Editor: Tâm Thường Lạc
Bên trong phòng khách sạn.
Đồ sứ bị quét xuống đất, phát ra tiếng va đập vỡ vụn dữ dội.
Tần Viễn đứng ở một bên, mắt lạnh nhìn sang người phụ nữ như muốn nổi điên
rồi, sau đó tiến lên, một phen níu tay của cô ta lại, kéo cô ta đi lên
phía trước, Phương Tình Vân nhất thời kinh hoảng mà kêu to: "Buông em
ra, Tần Viễn, buông em ra!"
Mặt Tần Viễn trầm như băng, trên mặt
không còn sự nhu tình dịu dàng như xưa nữa, nhất định giữ vững im lặng,
kéo Phương Tình Vân đi lên phòng tắm, anh dùng chân đá văng cửa ra, đẩy
Phương Tình Vân vào.
Dưới chân Phương Tình Vân không ỏn định, khuỷu tay đập vào bồn rửa mặt, xương cốt phát ra một trận đau đớn phải rên lên.
Tần Viễn đã đứng ở phía sau cô ta, anh đè lại bả vai cô ta đang giùng giằng muốn đứng lên, ánh mắt dường như đã tôi luyện mà trở nên bén nhọn như
băng tuyết lạnh lẽo, một tay anh chỉ lên gương ở trên tường, giọng nói
cũng cực kỳ lạnh nhạt!
"Phương Tình Vân, cô mở to hai mắt ra nhìn thử đi, người phụ nữ trong gương là ai, chính là cô sao?"
Vẫn là tiểu thư khuê các dịu dàng hiền lành, luôn làm cho người ta có cảm giác nhẹ nhàng ấm áp kia sao?
Hai tay Phương Tình Vân giữ lấy mép bồn rửa thật chặt, móng tay quá dài vô
tình bị gãy, có ít máu tươm ra từ trong khóe móng tay.
Cô ta
ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trong gương, như có một ngọn lửa bốc lên đầy đầu, cô ta ôm đầu của mình, thống khổ mà kêu gào ra tiếng, cầm lấy đồ
đạc được đặt trên bục mà hung hăng đập tới chiếc gương.
Chiếc gương bị đập lõm sâu vào một chút, cũng theo đó nhanh chóng vỡ vụn ra từng miếng một, đổ nát không chịu nổi.
Phương Tình Vân giãy giụa thoát ra khỏi sự kiềm chế của Tần Viễn, xoay người, đôi mắt đỏ bừng, nhìn Tần Viễn chằm chằm.
Anh vẫn kiêu ngạo cao sang, tác phong nhanh nhẹn, mặc Âu phục đắt giá được
đặt may thủ công, cà vạt màu đỏ rượu được thắt cẩn thận tỉ mỉ, giống như mỗi buổi sáng sớm khi xưa cô đã từng đứng ở cửa ra vào nhón chân lên
chăm chú thắt nó cho anh.
Tuy nhiên, bây giờ, không còn cô rồi, cô và anh, sớm đã không thể trở về được cuộc sống an bình của mấy năm trước ở nước ngoài!
Trái tim anh thật là đủ tàn nhẫn và xấu xa, cứ nhẹ nhàng mà để cho cô ta nhìn bản thân mình tàn tạ như vậy.
Tần Viễn quắc mắt liếc nhìn, mặt hiện lên vẻ châm chọc; mình đứng ở bên
cạnh anh, tóc tai rối bời, sắc mặt vàng vọt, đôi mắt như gấu mèo, tia
máu lẫn lộn, ánh mắt u buồn, ấn đường cau chặt, vẻ mặt mệt mỏi.
Trong gương, anh với Âu phục thẳng thớm, tao nhã đẹp mắt; cô ta thì tóc tai bù xù, giống như một người đàn bà điên.
Chẳng qua bao lâu, cô ta cũng từng gọn gàng tươi đẹp mà đứng ở bên người anh, ý cười tràn ngập, sau đó có người chỉ vào bọn họ nói: "Nhìn xem, thật
sự là Kim Đồng Ngọc Nữ, quá xứng đôi."
Cô ta ngồi xổm người xuống, đau đến toàn thân co rút, nhất thời cảm thấy sống trên cõi đời này hít thở thôi cũng là chuyện khó.
Tần Viễn không muốn nhìn nữa, liền xoay người đi ra ngoài, mới vừa bước chân ra, thân thể đã bị người ôm lấy!
