Phu nhân nhà họ Cận căn bản không thể là cô. . . . . .
Những lời này tựa như một lời nguyền quanh quẩn mãi trong đầu Kiều Hân Hủy, đuổi đi mãi không được.
Phu nhân nhà họ Cận, phải là thế gia danh viện, Tô Ngưng Tuyết đi rồi thì
thế nào? Vẫn như cũ không tới phiên người đàn bà từng kết hôn lại từng
có tiền án giết người, cho dù ông ta nguyện ý cưới, bà ta cũng sẽ chịu
đựng bị bài xích.
Vô luận là về công hay là về tư, ông ấy cũng không thể quang minh chánh đại mang bà ta vào cửa chính của nhà họ Cận!
Vừa nghĩ tới Cận Chiêu Đông cuối cùng không chút lưu tình mà vạch rõ mọi
chuyện, Kiều Hân Hủy đã cảm thấy nản lòng thoái chí, thì ra là, thời
điểm bà ta tự cho là có thể lên làm chính thất, ông ấy lại đang suy nghĩ làm thế nào giấu giếm quan hệ của bọn họ. . . . . .
Ha ha, thì ra tất cả mọi việc, bất quá đều là bà ta tự mình đa tình!
. . . . . .
. . . . . .
. . . . . .
“Con không thể dọn ra ngoài, con là tiểu thư nhà họ Cận. . . . . . Con đi
tìm ba, con muốn nói cho ông ấy biết, những chuyện này không hề liên
quan đến con, con cũng là bị oan thôi. . . . . .”
Kiều Niệm Chiêu tự lẩm bẩm, nói đến đoạn sau, hai mắt sáng lên, giống như đã nghĩ thông suốt cái gì, mừng rỡ liền hướng ra cửa phóng đi, lại bị Kiều Hân Hủy ở
phía sau kéo lấy.
“Thật chẳng lẽ con muốn chận hết đường của mẹ con chúng ta sao?”
Kiều Niệm Chiêu hất tay của mẹ ra, có chút oán hận mà nhìn Kiều Hân Hủy chằm chằm, “Là con chận hết sao? Nếu như không phải lúc trước mẹ bảo con gạt ba chuyện con đưa mật ong lên, bây giờ cũng sẽ không cho Cận Tử Kỳ thừa cơ hội lợi dụng, dẫn đến ba không chịu tin lời của con nữa, muốn đuổi
con ra khỏi nhà họ Cận!”
Kiều Hân Hủy có chút không tin mà trợn to mắt, “Con bây giờ là đang trách mẹ sao?”
Kiều Niệm Chiêu không nói, nhưng ánh mắt lại bán đứng cô ta, Kiều Hân Hủy cười khổ mà buông tay cô ta ra.
“Nên nói, mẹ đã nói rồi, nên cầu, mẹ cũng cầu xin rồi, không có gì thay đổi
cả, đổi lấy chỉ có hai tấm vé máy bay. A haha!” Trong nụ cười của Kiều
Hâm Huỷ bí mật mang theo sự tự giễu: “Mẹ so với bất luận kẻ nào cũng
hiểu biết ba con, trước kia mặc dù ông ấy đối với chúng ta cưng chìu đủ
điều, cũng bất quá là chúng ta không chạm đến lợi ích của ông ta và Cận
Thị. Ông ta đoán đúng ba mươi năm trước Tô Ngưng Tuyết im hơi lặng
tiếng, ba mươi năm sau vẫn sẽ ngầm cho phép chúng ta tồn tại, cho nên
mới không phủi sạch quan hệ với chúng ta, nói là chân tình, ở trong lòng ông ta, e rằng cũng không chống lại danh và lợi!”
“Trước khi ông ta vẫn chưa đối với chúng ta hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, thức thời mà rời đi là kết quả tốt nhất.”
Hai chân Kiều Niệm Chiêu mềm nhũn, ngồi sững trên đất, sau đó bụm mặt khóc
lên, “Con không muốn, con không muốn. . . . . .” Cô ta không muốn lại bị đánh quay lại nguyên hình, trở thành đứa con gái riêng bị thóa mạ khinh bỉ!
“Con không cam lòng, con không cam lòng!” Kiều Niệm Chiêu
khóc rống lên, quét ngang quần áo trên giường, “Tại sao muốn chúng ta
lập tức rời đi! Con là con gái của ông ấy, Cận Tử Kỳ có thể sống ở chỗ
này, con cũng có thể!”
