Editor: Tâm Thường Lạc
Ông chẳng thể nghĩ tới, lần bị tai nạn xe đó, muốn lấy mạng mình lại là đứa con gái nhỏ mà mình vẫn thương yêu!
Cận Chiêu Đông ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, che giấu chua xót mất mát trong mắt, dường như dùng hết khí lực để hít thở sâu một cái.
Kiều Hân Hủy lại ôm chân của ông thật chặt: "Chiêu Đông, tôi biết bây giờ anh
đối với tôi và Niệm Chiêu rất thất vọng, tuy nhiên anh hãy nghe tôi nói, thật sự tôi không cố ý muốn Niệm Chiêu lừa gạt anh......"
Nhưng
Cận Chiêu Đông lần này ngay cả chân mày cũng không nâng một cái, chân
của ông đạp qua bên cạnh, Kiều Hân Hủy lập tức nằm ở chỗ này không dậy
nổi, bà ta ôm bụng bị đá đau, cắn răng để lần nữa nhào qua.
"Chiêu Đông, tôi biết sai rồi, là tôi nhất thời bị ma quỷ ám ảnh mới nói ra những lời đó!"
Kiều Hân Hủy khóc đến không kịp thở, Kiều Niệm Chiêu ở một bên vừa khóc vừa bò đến bên cạnh mẹ.
Cô ta ôm lấy Kiều Hân Hủy, ngẩng đầu khóc ròng nói với Cận Chiêu Đông: "Ba ơi, dù cho mẹ có lỗi, thế nhưng cũng chỉ là mẹ muốn làm vợ của ba thôi, ba hãy nghĩ lại một chút những gì mẹ đã làm cho ba, ba hãy suy nghĩ một chút......"
"Mày câm miệng cho tao!" Cận Chiêu Đông lạnh lùng quát Kiều Niệm Chiêu!
Lúc này, bộ dáng Kiều Niệm Chiêu hoa lê đẫm mưa khổ sở động lòng người,
nhưng ở trong mắt ông, đã sớm không còn bộ dạng đứa con gái nhỏ tủi thân thường ngày nữa, đúng là so với con bò cạp còn độc hơn mấy phần.
Chính là đứa con gái nhìn qua ngây thơ kém hiểu biết như vậy, thiếu chút nữa đẩy ông vào Quỷ Môn quan!
Ông chỉ vào Kiều Niệm Chiêu cả giận nói: "Tao còn chưa truy cứu mày, mày lại bắt đầu dạy dỗ tao rồi sao?"
Kiều Niệm Chiêu dọa cho sợ đến vội vàng lắc đầu: "Con không phải, ba ba, con không phải ý đó......"
"Thiếu chút nữa tao đã quên mất, chuyện mật ong mày mới là thủ phạm chính,
không ngờ hai mẹ con các người hùa nhau lừa gạt tôi! Rất tốt, rất tốt,
tôi thật là quá xem thường các người! Còn mày là thường ngày tao đã quá
dung túng mày rồi phải không?"
Cận Chiêu Đông giơ tay lên, một bạt tai sắp vung về phía Kiều Niệm Chiêu.
Kiều Hân Hủy đánh bạo bắt lấy tay của ông, một mặt che chở Kiều Niệm Chiêu,
một mặt khó khăn ngẩng đầu lên khóc nói: "Chiêu Đông, đều là lỗi của
tôi, nó cũng chỉ là nghe lời của tôi, anh tha cho nó đi! Muốn đánh anh
đánh tôi là được!"
Cận Tử Kỳ ngồi trên cao, nhìn hai mẹ con khốc
thiên thưởng địa*, lúc này, Kiều Hân Hủy xả thân che chở cho con, không
gì đáng trách, nhưng một lời này cũng sẽ để cho Cận Chiêu Đông thân là
một người đàn ông có thể phải mềm lòng.
(*) khốc thiên thưởng
địa: thành ngữ, chỉ trong miệng kêu trời, đầu đập đất mà lớn tiếng kêu
khóc. Hình dung đau lòng cực độ (Theo baidu)
Quả nhiên, Cận Chiêu Đông hừ lạnh một tiếng, vung Kiều Hân Hủy xuống đất, nhưng cũng không đánh Kiều Niệm Chiêu nữa.
