Cận Tử Kỳ nói xong liền đi tìm bóng dáng Tô Hành Phong, tuy nhiên, trên
hành lang, đâu nào còn có bóng dáng Tô Hành Phong và Tống Nhiễm Cầm?
Hai mẹ con đó, sớm chẳng biết lúc nào đã len lén chạy trốn!
“Bà tìm khắp có người nhà nào thế không? Đàn ông thế nhưng không có trách nhiệm như vậy bà lại cho làm chồng con gái bà sao?
Trước hết bộc phát chính là Bạch Triển Minh, chỉ vào Bạch phu nhân mắng cho
một trận, gương mặt đỏ bừng, không biết là khó chịu hay tức giận, nhìn
quanh khắp nơi, căn bản không tìm được bóng dáng của đầu sỏ gây nên tội
nữa!
Bạch phu nhân cũng nóng nảy đến mù quáng, vừa giận vừa thất vọng, nhưng cũng không biết nên làm cái gì bây giờ mới phải!
Cận Tử Kỳ không khỏi nhìn Tống Kỳ Diễn, người sau ăn ý cùng cô liếc nhau
một cái, liền mở miệng: “Chủ tịch Bạch, chuyện của Bạch tiểu thư, tôi
biết các người thật không dễ chịu, bất quá. . . . . .”
“Bất quá
cái gì? !” Bạch Triển Minh trợn mắt nhìn, phiền não mà kéo cổ áo sơ mi,
“Chuyện không có đơn giản như vậy, cho là quỳ xuống nói lời tốt hơn thì
xong rồi sao? Ai tới bồi thường cho tôi một đứa con gái khỏe mạnh?”
Cận Tử Kỳ nhíu mi tâm, “Chủ tịch Bạch, chuyện này ai phải ai trái vẫn chưa
bàn luận phán quyết chính xác, rốt cuộc là Tang Tang ra tay trước đánh
người hay là Niệm Chiêu lỡ tay làm tổn thương Tang Tang, chân tướng cũng chưa thấy rõ để mang ra bàn.”
“Ý của cô là. . . . . . Chẳng lẽ nhà họ Bạch chúng tôi sợ hay sao? Ít đùa bỡn tâm cơ với tôi đi!”
“Chủ tịch Bạch nói đùa!” Tống Kỳ Diễn không tiếng động mà cười lên, không ấm không nóng mà nói tiếp: “Chúng tôi ở trước mặt ngài đâu nào có tâm cơ
gì mà đùa bỡn, Tử Kỳ nói lời này cũng là vì suy nghĩ cho chủ tịch Bạch.”
Bạch Triển Minh lạnh lùng nhìn về phía Tống Kỳ Diễn.
Tống Kỳ Diễn lại cười nhạt, nhẹ nhàng đè xuống cơn thịnh nộ do hắn khơi mào.
“Tôi tin rằng với thực lực của nhà họ Bạch, sẽ không sợ những lời đồn đãi vô căn cứ, cũng có thể dễ dàng mà đè xuống những tin tức bất lợi cho Bạch
tiểu thư, bất quá. . . . . .chuyện không cần tôi làm vỡ ra, chủ tịch
Bạch cũng biết ở thành phố S các công ty hành nghề khách sạn tranh nhau
làm đầu rồng không phải số ít, khó tránh khỏi có người muốn mang những
chân tướng này đi tuyên truyền.”
Tống Kỳ Diễn mấp máy môi mỏng, cố gắng dùng giọng điệu bằng phẳng nhất để diễn đạt miêu tả tình hình trọn vẹn đầy đủ.
“Chủ tịch Bạch có thể không quan tâm truyền thông đào ra những tin tức giả
dối, nhưng không thể không bận tâm phu nhân và Bạch tiểu thư, dù sao
cũng là phụ nữ, không thể nào đối với những chuyện vu khống hãm hại và
phỉ báng không chút động lòng, mặc dù bây giờ tư tưởng con người ta đều
đã tương đối cởi mở, nhưng trong xương tủy vẫn còn cất giữ một phần
truyền thống, nhất là ở cái xã hội này luôn thích dùng đạo đức quan để
đánh giá một người.”
