Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chỉ Một Lần Này, Chỉ Giải Quyết Như Vậy Một Lần Thôi (2)


trước sau

Editor: Tâm Thường Lạc

"Sau đó chị lại đột nhiên trở về quê hương, đón tôi đi khỏi nhà bác cả, hơn nữa cho nhà bác cả một khoản tiền, bác gái nói chị tôi đi làm bé cho người ta rồi, tôi lúc ấy không hiểu, cho đến khi vào thành phố, có một ngày, chị tôi bảo tôi kêu một người đàn ông mà có thể làm cha chị tôi là anh rể, tôi mới hiểu được ý nghĩa làm bé......"

Cận Tử Kỳ nhíu lông mày lên: "Sau khi cô ấy trưởng thành có năng lực, cô ấy hoàn toàn có thể lựa chọn việc rời đi."

"Ông ta đối với chị tôi rất tốt, hầu như đến độ xin gì được nấy, tôi cũng từng khuyên chị ấy rời khỏi ông ta, mặc dù chúng tôi sẽ không sung túc giống như bây giờ, nhưng dựa vào hai bàn tay của mình cũng có thể tiếp tục sống tốt. Tuy nhiên chị tôi lại nói chị thương ông ấy! Có phải rất buồn cười hay không, tình yêu của chị ấy thật sự thì bất quá là cảm giác ông ấy xây dựng cho chị ấy."

"Tôi cùng chị tôi mất đi cha mẹ lúc vị thành niên, khát vọng nhất chính là một gia đình, tìm được cho mình cảm giác thân thuộc, ở thời điểm bơ vơ không chỗ nương tựa đó, sợ rằng đổi lại là ai cũng có thể."

Minh Tuệ nói xong, khổ sở mà cười lên: "Nhiều năm như vậy, ông ta lần lữa không chịu cho chị tôi một cái cam kết, cho dù là sau khi sinh Tiểu Hoan, cũng không có nhả miệng, tôi đã đoán được căn bản ông ta không có ý định cưới chị tôi, chị của tôi cũng từng thử rời đi, tuy nhiên, ông ta cho chị ấy một cái khởi đầu quá cao, con đường phía sau làm sao đi được trôi chảy?"

Đã quen với cuộc sống phu nhân giàu sang, làm sao còn có dũng khí trở lại cuộc sống của người bình thường được nữa?

Minh Tuệ quay qua nhìn Tống Kỳ Diễn: "Thật sự thì, thiếu gia anh cũng đã nhìn ra một chút gì rồi?"

Nói xong, Minh Tuệ cười cười: "Dáng dấp của chị tôi rất giống Tống phu nhân quá cố, hoặc chính xác hơn mà nói, chính là Đại tiểu thư Lam thị, người ông ta muốn, từ đầu đến cuối cũng chưa từng thay đổi."

Tống Kỳ Diễn nheo con ngươi mắt lại: "Tôi ngược lại không biết cha tôi nguyên lai là một người chung tình."

Minh Tuệ cũng đoán được thái độ của hắn là thế này, không cãi lại, "Chủ tịch làm di chúc ở ngay trong phòng tôi, ông ta nói ông ta có thể chuyển hết tài sản sang tên của anh, nhưng có một yêu cầu ——"

"Chủ tịch đề xuất, sau khi ông ta chết muốn hợp táng cùng phu nhân, làm thành một mộ, thậm chí ông ta không muốn tên ghi Thừa Hoan vào trong di chúc, chỉ sợ chọc thiếu gia anh có chút mất hứng."

Tống Kỳ Diễn cũng bỗng nhiên đứng dậy, khóe miệng hắn thoáng hiện chút ý cười lạnh, mắt liếc nhìn Minh Tuệ, trong tròng mắt đen hẹp dài, có một lớp băng sương thật mỏng, "Mẹ của tôi thì liên quan gì đến ông ta? Con gái của ông ta thì liên quan gì đến tôi chứ? Tôi sẵn sàng cho thêm năm trăm vạn, để cho mẹ của tôi có thể an an tĩnh tĩnh mà nằm dưới đất!"

Minh Tuệ nhất thời sợ run, mà Tống Kỳ Diễn đã lôi kéo Cận Tử Kỳ chuẩn bị đi ra ngoài.

"Thiếu gia, tôi không cầu anh xem Thừa Hoan là em gái mà đối xử tử tế, nhưng hi vọng anh đừng gây khó khăn cho con bé, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ."

Cận Tử Kỳ quay đầu lại, thì thấy người phụ nữ đó vốn rõ ràng kiêu ngạo lại đang cúi thấp đầu, tư thế cố gắng rũ xuống thật thấp.

Đối với một người có cốt khí mà nói, cúi đầu khom lưng đúng là một sự vũ nhục khắc nghiệt nhất đối với cô ta.