Kiều Niệm Chiêu vội vàng đi đỡ mẹ vì mình gây ra mà ngã xuống ngồi dậy, hai mẹ con khóc thành một đoàn.
Chẳng qua là khi mẹ con Kiều Hân Hủy và Kiều Niệm Chiêu cho là lửa giận của
Cận Chiêu Đông đang từ từ chìm xuống, không ngờ xảy ra chuyện ngoài ý
muốn, nhất thời lôi họ vào vực sâu vạn trượng!
Đang lúc ấy thì, điện thoại chợt vang lên, Cận Chiêu Đông đi tới nhận điện thoại.
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói đầy lo lắng của thư ký của ông.
"Chủ tịch Cận, ngài mau lên mạng, trên web mới vừa rồi lại xuất hiện một đoạn video! Đối với ngài cùng công ty rất bất lợi!"
"Video? Video gì?" Tim Cận Chiêu Đông đập mạnh!
"Là..... Là....." Thư ký khó có thể mở miệng, "Chủ tịch Cận, hay là tự ngài lên mạng xem đi!"
Trong lòng Cận Chiêu Đông dâng lên một loại dự cảm xấu, tim nhảy dồn dập,
trong khách sạn có chuẩn bị máy tính để bàn, ông nhanh xông tới, bằng
tốc độ nhanh nhất mở máy tính ra.
"Chiêu Đông, lại xảy ra chuyện gì?" Kiều Hân Hủy thấy trán Cận Chiêu Đông rỉ ra mồ hôi lạnh, vội vàng khẩn trương hỏi.
Kết quả, Cận Chiêu Đông chỉ nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, ngại bà ta làm phiền mà quát lạnh một tiếng: "Câm miệng!"
Kiều Hân Hủy và Kiều Niệm Chiêu hai mặt nhìn nhau, nhìn một bên mặt nghiêng
của Cận Chiêu Đông nghiêm túc tái nhợt, trong lòng không hẹn mà cùng
dâng lên khủng hoảng, không ai bảo ai đồng loạt muốn đi xem thử màn hình máy tính.
Cận Chiêu Đông thấp cúi người, đôi mắt khóa chặt màn
hình, không biết có phải do ánh sáng trên màn hình chiếu vào mặt ông hay không, sắc mặt của ông nhìn qua vô cùng dị thường và kinh khủng dữ tợn.
Trong lúc nhất thời, mẹ con nhà họ Kiều bị sắc mặt của ông hù dọa, cùng bấm chặt cánh tay của đối phương.
Con ngươi của Cận Chiêu Đông bỗng dưng co rụt lại, sắc mặt ông càng ngày
càng đen, biểu tình càng lúc càng tức giận, lồng ngực ông không ngừng
phập phồng, trên trán gân xanh đều đã nổi lên, hiển nhiên đang chịu một
cơn phẫn nộ cực lớn!
Mẹ con nhà họ Kiều không nhìn thấy được màn hình máy vi tính, nhưng cũng bị điệu bộ này dọa cho sợ đến không nhẹ.
Kiều Hân Hủy dò xét mà hỏi thăm: "Chiêu Đông, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"Kiều Niệm Chiêu nghiêng nghiêng đầu, dường như muốn nghe cái gì đó, con
ngươi xoay chuyển một cái, bỗng dưng nắm chặt tay của mẹ, la thất thanh: "Mẹ, mẹ nghe thử, hình như trong máy vi tính lại là tiếng của mẹ?"
"Cái...... Cái gì?" Kiều Hân Hủy trợn to hai mắt, ngừng thở cẩn thận lắng nghe.
Quả nhiên, trong máy vi tính truyền đến tiếng nói chuyện!
Mặc dù bà ta rất ít khi nghe mình nói chuyện, nhưng biết đó là giọng của mình!
"Con có thể thông minh một chút cho mẹ hay không...... Mẹ nuôi con lớn được như thế này, con lại đền ơn cho mẹ như vậy hay sao?"
"Trước kia mẹ đã dạy con, giờ con đã quên đi đâu rồi? Mẹ làm như vậy còn không phải là vì con sao? Con ngược lại thì hay rồi, lẫn lộn đầu đuôi! Con
cho rằng bây giờ rời khỏi nhà họ Cận, con còn có thể bảo toàn cho mình
sao?"