Phương Tình Vân từ phía sau vòng chặt lấy người đàn ông đang muốn rời khỏi,
trải qua mấy ngày nay cả người giày vò, đã dồn cô ta đến giới hạn có thể thừa nhận.
"A Viễn, A Viễn, em biết sai rồi, tha thứ cho em có được không?"
Phương Tình Vân tựa như một đứa nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ, đôi mắt rời rạc bất an,
hai tay vòng càng chặt hơn, giọng nói cũng mang theo nức nở, "A Viễn,
chúng ta quay lại Pháp đi, coi như mọi chuyện nơi đây chưa từng xảy ra!"
Tần Viễn lẳng lặng, giống như tượng điêu khắc mà đứng ở nơi đó, mặc cho cô
ta khóc rống cầu xin tha thứ, chân mày cũng không động lấy một cái.
Phương Tình Vân thấy anh không chút nào dao động mềm lòng, lúc rũ thấp mi mắt xuống, trái tim chợt căng thẳng.
"A Viễn, em thật sự là quá yêu anh rồi, em không thể mất đi anh, cho nên
mới mất đi lý trí, làm ra những chuyện không tốt, tuy nhiên, em thật sự
hối hận, em không thể không có anh A Viễn!"
Tần Viễn từ từ lại
dùng sức kéo mở tay của cô ta, xoay người, ánh mắt nhìn xuống cô ta cũng không còn tình cảm nồng nàn lưu luyến có trước kia, chỉ còn lại sự xa
lánh lạnh nhạt so với người xa lạ còn hờ hững hơn.
"Không trở về được rồi, Tình Vân."
Một câu nói ngắn gọn lại tàn nhẫn, giống như một đạo ma chú hung bạo đè ở trên người Phương Tình Vân.
Trong phút chốc, đã đẩy cô ta vào vực sâu không đáy muôn đời muôn kiếp không trở lại được......
Thần sắc của Phương Tình Vân đầy hoảng hốt, có thể nói không có chút huyết sắc nào, tựa như một con rối chết sững tại nơi đó.
Tần Viễn không hề dừng lại, đi ra phòng tắm, "Tối nay cô ở đây nghỉ ngơi, ngày mai tôi đưa cô đến sân bay."
"Vậy đứa con của chúng ta thì sao?"
Tần Viễn bởi vì một câu chất vấn yếu ớt của Phương Tình Vân mà bước chân chậm đi, nhưng cũng không quay đầu lại.
Phương Tình Vân nhìn thấy bóng lưng anh dừng lại, đáy mắt dâng lên mong mỏi,
cắn cánh môi, cố gắng muốn bắt được cái cơ hội cuối cùng này: "Anh có
thể oán em hận em, nhưng đứa bé thì sao? Chẳng lẽ anh không cần nó sao?"
"Bỏ nó đi." Giọng nói của Tần Viễn không chứa bất kỳ tình cảm nào mà ngắt lời của cô ta.
Phương Tình Vân nhất thời không hiểu được hàm nghĩa trong ba chữ này, ngây ngốc mà nhìn anh ta.
"Nếu như nó ra đời bất quá là công cụ cô dùng để trói buộc tôi, vậy nhân lúc bây giờ, phá bỏ nó đi, nó đã không thể nào có cha, nếu mẹ cũng không
thể yêu thương nó đàng hoàng, chẳng bằng đừng đến cõi đời này."
Trong phòng hỗn độn, là tiếng động do anh đóng sầm cửa bỏ đi.
Phương Tình Vân quên đuổi theo anh, trải qua mấy ngày nay, lần đầu tiên, lại không muốn nhìn đến anh!
Cô ta thất hồn lạc phách mà xoay người lại, nhìn sang chỗ kính còn nguyên
sót lại trên tường, bên trong ảnh ngược chính là chiếc bụng nổi lên cao
của mình, cô ta để tay ở phía trên, làm thế nào cũng không nghĩ tới kết
quả lại như thế.
..................
Trở lại phòng, Cận Tử Kỳ lập tức mở máy tính trên bàn sách ra, cách một khoảng cách nhất định, cùng Mỗ Mỗ chat webcam.
"Kỳ Kỳ, người càng ngày càng đẹp nha!"
Trong máy vi tính, Mỗ Mỗ khoẻ mạnh kháu khỉnh mà đưa mình hướng về phía
camera, đôi tay mập mạp cầm lấy máy tính, gương mặt gần như dán sát vào
màn hình rồi, mặc áo ngủ phim hoạt hình, cái đầu dưa hấu ướt nhẹp, ánh
mắt lóe sáng lấp lánh.
