Editor: Tâm Thường Lạc
Kiều Niệm Chiêu không cam lòng cắn môi: "Con muốn một lần rèn luyện thực tế
cho sự nghiệp của mình thì sai sao? Ba đã không cho con tiền vốn, chẳng
lẽ còn muốn ngăn cản bản thân con nghĩ mọi cách sao?"
Cận Chiêu
Đông thật muốn bị ý tưởng ngây thơ của cô ta làm cho tức chết, "Chỉ bằng cái đầu óc này của mày, cũng thích hợp với việc kinh doanh sao?"
"Thế nào không thích hợp?" Kiều Niệm Chiêu tức giận phản bác: "Là ba bất
công, cũng không cho con cơ hội, hiện tại, con sẽ dựa vào thực lực của
mình xây dựng đế quốc thương mại của mình, ba cũng muốn ngăn cản sao?"
Cận Tử Kỳ ngó mặt đi chỗ khác, không muốn nhìn thấy vẻ mặt phóng đại thành
tựu xuất sắc của Kiều Niệm Chiêu nữa, lại càng không rảnh để đả kích cô
ta.
Kiều Niệm Chiêu thấy Cận Tử Kỳ như thế, cười khẩy nói: "Cùng
là con gái của ba, Cận Tử Kỳ, từ nhỏ thứ cô lấy được cũng nhiều hơn so
với tôi, lần này cũng không ngoại lệ. Cô chẳng qua là muốn Cận Thị, tôi
nhường cho cô rồi, sớm muộn gì cũng có ngày, tôi sẽ đứng ở vị trí cao
hơn cô, để cho các người hối hận lúc trước bản thân mình đã quyết định
ngu xuẩn cỡ nào!"
Cận Tử Kỳ đột nhiên rất muốn cười, Kiều Niệm
Chiêu tràn đầy tự tin như vậy, đến tột cùng Tôn Hạo đã tưới cho cô ta
bao nhiêu nước cơm nước cháo rồi?
Chỉ có điều, Kiều Niệm Chiêu muốn lấy sản nghiệp của Cận Thị chôn cùng giấc mộng kê vàng(*) của cô ta, thì cô không cho phép.
(*) giấc mộng kê vàng: ảo mộng và những ước mong không thể thực hiện được.
Cận Tử Kỳ nghiêng mắt, nhìn về phía Cận Chiêu Đông đang tức xanh mặt, Cận
Chiêu Đông thì trừng mắt nhìn Kiều Niệm Chiêu u mê lạc lối, cắn răng kêu ken két: "Tao chỉ hối hận sao mình lại sinh ra một đứa ngu xuẩn không
có đầu óc như mày!"
Kiều Niệm Chiêu trừng lớn mắt, bi thương mà nhìn Cận Chiêu Đông, có chút không chịu nổi đả kích khiến thân hình lung lay.
Tôn Hạo lo lắng ôm lấy cô ta, mềm giọng an ủi: "Niệm Chiêu, chủ tịch Cận chỉ là nhất thời chưa hiểu rõ...."
"Đúng vậy đó!" Tôn Danh Dương chưa từng quên phụ họa: "Niệm Chiêu, chớ chọc
tức ba của mình, chủ tịch Cận cũng là lo lắng cho cháu bị người ta lừa,
hài, nói ra, cũng là lỗi của hai cha con chúng tôi ..."
Cận Chiêu Đông hừ một tiếng: "Anh vẫn còn có chút biết người biết ta, vậy thì mang theo người của anh rồi lập tức rời đi!"
Tôn Danh Dương bối rối chẳng biết nói gì, "Chủ tịch Cận, giữa chúng ta hẳn là có gì đó hiểu lầm."
Kiều Niệm Chiêu không nhìn nổi cha chồng tương lai của mình bị đối xử lạnh
nhạt nữa, cũng không bận tâm tình cha con, lạnh lùng nhìn Cận Chiêu Đông nói: "So với ba, con càng tin tưởng Tôn Hạo và bác trai hơn."
Cận Chiêu Đông xem như đã nghiệm chứng điển tích Nông Phu và rắn ở trên
người mình, ông tự nhận là trước giờ đối với Kiều Niệm Chiêu không tệ,
kết quả đổi lấy không phải lời cảm ơn của cô ta, mà là sự oán hận bất
mãn ngày một thậm tệ hơn.
Ông ôm lấy cái trán đập tình thịch, lảo đảo ngồi ở trên ghế xoay, cả người cũng ngay lập tức già đi mười tuổi.
Cái gì gọi là gieo gió gặt bão? Ông thực sự bị gọi là gieo gió gặt bão như vậy!
Người nọ đại diện bên mua nhà đất đã không kiên nhẫn: "Tôi nói, việc nhà nói xong rồi, dù sao cũng nên thực hiện hợp đồng đi?"
Cận Tử Kỳ xem kịch vui thấy đủ rồi, mới thản nhiên ung dung nói: "Hợp đồng
này Cận Thị chúng tôi không trao đổi, cho nên, hôm nay chỉ sợ là ông
phải tay không mà về rồi."