Kiều Hân Hủy cắn răng, liều mạng nhịn nước mắt, tuy nhiên nước mắt vẫn không bị khống chế mà chảy xuống.
“Con cho rằng mẹ thì cam tâm sao? Mẹ vì đi tới bước này đã hao phí những gì? Tuy nhiên không cam lòng thì có biện pháp gì? Ba con đã quyết tâm,
chẳng lẽ con cảm thấy mẹ con chúng ta có thể không vâng theo ý của ông
ta?”
Kiều Hân Hủy hít sâu một cái, hòa hoãn tâm tình của mình,
lau lau nước mắt, nói tiếp: “Bất quá, ba con cũng không nói không còn gì nữa, đã nói lên chúng ta cũng không phải thua cả ván bài, tối thiểu còn có đường sống mà trở về, chẳng qua là tình thế trước mắt, rời đi là
cách dễ dàng nhất để bình ổn lại lửa giận của ông ấy.”
Tuy nhiên hôm nay mất đi sự che chở của nhà họ Cận, bọn họ được xem là cái gì?
Nếu như là Kiều Niệm Chiêu một năm trước, có lẽ cô ta còn có thể dùng sự
nghiệp diễn xuất để duy trì việc kiếm sống, nhưng bây giờ, thanh danh
của cô ta đã xấu đi rồi, cũng rời xa màn ảnh thật lâu, sức mạnh kêu gọi
đã sớm không được như xưa.
Móng tay của Kiều Niệm Chiêu khảm vào
lòng bàn tay, trong tâm vạn phần không cam lòng, những kẻ hạ đẳng mắt
chó nên nhìn người thấp, những cái “Xóm nghèo” cũ rách tồi tàn kia,
chẳng lẽ cô ta còn phải trở về nữa sao?
Kiều Hân Hủy nhìn ra con
gái lo lắng, lại giải thích: “Con yên tâm đi, ba con đã thay chúng ta
chuẩn bị xong chỗ ở, là nhà trọ Kim Thông Hoa Phủ, lập tức có thể dọn
vào.”
“Kim Thông Hoa Phủ?” Kiều Niệm Chiêu nghe cái tên đó, lại
nhíu đôi mày thanh tú, có chút bất mãn, “Tại sao không phải Giang Nam
Nhất Phẩm ở bên cạnh?”
Bên trong Giang Nam Nhất Phẩm đều là những người giàu có, giới công thương, giới quản lý kinh tế và quý tộc mới ở
thành phố S, mà Kim Thông
Hoa Phủ, tuy nói cũng không kém, nhưng không
phải cùng một đẳng cấp với Giang Nam Nhất Phẩm!
Kiều Hân Hủy nhìn đứa con gái lòng tham không đáy, có chút ý trách cứ, nhưng mấu chốt chỉ là trên miệng, cũng không muốn cùng cô ta tranh cãi nữa, mẹ con đồng
tâm mới là quan trọng nhất.
Bà ta vỗ vỗ đầu Kiều Niệm Chiêu:
“Được rồi, lần sau mẹ sẽ nói với ba thử, việc cấp bách vẫn là soạn đồ
nhanh lên một chút, thời gian sắp đến rồi, chúng ta phải chạy tới sân
bay.”
Tuy Kiều Niệm Chiêu có chút không hài lòng, nhưng vẫn nhịn cơn tức này xuống, xoay người lại đi thu xếp quần áo.
Chẳng qua là giữa hai mẹ con đã tạo ra một khe hở, cũng không vì vài ba lời
mà bù đắp được, nhưng giờ phút này ai cũng tâm phiền ý loạn, nên không
có người nào phát hiện cái chi tiết nhỏ này.
. . . . . . . . . . . . . . . .
Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn trở lại khách sạn, lập tức nhìn thấy Kiều Hân Hủy và Kiều Niệm Chiêu từ trong thang máy ra ngoài.
Lúc Cận Tử Kỳ liếc thấy hành lý phía sau hai người họ, khóe môi hơi nhếch
lên, vẻ mặt cười như không cười này nhìn ở trong mắt Kiều Niệm Chiêu là
tràn đầy ý khiêu khích vô hạn.