“Anh đây là đang uy hiếp tôi?” Đáy mắt của
Bạch Triển Minh phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo phẫn nọ, nheo mắt lại nhìn Tống Kỳ Diễn.
Cận Tử Kỳ cười nhẹ cau mày, “Chủ tịch Bạch hiểu
lầm rồi, ngài là trưởng bối của chúng tôi, hai chữ “uy hiếp” làm sao dám tùy tùy tiện tiện mà dùng vào lúc này? Kỳ Diễn cũng bất quá là đang
nhắc nhở chủ tịch Bạch làm việc cẩn thận mà thôi.”
“Nhắc nhở?” Bạch Triển Minh cười lạnh, liếc nhìn Cận Tử Kỳ: “Cô ngược lại biết được cách dùng từ!”
Cận Tử Kỳ cẩn thận khẽ cười, duy trì dáng vẻ hoàn mỹ, nói: “Chủ tịch Bạch quá khen.”
Bạch Triển Minh rõ ràng sửng sốt, dường như không ngờ tới Cận Tử Kỳ sẽ mặt
dày mày dạn mà đáp lại ông ta giống như tán dương lời giễu cợt của ông
ta, đợi đến khi hiểu được, trong lòng thầm mắng, đây đúng là những người cùng một nhà nên không hề dễ chọc!
Tống Kỳ Diễn đột nhiên quay
đầu lúc Cận Tử Kỳ nói lời này, đối diện ánh mắt của cô, nhếch miệng lên, song, lại cười, càng thêm khiêm tốn: “Thế nào lại nói với chủ tịch Bạch như vậy?”
Cận Tử Kỳ nháy mắt, ý cười dần dần dày: “Dù sao mọi người đều là người một nhà, không cần thiết khách khí như vậy.”
“Các người. . . . . .” Bạch Triển Minh tức đến muốn phun ra một ngụm máu, chưa từng thấy qua vợ chồng nào da dày như vậy!
Tống Kỳ Diễn kinh ngạc mà nhìn sang sắc mặt Bạch Triển Minh biến hóa đặc
sắc: “Chủ tịch Bạch có phải có chỗ nào không thoải mái hay không? Có cần nhân tiện mời bác sĩ tới xem một chút hay không?”
“A ha!” Bạch Triển Minh giận quá thành cười: “Tôi thế nào lại không biết anh cũng sẽ suy tính cho tôi?”
Tống Kỳ Diễn khiêm tốn mà cười cười, quả nhiên là tư thế của vãn bối, “Tựa
như Tử Kỳ đã nói, kể từ khi Hành Phong cưới Bạch tiểu thư, hai nhà Tống
Bạch chúng ta cũng coi là thân thích, quan hệ này dĩ nhiên là không cạn
.”
Bạch phu nhân bị những lời kích thích kiềm chế không được mà
trách mắng: “Quan hệ không cạn? Có người nào khinh người quá đáng như
các người không? Hại con gái của tôi đến nước này, còn dám theo chúng
tôi làm thông gia?”
Bạch phu nhân bây giờ mà nghe được ba chữ Tô
Hành Phong sẽ bùng lửa lên, kéo Bạch Triển Minh muốn đi, trước khi đi
không quên nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ cảnh cáo: “Chuyện này, các người
đừng nghĩ như vậy coi như xong!”
Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn Bạch phu nhân tức giận bất bình, càng cười thêm động lòng người: “Chúng tôi
không có ý định cứ như vậy không giải quyết được gì mà để qua một bên
coi như xong việc, chân tướng. . . . . . Vẫn phải điều tra ra được là
tốt nhất, Bạch phu nhân nói xem đạo lý này có đúng hay không?”