"Các người đùa giỡn tôi hả!" Người đại diện vỗ bàn đứng lên: "Làm cho đã hơn nửa ngày mới nói không bán sao?"
Cận Tử Kỳ lạnh lùng nói: "Cận Thị chúng tôi chưa từng nói bất kỳ cái gì là muốn bán đất."
Người đại diện đập hợp động "Bốp" một cái lên trên bàn: "Cô thì chưa nói, nhưng em gái của cô lại ký tên!"
"Chính ông cũng đã nói hai lần, ký tên là Kiều Niệm Chiêu, ông hãy nhìn kỹ lại một chút, cô ta họ gì, tôi họ gì, đây là sản nghiệp của nhà họ Cận, cô
ta là một người khác họ thì có tư cách gì để mua bán?"
Người đại diện nhìn nhìn chỗ ký tên trên hợp đồng, quả nhiên là Kiều Niệm Chiêu, mà không phải là Cận Niệm Chiêu!
Một câu nói hời hợt của Cận Tử Kỳ, khiến ông ta không cam lòng, sao có thể dễ dàng từ bỏ mảnh đất đã tới tay?
Ông ta xanh mặt: "Vậy thì thế nào? Mảnh đất xây dựng này vẫn là đang do Kiều tiểu thư đứng tên."
Cận Tử Kỳ cười nhạt: "Ông chắc chắn là cô ta đang đứng tên chứ?"
Người đại diện vốn là thiếu tự tin, bị hỏi như vậy, theo bản năng nhìn về phía Tôn Danh Dương, có chút không vui.
Thời điểm mua đất không phải thề non hẹn biển theo sát ông ta đảm bảo không
thành vấn đề, hiện tại thì hay rồi, bày ra một đống chuyện lớn như vậy!
Tôn Danh Dương cũng không hiểu ý trong lời này của Cận Tử Kỳ, liền khẩn cấp quay đầu nhìn Tôn Hạo.
Tôn Hạo cũng uất ức, rõ ràng là chính miệng Kiều Niệm Chiêu nói cho anh ta
biết, cha của cô ta sợ cô ta về sau bị Cận Tử Kỳ ức hiếp không có một
ngày sống tốt lành, nên cho cô ta hai mảnh, thế nào đến trong miệng Cận
Tử Kỳ lại là chuyện không có gì rồi?
Đây chẳng phải là công dã tràng, mò mẫm trầy da tróc vẩy sao?
Ngay lập tức, Tôn Hạo kéo cánh tay của Kiều Niệm Chiêu, nhỏ giọng lo lắng hỏi: "Niệm Chiêu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Kiều Niệm Chiêu nghe xong cũng như lọt vào trong sương mù, nhưng đại khái
hiểu một chút, Cận Tử Kỳ không có ý định đem đất đai cho cô ta!
Cô ta chỉ vào Cận Tử Kỳ, không thể kiềm chế tức giận: "Cận Tử Kỳ, cô dựa
vào cái gì mà giữ chặt đất đai của tôi? Ngay cả ba cũng không nói gì, cô có lý do gì ở đó ăn nói lung tung!"
"Những mảnh đất xây dựng này đều là do từng lớp con cháu nhà họ Cận dốc sức làm mới có, là một phần
tử của nhà họ Cận, làm sao tôi có thể trơ mắt nhìn cô phá đi sản nghiệp
của nhà họ Cận? Hay là, cô thật sự không xem mình là con cháu nhà họ Cận rồi?"
Vừa rồi còn luôn miệng nói cô ta là người khác họ, nhưng
bây giờ lại phủ lên trên đầu cô
ta cái mũ cao, Kiều Niệm Chiêu hận
nghiến răng nghiến lợi, âm lượng cũng cao vài phần: "Tôi cũng chỉ muốn
cùng chồng của mình làm ăn buôn bán, chẳng lẽ là sai sao?"
"Cô muốn học kinh doanh không sai, nhưng...."
Cận Tử Kỳ giương mắt nhìn Tôn Hạo và Tôn Danh Dương: "Theo chân bọn họ, liền sai lầm trầm trọng!"
"Nói thẳng ra, chỉ là cô tìm đủ mọi cách không muốn thấy tôi được tốt đẹp, Cận Tử Kỳ, cô thật quá đáng!"
Kiều Niệm Chiêu uất ức muốn rơi nước mắt, ánh mắt hung ác nham hiểm đó, dường như muốn cắn chết Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ liếc xéo cô ta một cái, cũng không có nửa điểm đồng tình, mà sắc
bén chất vấn: "Cô nói tôi không muốn thấy cô được tốt đẹp, vậy cha con
bọn họ đối với cô hẳn là vô cùng tốt, vậy bây giờ cô hãy hỏi bọn họ thử
xem, cô và Tôn Hạo muốn làm ăn buôn bán, nhà họ Tôn bọn họ có thể cho cô bao nhiêu tài chính khởi động?"
Tôn Danh Dương cười cười khô khốc: "Tử Kỳ, có gì nói chuyện cho đàng hoàng, đừng tổn thương hòa khí."
"Tôi đây ôn hoà nhã nhặn nói chuyện với ngài, chẳng lẽ còn không tính là khách sáo sao?"