"Không bảo đảm thì con cũng không muốn ở lại trong căn nhà
này nữa! Bây giờ, trong mắt ba cũng chỉ có đứa con gái đó thôi, con được coi là cái gì? Đời con đây rất muốn thoát khỏi chính là cái danh con
gái riêng, tuy nhiên ông ta thì sao? Hết lần này tới lần khác không thể
cho con được xứng danh, con còn cần một người cha như vậy để làm gì?"
Sắc mặt Kiều Hân Hủy trắng nhợt, thân thể run rẩy, bà ta lảo đảo mà xông
đến bên máy tính, đôi mắt nhìn chăm chú vào màn hình gắt gao, trong màn
hình, hai người phụ nữ đứng ở một nơi kín đáo của đại sảnh khách sạn,
đang nói chuyện với nhau quyết liệt.
Kiều Hân Hủy chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngất đi.
So với ai khác bà ta đều biết rõ, kế tiếp trong màn hình hai người phụ nữ sẽ nói gì!
Cái video này dài chừng mười phút, hai người phụ nữ bên trong, một là bà ta, một người khác chính là Kiều Niệm Chiêu!
Theo đó khi Kiều Niệm Chiêu nhìn thấy những thứ này, che miệng lại sợ hãi
kêu lên tiếng: "Đây là cái gì? Tại sao có thể có cái này?"
"Làm sao có thể, làm sao có thể......"
Cánh môi Kiều Hân Hủy không còn một chút huyết sắc, đôi mắt nhoà đi, toàn thân không thể khống chế mà run rẩy.
Mà càng làm cho bà ta kinh hãi chính là ——
Ngón tay của bà ta cứng ngắc lạnh như băng, cong lại chẳng được, duỗi cũng không thẳng, cứ như vậy đặt ở bên bàn đọc sách.
Trên người Cận Chiêu Đông tản mát ra từng trận khí lạnh, dòng khí lạnh đó làm cho lòng bà ta cũng không tự chủ mà phát run.
Bà ta muốn tông cửa xông ra, thoát được càng xa càng tốt, nhưng làm thế
nào hai chân cũng không di chuyển được, vào lúc khắc nghiệt này!
Mà cái video trong máy vi tính này, vẫn còn tiếp tục phát hình ra ——
"...... Mẹ cho con biết, tốt nhất con lập tức đi nói xin lỗi với ba của con, về phần chỗ Cận Tử Kỳ, mẹ sẽ nghĩ biện pháp, tối thiểu bây giờ, không thể
trở mặt với cô ta, ba của con đối với con đã đầy thất vọng, trước khi
chuyện ở nhà họ Bạch vẫn chưa giải quyết, con hãy ở sau lưng mặt trời mà chờ đợi cho tử tế!"
"Nếu như Cận Tử Kỳ không chịu giúp con thì làm sao bây giờ?" Bộ dáng Kiều Niệm Chiêu lo sợ bất an khiếp đảm.
"À, không chịu sao? Trong tay của mẹ, nắm giữ một đoạn chuyện cũ vào mười
năm trước của nó, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, mặc dù nó nói không để
tâm, nhưng chung quy sẽ có điều cố kỵ, nó không giúp cũng không được."
Sắc mặt Kiều Hân Hủy trong nháy mắt biến thành tro tàn trắng bệch.
Giờ khắc này, bà ta hận không được lập tức ngất đi, chuyện gì cũng không muốn để ý tới.
Tuy nhiên thần trí của bà ta lại tỉnh táo như vậy, trong clip bà ta nói ra
những lời chắc chắn đó nói, vang vọng rõ ràng ở bên tai của bà ta, giống như bùa chú đòi mạng.
Bà ta chỉ cảm thấy máu cả người đang nhanh chóng đông lại, toàn thân cao thấp đều đã chết lặng.
Trong đầu từng trận trống không, cũng không thể tiếp tục hít thở.
Bà ta chợt nhớ tới hôm đó bên ngoài bệnh viện dáng vẻ Cận Tử Kỳ cười lộ lúm đồng tiền như hoa——
"Dì Hân, chuyện này trước khi làm có thể dì phải suy nghĩ kỹ càng, vạn nhất một khi không cẩn thận bị người ta hiểu lầm là không kịp đợi muốn thấy
người sang bắt quàng làm họ, thậm chí không ngại ức hiếp thiên kim tiểu
thư chính quy của tình nhân, vậy cũng không dù nổi mất. Lúc ấy, dì thật
sự không thể ở lại nhà họ Cận nổi nữa, không nói tôi, chính là cha tôi
cũng không tha cho dì."