Giọng nói của cô nhấn rõ từng chữ rõ ràng, nhưng ý cười trên mặt có chút mông lung, dường như, mang theo một cỗ sức mạnh u ám, ẩn giấu ở trong một
góc lạnh lẽo, từ từ tiết ra, sau đó xâm nhập tứ chi xương thịt người
khác.
Con ngươi của Bạch phu nhân chợt co rụt lại, giận không kềm được, bởi vì Cận Tử Kỳ lúc này dám dùng lời lẽ uy hiếp ngược lại bà ta.
“Cận Tử Kỳ, cho dù muốn thiên vị em gái của cô, cũng không thể cưỡng từ đoạt lý chứ?”
Bạch Lộ Ngưỡng không nhìn nổi cha mẹ mình bị một kẻ vãn bối như vậy từng bước ép sát, tiến lên chất vấn Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ cúi đầu liếc nhìn Kiều Niệm Chiêu, lần nữa ngẩng đầu, nhìn Bạch
Lộ Ngưỡng mỉm cười: “Bạch thiếu, chỉ sợ anh có chút chỗ hiểu lầm rồi, mẹ của tôi, chỉ sinh một người con gái là tôi.”
Bên kia Kiều Hân Hủy đột nhiên quay đầu, nhìn Cận Tử Kỳ, sắc mặt trắng bệch.
Bà ta cho là Cận Tử Kỳ mặc dù không nể mặt Tăng cũng phải nể mặt Phật, có
chán ghét mẹ con bà ta đi nữa, cũng nên vì thanh danh của Cận Thị mà
đứng ra bảo vệ Kiều Niệm Chiêu, nhưng không ngờ, đến cuối cùng cô sẽ nói ra một câu như vậy!
Cận Tử Kỳ. . . . . . Cô cùng mẹ con họ Kiều bà phủi sạch quan hệ, đẩy mẹ con bà ta từ cổng lớn nhà họ Cận ra ngoài!
Cho nên, Bạch Tang Tang gặp chuyện không may căn bản cùng nhà họ Cận không
liên quan, chẳng qua là Kiều Niệm Chiêu tự mình gây nên họa.
Kiều Hân Hủy nóng nảy, bà ta đi tới kéo tay áo Cận Chiêu Đông: “Chiêu Đông. . . . . .”
Cận Chiêu Đông không hất tay của bà ta ra, nhưng cũng không để ý tới bà ta, khiến cho tâm Kiều Hân Hủy rét lạnh.
Cận Tử Kỳ liếc thấy Kiều Hân Hủy đã lo âu bất an, nhưng
không có bất kỳ biểu hiện nào, ánh mắt của cô từ trên người Bạch Lộ
Ngưỡng chuyển sang Bạch Triển Minh: “Lời của tôi, chủ tịch Bạch hẳn đã
nghe hiểu.”
“Tử Kỳ!” Kiều Hân Hủy bất thình lình lên tiếng, ngữ điệu gần như cầu khẩn làm cho người ta động lòng.
Không có nhà họ Cận che chở, đối với nhà họ Tống lướt qua băn khoăn, ai có thể nghĩ tới số phận cuối cùng của mẹ con bà ta?
Cận Chiêu Đông cũng vì Cận Tử Kỳ lạnh lùng vô tình mà
khiếp sợ, mặc dù ông
đối với hành động của mẹ con Kiều Hân Hủy tối hôm qua mà bất mãn thậm
chí cảm thấy tức giận, nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ dồn ép mẹ con họ vào
đường cùng.
Kiều Hân Hủy đã lừa gạt ông, mặc dù là bức tranh chim tước của Tô Ngưng Tuyết tác hợp bọn họ, nhưng những ngày tháng họ ở
chung một chỗ, không thể nói Kiều Hân Hủy không tốt, khó tránh khỏi cũng có xúc động, hơn nữa Niệm Chiêu cũng là xương thịt của ông, cũng tức
giận vì mẹ con họ quá được nuông chiều, nhưng không đến nỗi máu lạnh đến mức này!