Tống Kỳ Diễn liếc xéo cô ta một cái.

Minh Tuệ tự nói rõ: "Tôi sẽ bảo Hàn Mẫn Tranh đưa con bé ra nước ngoài, sau này không bao giờ đặt chân lên mảnh đại lục này nữa."

Thì ra mới vừa rồi cô ta cho gọi Hàn Mẫn Tranh vào, thật sự là vì xin anh ta chiếu cố cho đứa con của chị gái cô ta.

Tống Kỳ Diễn không cho Minh Tuệ câu trả lời, đã dẫn theo Cận Tử Kỳ ra khỏi phòng điều tra.

Hàn Mẫn Tranh gác tay đứng ở cửa, nhìn thấy họ ra ngoài lập tức nghênh đón, "Thiếu gia, thiếu phu nhân."

Tống Kỳ Diễn hí mắt nhìn đèn tường hành lang, qua hồi lâu mới đưa ánh mắt sắc bén dừng ở trên người Hàn Mẫn Tranh.

"Làm trợ lý riêng của cha tôi, anh cũng đã sớm biết có đứa bé như vậy tồn tại?"

Hàn Mẫn Tranh không nói gì, nhưng hàng mi rũ thấp xuống đã bán đứng tâm tư của anh ta.

Tống Kỳ Diễn chợt nhíu mày: "Các người cũng lừa gạt giỏi lắm, nếu như ban đầu trên vấn đề con riêng một khi tôi có chút dao động, sợ rằng bây giờ cái nhà họ Tống này cũng đã có thêm một vị công chúa rồi."

Hàn Mẫn Tranh nhàn nhạt nói: "Chủ tịch chưa từng nói qua muốn đón tiểu thư vào nhà họ Tống."

Chẳng lẽ Tống Chi Nhậm muốn đón về nhà chỉ có con trai, về phần con gái, căn bản ông ta cũng không quan tâm?

Cận Tử Kỳ bởi vì giọng điệu chắc chắn của Hàn Mẫn Tranh khi nói ra câu này mà nhìn về phía anh ta, tựa như đang suy nghĩ những lời này đến tột cùng là anh ta trấn an Tống Kỳ Diễn mới nói ra hay thật sự là ý của Tống Chi Nhậm khi còn sống.

Giữa hành lang lại vang lên một tiếng cười khẽ, mang theo vẻ phiền muộn tự giễu đầy hàm xúc.

Cận Tử Kỳ quay đầu đi ——

Trên lối đi nhỏ hẹp dài của hành lang, ánh sáng từ những ngọn đèn trên tường cũng không đủ, có vẻ có chút âm u tĩnh lặng.

Minh Tuệ và Minh Lan đồng thời bị hình cảnh dẫn ra, cổ tay đều đã mang còng tay, phía sau là hai gã cảnh sát.

Một tiếng cười khổ còn lại là từ Minh Lan phát ra.

Ánh mắt trầm tĩnh của cô cố định ở trên người Hàn Mẫn Tranh, giống như tự nói mà thì thầm: "Thì ra là như vậy......"Cô ta nỗ
lực nhiều năm như vậy, thì ra ở trong mắt người đó bất quá là tên hề tác quái không cần thiết.

Từ đầu tới đuôi, ông ta cũng chỉ xem cô như một cái bóng, thậm chí ngay cả máu mủ ruột thịt cũng không để ý.

Minh Tuệ đứng ở bên cạnh, hai tay bị còng lại khẽ vuốt vai Minh Lan, khe khẽ lên tiếng gọi: "Chị!"

Minh Lan ngẩng đầu nhìn trần nhà, đáy mắt lại có gợn sóng di động, cô quyết tâm cố nén sự chua xót trong lòng, quay đầu, nhìn em gái an ủi mình, hốc mắt đỏ lên, "Tiểu Tuệ, là chị có lỗi với em."

Minh Tuệ lắc đầu, cũng không có ý oán hận: "Đều là do em cam tâm tình nguyện."

Hai chị em đều là người tính tình lạnh nhạt, không ở trước mặt của mọi người mà ôm đầu khóc rống.

Chẳng qua là lúc Minh Tuệ bị cảnh sát hình sự tạm giam dẫn đi qua Hàn Mẫn Tranh, bước chân cô chậm lại, quay đầu, ánh mắt nhìn anh ta chăm chú, "Chuyện anh đã đáp ứng tôi......"

Cô ta chưa nói xong, Hàn Mẫn Tranh đã đáp lại: "Tôi sẽ đưa tiểu thư ra nước ngoài, cô yên tâm đi."

"Được, như vậy là tốt rồi." Khi Minh Tuệ ngẩng đầu lần nữa, đã không còn thấy vẻ lo lắng quẩn quanh dưới đáy mắt.

..................