"Còn có một chuyện tôi muốn nhắc nhở dì
Hân, Tần Viễn đã không phải là Tần Viễn năm đó, anh ta cũng là người có
gia đình, nhưng tôi nghe nói nhà đó không phải người bình thường, những
chuyện cũ này dì cần phải dùng cho tốt, nếu không, tôi sẽ rất lo lắng
cho tình cảnh của dì."
.................
Người nào từng nghĩ đến, một câu nói hôm đó của Cận Tử Kỳ giống như nói đùa, hôm nay lại trở thành sự thật!
Trong lúc bất chợt, Kiều Hân Hủy cảm giác mình sắp đối mặt là ngày cuối cùng trên thế giới.
"Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy, đây là người nào chụp?" Bên cạnh là giọng nói phát run của Kiều Niệm Chiêu.
Editor: Tâm Thường Lạc
"Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy, đây là người nào chụp?"
Bên cạnh giọng nói Kiều Niệm Chiêu phát run, lộ ra sợ hãi khi đối mặt với tương lai tối tăm vô tận.
Cận Chiêu Đông vẫn nhìn chằm chằm màn hình đến nháy mắt cũng không nháy một cái, cả người cứng ngắc giống như được đúc thành bức tượng điêu khắc!
Trong màn hình, video đã đổi sang nơi khác, lại là biệt thự nhà họ Cận.
Tôn Lan Phương thanh thản dễ chịu mà ngồi ở trên ghế sofa, còn Kiều Hân Hủy là bộ dạng phục tùng xuôi tai mà phục vụ ở bên cạnh.
"Hân Hủy à, sáng nay ta đã hỏi Chiêu Đông, từ khi con chuyển vào cho tới bây giờ, các con vẫn còn phân chia phòng ngủ, chuyện này có thật không?"
Tôn Lan Phương hớp miếng trà, chậm rãi hỏi ra.
Trong clip Kiều Hân Hủy dịu dàng cười một tiếng, nụ cười có chút gượng ép, nhiều hơn nữa chính là một phần ủy khúc cầu toàn.
Tôn Lan Phương vỗ vỗ mu bàn tay Kiều Hân Hủy: "Yên tâm đi! Chiêu Đông bất
quá là sợ vừa mới ly hôn mà cùng con ở chung một nơi, hình ảnh sẽ không
tốt nên mới kiêng dè như vậy, con đừng suy nghĩ nhiều!"
"Mẹ, con
không sao, con thông cảm với khó khăn của Chiêu Đông, dù sao cũng là bởi vì con mới dẫn đến anh ấy cùng Ngưng Tuyết đi tới bước này, lại nói
tiếp, là con có lỗi với họ." Kiều Hân Hủy nói xong vẻ mặt đầy áy náy.
Nhưng Tôn Lan Phương lại xì một cái: "Có lỗi? Ở đâu mà con có lỗi bọn chúng
chứ? Phải nói người khác không biết, chẳng lẽ ta còn không rõ ràng lắm
sao? Chiêu Đông vốn coi trọng chính là con, muốn lấy về nhà làm vợ cũng
là con, bất quá là bởi vì lúc ấy công ty nhà họ Cận chúng ta gặp phải
phiền toái, Chiêu Đông mới không thể không tủi thân mình mà cưới người
đàn bà kia!"
"Con tin mẹ đi, qua không bao lâu nữa con chính là
phu nhân chủ tịch Cận Thị, người đàn bà kia muốn quay trở lại, còn phải
nhìn xem bà già này cho phép hay không!"
"Mẹ......" Kiều Hân Hủy
cảm động phủ lấy bàn tay của Tôn Lan Phương, nhìn qua hai người mẹ chồng và con dâu tình cảm vô cùng tốt.