Khuôn mặt của Tôn Danh Dương cứng đờ, Cận Tử Kỳ lại nói thẳng: "Chủ tịch Tôn
cũng hẳn là người hào phóng, Tôn Hạo nói như thế nào cũng là nửa đứa con trai của ngài, anh ta muốn tự lập sự nghiệp, ít nhất ngài cũng phải rót vào cùng ba mươi phần trăm tài chính khởi động chứ?"
Kiều Niệm
Chiêu kềm nén không được tính tình, xông thẳng tới quát Cận Tử Kỳ: "Cận
Tử Kỳ, thu hồi lại vẻ mặt con buôn của cô đi! Cô dựa vào cái gì mà chắc
chắn bác Tôn không cầm ra tài chính khởi động, không cần mắt chó nhìn
người thấp!"
Cận Tử Kỳ nhìn cô ta một cái, cười lạnh: "Vậy sao cô chắc chắn ông ta sẽ cầm được một số tiền lớn như vậy?"
Kiều Niệm Chiêu bị chận nói không nên lời, chỉ có thể rưng rưng đôi mắt đẹp căm hận trừng mắt nhìn Cận Tử Kỳ.
Đôi mắt đẹp của Cận Tử Kỳ loé lên ánh sáng lạnh, nâng khóe môi lên: "Tôi có thể nói rõ cho cô biết, Kiều Niệm Chiêu, nhà họ Tôn bọn họ, thật sự lấy không ra được nổi một số tiền lớn như vậy để cho cô vứt sông vứt biển!"
Một câu nói, đến cả Kiều Niệm Chiêu phải giật mình ngẩn người, nào đâu còn vẻ phách lối hung hăng vừa rồi?
Lần này, đến cả Cận Chiêu Đông cũng kinh ngạc nhìn về phía Cận Tử Kỳ, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Cả căn phòng hội nghị, sắc mặt khó coi nhất, hơn hết là cha con nhà họ Tôn.
Cận Tử Kỳ không để cho bọn họ trốn tránh, phơi bày ra toàn bộ: "Con có quen biết một người bạn, rất không khéo, cô ấy vừa vặn là bạn gái trước của
Tôn Hạo, mặc dù là thời điểm đang theo đuổi Niệm Chiêu bọn họ vẫn còn ở
chung, rồi càng về sau dì Hân nhìn trúng muốn Tôn Hạo làm con rể, Tôn
Hạo mới cùng người bạn kia của con chia tay, nhưng hôm nay trước khi con đến nơi này, lại gặp cô ấy giữa đường, cô ấy nói chuyến cô ấy trở về
thành phố A, nghe nói tình hình của Tôn Thị ở đó cũng không được tốt như trong tưởng tượng của chúng ta."
"Cô nói bậy!" Kiều Niệm Chiêu đâu nào chịu tin, "Là cô bụng dạ khó lường, lại muốn hãm hại tôi!"
Cận Tử Kỳ nhìn Kiều Niệm Chiêu kích động không thôi, hoài nghi có phải cô
ta có chứng vọng tưởng bị hại không, nhíu hàng lông mày đen xinh đẹp,
nhưng chân tướng của sự tình vẫn nên chứng minh.
"Nếu như tôi nói bậy, sao cô không tự mình hỏi thử người đàn ông bên cạnh cô xem, tôi nói thật hay giả?"
--- ------ ------ ------ ---
Ngoại truyện nhỏ: Đồng dưỡng phu Mỗ Mỗ ( hai )
Một ngày nọ, người bạn nhỏ Cận Mỗ Mỗ đẩy ba đứa nhỏ sinh ba của nhà họ Lục ra ngoài phòng phơi nắng.
Phơi nắng đến một nửa, đột nhiên mắc tiểu, chỉ sợ là giữa trưa uống sữa tươi Vượng Tử nhiều quá.
Cận Mỗ Mỗ nghẹn đỏ cả khuôn mặt nhỏ nhắn, thật sự nhịn không được, mới đứng dậy chạy vào trong nhà, chưa chạy được vài bước đã quay trở lại, trong
lúc đó nhìn lại ba đứa bé sinh ba, cuối cùng nghiến nghiến răng, đẩy
Tiểu Anh Đào muốn đi.
Dì Hứa hàng xóm đang ở trên sân thượng nhìn thấy, gọi nó lại: "Mỗ Mỗ à, để hai đứa nhỏ ở cửa ra vào không an toàn nha!"
Cận Mỗ Mỗ gãi gãi cái đầu dưa hấu của mình, rối rắm không thôi, sau đó chạy về phòng, không bao lâu lại đi ra, cầm trong tay hai cây súng đồ chơi,
sau đó đi đến trước mặt anh hai em nọ.
Nó nhét mỗi cây súng vào trong bàn tay mũm mĩm của Vân Đóa Nhi và Tiểu Cẩu Nhi: "Bảo vệ mình cho tốt!"
Sau đó, rất là đắc ý mà đẩy Tiểu Anh Đào đi, rên rỉ cầm tiểu long nhân chạy thẳng đến nhà vệ sinh.
Dì Hứa hàng xóm: "..."