Ngay tức khắc cơn tức của Kiều
Niệm Chiêu từ từ tăng lên, gương mặt sung huyết đỏ bừng, trên mu bàn tay đang nắm hành lý gân xanh nổi lên rõ rệt, cô ta không nguyện ý nhất
chính là để cho Cận Tử Kỳ thấy bộ dạng cô ta nghèo túng bị đuổi ra khỏi
cửa!
Ngược lại Kiều Hân Hủy ở bên cạnh, lúc đối mặt Cận Tử Kỳ, tĩnh táo không ít.
Ánh mắt Tống Kỳ Diễn từ hành lý trong tay hai mẹ con từ từ chuyển qua mặt
họ, nụ cười trên mặt sâu hơn, “Có gọi xe đi sân bay không? Tài xế của
tôi vừa đúng lúc ở bên ngoài. . . . . .”
Kiều Niệm Chiêu bị Tống Kỳ Diễn nói lời
“Quan tâm” đầy châm chọc khiến mặt đỏ tới mang tai, hai lỗ mũi phả ra
không ít khí đục, nhục nhã không chịu nổi, Kiều Hân Hủy lạnh lùng liếc
nhìn Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn, không hề rung động, lôi kéo Kiều Niệm
Chiêu rời đi.
Ngẩng đầu sải bước, nếu không biết nội tình, sợ rằng không ai tin được, là mẹ con họ bị đuổi đi .
Phần vừa thong dong, phần vừa tĩnh táo, làm cho Cận Tử Kỳ không thể không bội phục.
Cho đến khi bóng dáng mẹ con nhà họ Kiều hoàn toàn biến mất ở cửa chính, Cận Tử Kỳ mới xoay người trở lại.
“Cứ như vậy kết thúc sao?” Tống Kỳ Diễn cũng nhìn ra cửa, tròng mắt đen hơi nheo lại.
Khóe môi Cận Tử Kỳ giương lên: “Anh cảm thấy thế nào?”
“Tối thiểu, tờ báo ngày mai sẽ làm họ trong thời gian ngắn không dám nữa làm loạn.”
Hai vợ chồng nhìn nhau cười một tiếng, hiểu tâm tư của đối phương, cặp tay, đi tới cửa thang máy.
Mà giờ khắc này bên ngoài khách sạn, mặt trời lên cao chiếu rọi mãnh liệt, Kiều Niệm Chiêu và Kiều Hân Hủy mới ra tới, đứng ở ven đường mấy phút,
trên người đã rịn ra một lớp mồ hôi dinh dính.
Cận Chiêu Đông không bố trí xe riêng cho bọn họ, Kiều Hân Hủy cũng không dám tới cửa mở miệng yêu cầu.
Ở trước cửa khách sạn có một chiếc xe buýt đi sân bay dừng lại, cửa xe mở ra, từ phía trên có vài du khách đi xuống, vẻ mặt vui vẻ mong đợi so
với mẹ con Kiều Hân Hủy tạo thành sự đối lập rõ ràng.
Trước khi
lên xe, Kiều Hân Hủy lại quay đầu, vạn phần không muốn mà nhìn khách sạn Rhayson, bây giờ đối với mẹ con họ mà nói, nơi này không chỉ có là
khách sạn, mà là thế giới của cả hào môn danh lưu!
Cho đến khi
hành khách phía sau bất mãn thúc giục, Kiều Hân Hủy mới không thể không
lên xe, Kiều Niệm Chiêu đã thật lâu rồi không có ngồi xe buýt, một chút
không cẩn thận, đã giẫm trúng chỗ cứng, lòng bàn chân lập tức sưng lên.
Cô ta căm giận mà trừng mắt người đàn ông phía sau đã xô đẩy cô ta, lại bị quát lớn: “Nhìn cái gì, còn không đi vào trong!”
Xe buýt chậm rãi khởi động, khách sạn Rhayson từ từ biến mất trong tầm
mắt, nhưng Kiều Niệm Chiêu không ngừng nhìn lại phía sau, vành mắt cũng
bắt đầu đỏ lên, quay đầu nhìn mẹ đang nhắm hờ mắt, vẫn không cam lòng.
Chẳng lẽ đây là số mệnh sao?
Tranh giành đến cuối cùng, thế nhưng cô ta lại trở về điểm xuất phát, mọi thứ cũng như chưa từng thay đổi. . . . . .