Tôn Lan Phương cảm thán một
tiếng: "Ài, năm đó lúc con mới vừa sinh Niệm Chiêu, mẹ có khuyên ông cụ
để cho bọn chúng chia tay đi thôi, hết lần này tới lần khác người đàn bà kia chẳng biết xấu hổ, cho là dựa vào gia
thế giàu có là có thể chiếm
vị trí thiếu phu nhân nhà họ Cận không tha! Nếu không cũng sẽ không làm
khó con hết hai mươi mấy năm, danh không chánh ngôn không thuận."
Kiều Hân Hủy hơi thẹn thùng mà rũ mắt xuống, "Mẹ, đừng nói lời này, ban đầu là con cam tâm tình nguyện."
"Tốt tốt, " Tôn Lan Phương vui mừng gật đầu, "Bây giờ, con cũng vì nhà họ
Cận mà sinh đứa nhỏ, đến lúc tình thế qua đi, mẹ sẽ bảo Chiêu Đông mang
con vào cửa, đến lúc đó con và Niệm Chiêu có thể ngẩng đầu lên làm người rồi."
Trong clip vẫn còn ở phát hình gì đó, nhưng Cận Chiêu Đông đã xem không vô nữa.
Trong đầu ông chẳng qua là không ngừng chiếu lại đoạn đối thoại giữa Tôn Lan
Phương và Kiều Hân Hủy vậy, ông chỉ cho là mình có lỗi với Tô Ngưng
Tuyết, không ngờ ở nhà họ Cận, Tô Ngưng Tuyết chưa từng được mẹ ông công nhận.
Trong những năm đó, thời điểm ông không có ở đây, đến tột cùng ở trong căn nhà kia bà ấy đã chịu bao nhiêu uất ức?
Chỉ cần vừa nghĩ đến, Cận Chiêu Đông đã cảm thấy trái tim bị níu chặt thật
đau, sắc mặt cũng càng lúc càng trở nên tiều tụy nhợt nhạt.
Chỉ trong chốc lát, cả đoạn video cũng đã phát hình xong.
Cận Chiêu Đông cũng không quan tâm cái video là từ đâu tới, ngón tay ông
trượt trên bánh lăn của con chuột, kéo xuống dưới đoạn video trên trang
web, dường như đang vội vàng tìm xem cái gì đó.
Quả nhiên, như ông đoán, phía dưới trong phần ghi chú là một đoạn chữ thật dài.
Ông nhanh chóng liếc nhìn một lần, những nội dung trên đó ông vừa xem qua thì thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu!
Mà Kiều Niệm Chiêu tò mò khi nhìn thấy sắc mặt Cận Chiêu Đông xanh mét,
đưa mắt nhìn qua màn hình, không xem còn đỡ, lúc này vừa xem thấy, cô ta gần như xù lông mà nhảy dựng lên!
Chuyện gì đang xảy ra?! Những dòng nhắn lại này thế nào lại ghi chú là tên của cô ta?!
Mà Cận Chiêu Đông nhìn sang dòng chữ với giọng điệu đầy ngạo mạn đó, tia
máu trong mắt lan rộng, hai mắt trợn to, như muốn xé hốc mắt ra, vành
mắt cũng đỏ ngầu trông rất kinh khủng.
Đoạn thứ nhất đã viết ——
"Không sai, tôi chính là con gái thứ hai của Cận Chiêu Đông, Kiều Niệm Chiêu,
các người muốn mắng thì nhắm ngay tôi, nhưng xin các người đừng công
kích mẹ của tôi nữa, bà ấy vô tội, bất quá là bà đã yêu một người đàn
ông tên là Cận Chiêu Đông thôi! Chẳng lẽ trong lòng các người không có
một người như vậy sao? Để cho bạn lúc ăn cơm nhớ tới, lúc đi ngủ cũng
nhớ, khi đi dường còn lo lắng, nếu như các người chưa từng trải qua loại cảm giác này, thì có tư cách gì phán xét việc làm của mẹ tôi?"
Kiều Hân Hủy không hiểu vì sao Cận Chiêu Đông và Kiều Niệm Chiêu đứng ở
trước máy vi tính thì thân thể bất chợt đều cứng đờ và thẳng đứng, cũng
đi lên phía trước, chẳng qua là mới đưa mắt vào những dòng chữ đó, bà ta cũng không giữ được bình tĩnh!
"Trong thế giới ái tình, kẻ không được yêu mới chính là Tiểu Tam! Huống chi, tôi vẫn luôn tin chắc, hôn
nhân không có tình yêu cũng bất quá là một cái xác không có linh hồn.