"Kỳ Kỳ, người nhớ Mỗ Mỗ rồi sao?"
Cận Tử Kỳ cười tủm tỉm nhìn con trai cố ý làm dáng đáng yêu, tên nhóc lập tức chu cái môi phấn nộn, "Kỳ Kỳ, hôn một cái!"
Cận Tử Kỳ cũng không cự tuyệt, hướng về phía camera giả bộ hôn xuống.
Tên nhóc lập tức được voi đòi tiên mà yêu cầu: "Không phải như thế, nên là như thế này, moa...moa...chụt!"
Mấy ngày không gặp, Cận Tử Kỳ cũng nhớ con trai bảo bối đến thắt lòng, đối với yêu cầu của nó không thể không thỏa mãn.
"Mỗ Mỗ cũng rất nhớ Kỳ Kỳ, nhớ đến mức Mỗ Mỗ mấy ngày nay ăn cơm cũng ăn
không vô." Cận Mỗ Mỗ thừa
dịp người cha lòng dạ hiểm độc không có ở đây, vội vàng bày tỏ tình cảm nhớ thương của mình dành cho Cận Tử Kỳ: "Người xem, cũng đã gầy đi rồi."
Cận Tử Kỳ nhìn thân thể con trai lại mập ra một vòng tròn vo, đối với lời nói của nó mang theo thái độ nghi ngờ.
Thấy mẹ không tin, Cận Mỗ Mỗ vội vã giải thích: "Thật đó, bây giờ buổi tối
Mỗ Mỗ đều chỉ có thể ăn một chén cơm thôi, ngay cả đùi gà chiên thích
nhất trước kia cũng không ăn!"
Cận Tử Kỳ cười như không cười, liếc nhìn phía dưới góc phải của video, "Vậy cái gì ở dưới mông con đang ngồi thế?"
Rõ ràng là một túi khoai tây chiên sau khi bị mở bao bì mà còn chưa kịp ăn xong!
Dễ đàng nhận thấy, là vào lúc đang ăn vui vẻ, nhận được chat webcam, nên cuống quít nhét xuống dưới mông.
Cận Tử Kỳ Hỏa Nhãn Kim Tình, không thể không chú ý vụn khoai tây chiên bên
khóe miệng con trai, cũng không nhìn đến con trai sau khi bị vạch trần
thì gương mặt trái táo đã nghẹn đỏ, nhìn nhìn đồng hồ trên tường, "Sau
này vào buổi tối đừng ăn nhiều đồ như vậy nữa, biết không?"
Cận Mỗ Mỗ vội vàng gật đầu, dáng vẻ nhận sai này, cùng Tống Kỳ Diễn giống y như đúc!
Ngay cả tính nết sau khi nhận lỗi lại tiếp tục tái phạm cũng là giống nhau như đúc!
"Mỗ Mỗ biết rồi, ha ha, thật sự thì Mỗ Mỗ cũng không thích ăn những thứ đồ
ăn không tốt cho sức khỏe này, ông ngoại Kiều quá nhiệt tình, sợ Mỗ Mỗ
đói bụng, liền mua rất nhiều thức ăn, cứng rắn kín đáo đưa cho Mỗ
Mỗ......"
Cận Mỗ Mỗ mặt không đỏ hơi thở không gấp mà nói: "Kỳ Kỳ yên tâm đi, Mỗ Mỗ sẽ nói lại với ông ngoại Kiều!"
Cận Tử Kỳ ôm trán: "Cận Mỗ Mỗ, đừng nói lảng sang chuyện khác, bây giờ mẹ đang nói con đó!"
"Cái gì gọi là nói lảng sang chuyện khác vậy?" Cận Mỗ Mỗ dùng móng tay nho nhỏ gãi gãi đầu của mình, tỏ ra không hiểu.
Cận Tử Kỳ biết tên nhóc này là cố ý giả ngu giả khờ, cũng lười truy cứu nó tiếp, "Còn chưa đi ngủ?"
"Không đâu!" Cận Mỗ Mỗ nhảy tưng tưng lên tấm ra trải hình hoạt họa trên chiếc giường nhỏ, sau đó bùm một cái nằm lỳ ở trên giường, hai tay đang nâng
khuôn mặt nhỏ nhắn, toét miệng: "Mỗ Mỗ muốn cùng ông ngoại Kiều xem Hỷ
Dương Dương nữa!"
Cận Tử Kỳ nhìn thời gian cũng không coi là quá muộn, nên không cưỡng ép nó đi ngủ.