Bạch Triển Minh lại cười lạnh: “ Cận tiểu thư cho là nói như vậy, tôi sẽ không truy cứu sao?”
Thần sắc của Cận Tử Kỳ rất bình tĩnh: “Tôi muốn nói cũng đã nói xong, truy cứu hay không truy cứu ngài cứ định đoạt.”
“Nhìn thế này, ngược lại cô có mấy phần tác phong của mẹ cô.” Bạch Triển Minh nói xong, lại lướt qua Kiều Niệm Chiêu còn quỳ trên mặt đất, “Chuyện
của con gái Tang Tang của tôi, các người tốt nhất cho tôi một cái kết
quả vừa lòng!”
Nhìn sang người nhà họ Bạch rời đi, Tống Kỳ Diễn
vỗ vỗ mu bàn tay của Cận Tử Kỳ, cô thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn hắn
nhẹ nhàng cười một tiếng, Tống Kỳ Diễn thấy giữa mày cô an hoà, khóe
miệng cũng gợi lên.
“Cận Tử Kỳ, mới vừa rồi cô nói như vậy là có ý gì?”
Sau khi người nhà họ Bạch biến mất ở khúc quanh, Kiều Niệm Chiêu lại từ
dưới đất bò dậy, bởi vì quỳ quá lâu, hai chân có chút như nhũn ra, nhưng cũng bởi vì bị sỉ nhục như vậy, tâm tình lập tức điên cuồng lên.
Bộ mặt cô ta vặn vẹo, ánh mắt hung ác, liền muốn nhào qua níu quần áo Cận
Tử Kỳ lại chất vấn một phen, nhưng bị Tống Kỳ Diễn giữ chặt lấy bàn tay
đang vươn tới, “Buông tôi ra, tôi muốn hỏi cô ta tại sao muốn hại tôi
như vậy!”
“Chớ giống như chó điên thấy ai cũng cắn!”
Màu
con ngươi mắt của Tống Kỳ Diễn vô cùng lạnh lẽo, hất ra bên cạnh, sau đó buông tay ra, cả người Kiều Niệm Chiêu đều chao đảo mà đụng vào vách
tường, Kiều Hân Hủy lo lắng kêu lên một tiếng, vội vàng đi đến đỡ con
gái.
“Niệm Chiêu, Niệm Chiêu, con không sao chứ?”
Kiều Niệm Chiêu lại hung hăng mà đẩy Kiều Hân Hủy ra: “Không cần bà làm bộ tốt bụng!”
Kiều Hân Hủy không đề phòng, vì vậy lập tức bị đẩy ngã, phía sau đầu đập vào ghế ngồi trong hành lang, lòng bàn tay cũng bởi vì bị cọ xát mà xước
một lớp da, rỉ ra chút máu, khiến bà ta đau đến phải hít vào mấy ngụm
khí.
“Kiều Niệm Chiêu, đến tột cùng con muốn làm cái gì đây!” Cận Chiêu Đông cáu kỉnh quát lớn.
Kiều Niệm Chiêu thầm hận mà cắn răng, sau đó nhìn Cận Chiêu Đông cười lạnh:
“Làm cái gì cũng không liên quan đến các người! Mới vừa rồi vội vã giao
tôi cho nhà họ Bạch xử trí, bây giờ lại mang cho tôi cái sắc mặt trưởng
bối gì?”
Cận Tử Kỳ nhíu mày một cái, Kiều Niệm Chiêu đây là muốn cùng mẹ cô ta đấu tranh nội bộ sao?
“Niệm Chiêu, con đang nói nhăng nói cuội gì đó? Mới vừa rồi ba và mẹ làm như vậy, cũng là vì muốn tốt cho con.”
Kiều Hân Hủy chịu đựng lòng bàn tay đau đớn mà giải thích, bất quá có người cũng không nhận lấy phần ân tình này của bà.