Này những người phụ nữ là vợ cả đang phất cờ hiệu muốn chinh phạt Tiểu
Tam, nếu như bạn có kinh nghiệm làm Tiểu Tam, chồng của bạn còn có thể
đi ra ngoài tìm phụ nữ sao? Thay vì dùng một cuộc hôn nhân giống như đầm nước đọng vây khốn ba người, chẳng bằng lựa chọn rút lui đi, tối thiểu
thành toàn cho hai người hạnh phúc!"
"Tất cả mọi người mắng tôi
cướp chồng chưa cưới của chị tôi, nhưng bất quá là các người đây chỉ là
những người ngoài cuộc làm sao hiểu được một nỗi oán hận trên người tôi! Cho dù các người miêu tả cái gọi là người thứ ba khó nghe biết bao
nhiêu, nhưng cũng không thể xoá bỏ và dập tắt được tình yêu đó! Các
người có lẽ cảm thấy tôi đây nói về hôn nhân không có sự trân trọng,
ngược lại tôi cảm thấy có lẽ căn bản các người không hiểu được hôn nhân, hôn nhân mỹ mãn hạnh phúc thực sự thì phải lấy tình yêu làm cơ sở, tôi
cho rằng đó mới là tình yêu thăng hoa."
"Mà các người là những kẻ chỉ biết để cho người khác nắm mũi dẫn đi thì làm sao cuộc sống sẽ biết toàn bộ quá trình của tình yêu? Trên đời chỉ có tình yêu, chỉ có hai
người muốn ở bên nhau, là lớn nhất, là chính đáng nhất, những người khác đều là người thứ ba!"
"Phía trên video các người cũng đã nhìn
thấy, bà nội tôi vốn yêu thích chính là mẹ tôi, ba tôi cũng chỉ yêu có
mỗi mẹ tôi, bất quá là tài chính công ty xuất hiện khủng hoảng, mới
không thể không cưới người đàn bà kia, bà ta căn bản cũng không phải là
người trong lòng của ba tôi, vậy mà vẫn còn hiếu thắng chiếm giữ lấy vị
trí Phú nhân nhà họ Cận nhiều năm như vậy!"
"Tôi cũng là con gái
của Cận Chiêu Đông, tôi mong muốn được danh chính! Thay vì nói tôi đoạt
chồng chưa cưới của Cận Tử Kỳ, chẳng bằng nói là cô ta cướp đi thứ vốn
nên thuộc về tôi mà tiểu thư nhà họ Cận nên được hưởng! Nếu như tôi cũng là tiểu thư nhà họ Cận đường đường chính chính, tôi không tin tôi sẽ
không sánh bằng Cận Tử Kỳ, cô ta bất quá là dựa vào một cái thân phận mà thôi!"
"Tôi không biết tôi bây giờ mà nói những lời này sẽ có
hậu quả gì! Bất quá tôi đã có chuẩn bị tâm lý chịu đựng bất kỳ sự nhục
mạ nào, tôi không muốn tiếp tục làm con chuột trong cống, tôi là tiểu
thư nhà họ Cận, tôi muốn lấy được tất cả mọi thứ thuộc về tôi! Cận Tử
Kỳ, Tô Ngưng Tuyết, mẹ con các người thật ác độc đã phá hủy hạnh phúc
gia đình một nhà ba người chúng tôi như thế, tôi sẽ không cứ như vậy mà
bị các người đánh đổ, tôi tin tưởng, ông trời có mắt!"
Phía dưới
những dòng chữ viết này, còn được kèm theo một bản báo cáo DNA giữa Cận
Chiêu Đông và Kiều Niệm Chiêu, chắc chắn mà nói hai người không thể phủ
nhận quan hệ cha con ruột thịt!
"Ba ơi, có không ít cổ đông nhỏ
bắt đầu điên cuồng bán tháo cổ phiếu Cận Thị trong tay, khiến cho giá cổ phiếu Cận Thị hôm nay giảm sút mạnh, tiếp tục như vậy nữa, con lo lắng
sẽ rớt đến phá sạch vốn."