Ngược lại trong clip đột nhiên biến đổi cảnh vật, trên màn ảnh hiện ra một
gương mặt xinh đẹp nho nhã mang theo chút trong trẻo lạnh lùng.
Tô Ngưng Tuyết nhìn Cận Tử Kỳ bên kia video, xem như yên lòng cười một
tiếng, "Đang mang thai, nên ít đụng đến những sản phẩm có phóng xạ như
máy tính này mới đúng, nhanh đi ngủ đi."
Cận Tử Kỳ nhìn thấy mẹ, cảm giác có một sự ấm áp, giọng nói cũng mang theo chút nũng nịu.
"Nào đâu có yếu ớt như vậy, hiếm khi con mới được gặp mọi người qua video một chút mà."
Tô Ngưng Tuyết cũng không trách cô, chẳng qua yêu thương mà nhìn con gái,
sau đó, giống như nhớ ra cái gì đó, biểu tình trên mặt đột nhiên nghiêm
túc mấy phần, "Mẹ nghe nói, mẹ con nhà họ Kiều kia ở Tam Á đã gây ra
không ít chuyện?"
Cận Tử Kỳ cũng không giấu giếm, "Dạ, tối thiểu, đủ để cho họ thân bại danh liệt, chặt đứt giấc mộng hào môn."
Nhắc tới giấc mộng hào môn, Tô Ngưng Tuyết cũng chỉ nhàn nhạt châm biếm,
"Điều này e rằng so với giết mẹ con họ còn thống khổ hơn?"
Cận Tử Kỳ nhìn thấy dáng vẻ của mẹ đã nghĩ thoáng, nhưng vẫn biết, cái tên
Kiều Hân Hủy này có bao nhiêu kiêng kỵ ở trong lòng bà, liền không nói
thêm nữa, vừa định dời đề tài đi, Tống Kỳ Diễn đã tắm xong ló đầu ra
ngoài.
"Con đi tắm một chút rồi ngủ đi, mẹ cùng Kỳ Diễn phiếm vài câu."
Mẹ vợ có lời muốn nói, Tống Kỳ Diễn vội vàng nhào tới trước máy vi tính, "Mẹ!"
Nhìn thấy trên màn hình chợt có một khuôn mặt phóng to, hiển nhiên Tô Ngưng
Tuyết lại càng hoảng sợ, ôm ngực, có chút bất mãn mà nhìn con rể mình
toét miệng lấy lòng, "Làm cái gì mà hết hồn vậy, không thấy có phụ nữ có thai sao?"
"Mẹ, người mang thai hả?" Tống Kỳ Diễn khiếp sợ hô to một tiếng.
Gương mặt Tô Ngưng Tuyết lập tức trầm xuống: "Trong cái miệng kia của con không thể nói một câu đàng hoàng tử tế được à?"
Tống Kỳ Diễn gật đầu liên tục: "Mẹ nói đúng lắm, bất quá, mẹ, ngài có thai hay không?"
Tô Ngưng Tuyết thấy hắn cứ quấn lấy cái vấn đề này không thả, gương mặt đỏ bừng, bỏ lại một câu: "Nói hưu nói vượn" thì rời khỏi camera, Tống Kỳ
Diễn chép miệng, tự nhận là đâu có nói gì sai đâu chứ!
Trên màn ảnh xuất hiện bóng dáng Kiều Nam, Tống Kỳ Diễn lên tiếng gọi: "Chú Kiều."
Kiều Nam cũng không nói lung tung với hắn, đi thẳng vào vấn đề: "Mấy ngày
nay nhà họ Cận gây ra nhiều chuyện xấu như vậy, cậu chiếu cố Tử Kỳ
nhiều hơn chút, đừng để cho con bé một người phụ nữ mang thai mà phải
bận tâm, có thể sớm trở về được nên sớm trở về đi."
"Yên tâm đi, chú Kiều," Tống Kỳ Diễn cười nói, "Tiểu Kỳ là bà xã của cháu, cháu nhất định bảo vệ cô ấy thật tốt."
"Vậy thì tốt." Kiều Nam lúc này mới hài lòng cười cười, "Mới vừa rồi cậu nói gì với mẹ cậu rồi, mặt cô ấy lại đỏ như vậy?"
Tống Kỳ Diễn trầm ngâm chốc lát, mới nhìn vào camera máy tính, vẻ mặt chân
thành tha thiết mà nói: "Chú Kiều, thật sự thì dáng dấp của chú so với
cha vợ cháu đẹp trai hơn rất nhiều."
Kiều Nam: "......"