Kiều Niệm Chiêu cười giễu, giọng nói bén nhọn mà châm chọc: “Vì muốn tốt cho tôi? Vì muốn tốt cho tôi nên trơ mắt nhìn không để ý tôi chết sống?” Cô ta chỉ vào Cận Chiêu Đông: “Đây là ba của tôi sao? Lại phải nhìn sắc
mặt của con gái lớn mà làm việc!”
“Cái đồ hỗn trướng này!” Cận Chiêu Đông vọt tới bên cạnh Kiều Niệm Chiêu, giơ tay lên định tát cho cô ta một bạt tai.
Kiều Niệm Chiêu lại ngẩng đầu lên, nhìn ông chằm chằm đầy hung tợn, mím chặt môi, đôi mắt lóe ra hung ác nham hiểm với vẻ oán hận sáng rọi, trái tim Cận Chiêu Đông hơi rung, một cái tát kia lại dừng lại ở giữa không
trung.
Cận Tử Kỳ mặc kệ lúc này “Một nhà ba người” nội chiến, lôi kéo Tống Kỳ Diễn: “Chúng ta đi trước.”
Cô nói xong cũng kéo Tống Kỳ Diễn xoay người, Kiều Niệm Chiêu chợt xông
lại, gọi cô: “Làm gì thế? Chị gái mới vừa rồi không phải nhanh mồm nhanh miệng lắm sao? Bây giờ thì chột dạ, không dám đối mặt với tôi hả?”
Cận Tử Kỳ dừng chân, quay đầu lại, thần sắc trên mặt lúc này lạnh xuống, trong mắt cũng lộ ra mấy phần bực bội.
“Tôi nhanh mồm nhanh miệng đi nữa, cũng không sánh bằng cô theo lợi tránh
hại. Cô đã có thể lớn giọng như vậy, mới vừa rồi khi tôi dựa vào sự
nhanh mồm nhanh miệng của tôi mà cùng chủ tịch Bạch điều đình, sao cô
không rống cổ họng lên đi?”
Kiều Niệm Chiêu bị đau ở chân, thẹn quá thành giận muốn nhảy dựng lên.
Cận Tử Kỳ không muốn tiếp tục rắc rối nháo loạn với cô ta nữa, cứ thế tiếp
tục cùng Tống Kỳ Diễn đi về phía trước, kết quả có người so với cô đi
nhanh hơn, thân thể cũng bị đẩy về phía trước.
“Cẩn thận!” Tống Kỳ Diễn tay mắt lanh lẹ mà đỡ Cận Tử Kỳ, lại lạnh mặt tức giận mà nhìn sang Kiều Niệm Chiêu.
Kiều Niệm Chiêu không có thành ý xin lỗi, “Ngại quá, đường này thì hẹp, nên đụng vào chị thôi.”
Trong lòng Cận Tử Kỳ vẫn còn sợ hãi mà vuốt bụng, nhìn sang dáng vẻ Kiều Niệm Chiêu dương dương đắc ý, lạnh lùng giương khóe môi lên: “Cho dù là súc
sinh muốn xin người cũng biết phải kêu hai tiếng, còn cô ngược lại so
với súc sinh còn trực tiếp hơn.”
“Cận Tử Kỳ, chị có ý gì?” Kiều Niệm Chiêu tức giận mà cất cao âm lượng.
“Chính là ý mà cô đang nghĩ.”
Kiều Niệm Chiêu còn muốn tranh chấp, “Chị. . . . . .” Dám chửi cô ta súc sinh cũng không bằng!
Tống Kỳ Diễn nhàn nhạt nhìn về phía Kiều Hân Hủy: “Dì Hân, dì dạy cô con gái này thật tốt, ngược lại tăng thể diện cho cha vợ tôi.”
Nói xong, hắn kéo eo Cận Tử Kỳ qua, cẩn thận mà đỡ cô đi tới cửa thang máy.
Sau lưng, là tiếng Cận Chiêu Đông tức giận khiển trách Kiều Niệm Chiêu, còn có âm thanh Kiều Niệm Chiêu tranh cãi phản bác lại.