Những cổ đông nhỏ này mua cổ phiếu Cận
Thị, mặc dù không sánh bằng nhân viên giao dịch chứng khoán Phố Wall,
nhưng khứu giác cũng rất là bén nhạy, từ hai ngày qua một loạt chuyện
tai tiếng của nhà họ Cận bị tung ra thì phát giác không thích hợp.
Thay vì ngày sau ở nhà họ Cận đấu tranh nội bộ hai bên đều thiệt hại, khiến Cận Thị thất bại hoàn toàn, chẳng nhân lúc bây giờ cổ phiếu Cận Thị vẫn chưa thua đến lập tức ném đi, nhưng nếu chuyển sang mua những công ty
khác, có lẽ còn có thể kiếm thêm một khoản!
Trong lòng nhiều
người tồn tại loại may mắn này, thì có thể đẩy giá cổ phiếu Cận Thị vào
tình cảnh muôn đời muôn kiếp không trở lại được!
Cận Tử Kỳ mấp
máy khóe môi, tiếp tục nói: "Con lo lắng, rất nhanh sẽ có một số người
bụng dạ khó lường bắt đầu nhân cơ hội thu mua cổ phiếu Cận Thị, đến lúc
đó, sợ rằng trên hội đồng quản trị Cận Thị có thêm mấy vị trí."
Tuy nói Cận Thị là công ty có hình thức đầu tư cổ phần, nhưng mấy đời trước nay, tuyệt đối đều là người nhà họ Cận chiếm giữ vị trí chủ đạo trên
hội đồng quản trị, nhưng nếu có một ngày cục diện này bị đánh vỡ......
Hai chân Kiều Hân Hủy mềm nhũn, ngồi sững trên đất, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, choáng váng đầu hoa mắt, tim nhảy cuồng loạn.
Cận Chiêu Đông nắm chặt hai quả đấm, gân xanh trên mu bàn tay cũng đã nổi
lên, ông từ từ xoay người, bên cạnh Kiều Niệm Chiêu, đã sớm sợ đến không ngừng quay lùi lại, lắc đầu liên tục: "Chuyện không liên quan đến con,
chuyện không liên quan đến con......"
Ông quay qua nhìn về phía
Kiều Hân Hủy trên đất, sắc mặt khó coi như người chết, ánh mắt hung ác
nham hiểm làm cho người khác phát run.
Kiều Hân Hủy nhìn ông, hốt hoảng mà ôm chặt mình cánh tay mình, toàn thân vẫn run run rẩy rẩy.
Trong phút giây này, bà ta hận không thể lập tức chết đi, để tránh chịu đựng Cận Chiêu Đông nổi giận lôi đình!
Cận Chiêu Đông lại lướt qua bà ta, đi thẳng tới vị trí của Kiều Niệm Chiêu.
Trên cổ, trên trán của ông, bởi vì tức giận mà dẫn đến bắp thịt toàn thân
căng cứng, gân xanh ở dưới lớp da nhảy lên thình thịch, càng làm cho ông nhìn qua so với ma quỷ còn kinh khủng hơn.
"Không phải con làm...... Thật sự không là con làm......"
Kiều Niệm Chiêu hoảng hốt lo sợ, trăm miệng cũng không thể bào chữa, âm thanh kia giống như là bị cái gì đó kết trụ thật chặt.
Cận Chiêu Đông lạnh lùng quan sát, giống như không nghe được lời biện hộ của cô ta, giơ tay lên tát cho một cái.
Một cái tát này so với trước đó, càng như chất chứa tất cả tức giận của
ông, tất cả hận ý, cùng với khủng hoảng bất an khi có thể mất đi Cận
Thị, đánh cho Kiều Niệm Chiêu kêu thảm lên một tiếng, ngã xuống mặt đất, mồm miệng tràn đầy máu tươi.
Kiều Niệm Chiêu lấy tay che miệng,
miệng đầy mùi máu tươi làm cho cô ta đau đến rên rỉ, chẳng qua là đối
diện với ánh mắt tối tăm lạnh lùng khát máu của Cận Chiêu Đông, cô ta
nhất thời quên mất khóc lóc, chỉ biết không ngừng lặp lại: "Không phải
con làm, không phải con làm."
Không biết có phải Kiều Niệm Chiêu
trước đó đã nói dối nhiều hay không, lần này, Cận Chiêu Đông cũng không
thể tin tưởng được nữa!