Từ đồn cảnh sát ra ngoài, Cận Tử Kỳ liền theo Tống Kỳ Diễn đi đến phòng chứa xác.

Bởi vì tin tức Tống Chi Nhậm qua đời vẫn còn phong tỏa đối với bên ngoài, cho nên cũng không nhìn thấy bất kỳ phóng viên nào ở xung quanh.

Phòng chứa xác trước sau như một đắm chìm trong một mảnh âm u lạnh lẽo vắng ngắt.

Tống Chi Nhậm nằm ở trong phòng chứa xác trong, cả người trắng toát, hai mắt nhắm nghiền, vết thương ở sau gáy đã được vá lại, so với dáng vẻ khi ngủ cũng không có bao nhiêu khác biệt.

Tống Kỳ Diễn cúi đầu nhìn thi thể hoàn hảo không tổn hao gì, hàng mày thanh tú hơi nhíu lại, như có một sự nghi ngờ.

Sau lưng là Hàn Mẫn Tranh lên tiếng giải thích: "Chủ tịch vốn bị chết oan uổng, cho nên, tôi không để cho pháp y giải phẫu thi thể."

Thật ra Tống Kỳ Diễn cũng không rối rắm trên vấn đề này.

"Tôi và Tiểu Kỳ ở chỗ này với cha một lát, Mẫn Tranh, anh đi ra ngoài trước đi."

Sau khi Hàn Mẫn Tranh rời khỏi đây, trong nhà xác chỉ còn lại Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn.

"Thật sự thì, em cũng giống như anh, cảm thấy chuyện này rất khả nghi, có đúng không, Tiểu Kỳ?"

Cận Tử Kỳ tiến lên nửa bước, cùng hắn sóng vai, bắt đầu nhìn Tống Chi Nhậm nằm ở chỗ ấy không nhúc nhích.

Cô cũng không cảm thấy đáng sợ, dù sao thời gian cô cùng Tống Chi Nhậm sống chung cũng không ít.

Mái tóc của Tống Chi Nhậm trắng phao, hai gò má và hốc mắt đều đã lõm vào thật sâu, đôi môi cũng có thêm nhiều nếp nhăn, trên mặt từng nếp nhăn một đều khắc sâu, không tìm được thần thái đầy khí phách tỏa sáng khi còn sống của ông lão.

"Cha chồng là người nhìn xa trông rộng, hôm nay có thể ngồi vào vị trí này, như thế nào có thể không nhẫn nhịn như vậy, lại đánh nhau với một người đàn bà chứ? Coi như bị tác dụng phụ do dùng thuốc kích thích, nhưng dựa vào một chút xíu Methylphenidate có trong viên thuốc như vậy, cũng không đến mức làm cho ông ấy mất hết lý trí."

(*)Methylphenidate là một kích thích hệ thống thần kinh trung ương. Nó ảnh hưởng đến các chất dẫn truyền hóa học trong não, góp phần vào tính hiếu động và kiểm soát các xung động.

Tống Kỳ Diễn quay đầu, nhìn cô cười nhạt, "Viên thuốc không có bị người khác đổi đi, pháp y đã xét nghiệm lọ thuốc và nói không có dấu hiệu bị đánh tráo, lớn nhất có thể là vì cha anh muốn ức chế đau đớn do ung thư não nên dùng loại thuốc này quá liều, dẫn đến hàm lượng thuốc kích thích trong cơ thể tăng thật cao."

Tống Kỳ Diễn nói tiếp: "Anh chỉ là khó hiểu, đồ quan trọng như di chúc, tại sao cha anh lại để cho một người tình nhân nhìn thấy, biết rõ di chúc, từ xưa đến nay, đều là nguyên nhân dẫn đến những cuộc đấu đầu trong gia tộc."

Cận Tử Kỳ liếc hắn một cái, "Vậy sau này anh cũng muốn lập di chúc sao?"

Tống Kỳ Diễn rốt cục lọ ra một nụ cười nhẹ thoải mái, "Anh không phải là cha anh, mẹ của con anh cũng chỉ có một người."

Cận Tử Kỳ nghe những lời này, chỉ cảm thấy "Ầm" một cái, mặt lập tức đỏ lên!

"Sao em lại đỏ mặt vậy? Hửm?" Hắn lại cố ý kéo dài âm cuối, cúi đầu ghé sát mặt qua.

Cận Tử Kỳ mở to mắt, làm bộ điềm tĩnh mà hỏi: "Về đứa bé kia, anh nghĩ thế nào?"

Xưa kia là trân châu của ông cụ, bây giờ viên trân châu này lại là vô cùng phỏng tay.

Tống Kỳ Diễn thu hồi vẻ mặt hài hước: "Không phải mẹ và dì của nó đã an bài xong đường lui cho nó rồi sao?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện