Editor: Tâm Thường Lạc
Quán cà phê.
Cận Tử Kỳ mang một ly trà giải rượu đưa tới trước mặt Tiêu Tiêu: "Nói một chút xem, tối qua đã xảy ra chuyện gì?"
Mặt Tiêu Tiêu đỏ lên, ngượng ngùng sờ lên cổ của mình: "Chuyện này nói ra rất dài dòng ..."
"Vậy thì nói tóm tắt ngắn gọn."
Cận Tử Kỳ nhìn cô cười tủm tỉm, "Nói đến, Kỳ Diễn cũng rất hiếu kỳ chuyện tình cảm của Trâu Hướng."
Tiêu Tiêu lập tức sợ tới mức mặt mày xoám ngoét, vội giơ hai tay thanh minh: "Chúng em rất trong sạch, cho dù có, cũng chỉ đơn thuần đắp chăn nói
chuyện phiếm, chuyện gì cũng không xảy ra?"
"Vậy sao?" Cận Tử Kỳ nâng cao giọng, nhướng lông mày, bưng ly sữa lên thưởng thức một ngụm.
"Đương nhiên!" Tiêu Tiêu chỉ kém vỗ ngực bảo đảm: "Dù sao hai đứa em cũng chỉ là quen biết sơ sơ."
Cận Tử Kỳ đặt cái ly xuống, ngẩng đầu nhìn cô: "Nói như vậy, quen thuộc là có thể phát sinh chút gì hả?"
"Không phải không phải ..." Mặt của Tiêu Tiêu đỏ tới mang tai, giải thích rất
lâu cũng không nói ra được một nguyên do, cuối cùng nghẹn đủ một hơi, ậm ờ nói nhỏ: "Đều đã uống rượu say làm sao đi vào ..."
"Khụ!" Ánh mắt của Cận Tử Kỳ quan sát Tiêu Tiêu đầy quái lạ, trước kia ai nói cô nương này đơn thuần đấy nhỉ?
Tiêu Tiêu bị nhìn chằm chằm phải ngượng ngùng, khóe miệng giật giật: "Không
phải em đây bị ép sao? Dù sao, em có thể giơ tay lên thề, giữa em cùng
thư ký Trâu thật sự trong sạch, trời xanh chứng giám, nhật nguyệt có thể bày tỏ!"
Cận Tử Kỳ liếc nhìn túi hành lý để ở một bên: "Nếu thật sự là như vậy, em làm gì cần phải trốn tránh người nào đó?"
"Em không có trốn người nào, vả lại em không làm gì sai, tại sao phải trốn người ta?"
"Xem đi, ngay cả chính bản thân em cũng đã không tin những gì mình nói, dựa vào cái gì cho rằng chị sẽ tin?"
Vẻ mặt Tiêu Tiêu cứng đờ, hai vai rũ xuống, qua một hồi lâu mới ủ rũ nói: "Thật ra em không có cố ý."
Ngày hôm qua, sau khi cô cùng Cận Tử Kỳ chia tay, vẫn ở một chỗ với Trâu Hướng.
Có lẽ là đồng bệnh tương liên, cô càng nhìn Trâu Hướng càng thấy được là
bản sao của mình, dứt khoát uống rượu với anh ở trong nhà hàng, hai
người giống như chuyện trò chuyện nhà linh tinh một chút cả buổi trưa,
sau đó vẫn thấy chưa thỏa thuê, thì nói muốn tìm một chỗ tốt để tiếp
tục.
Cô nhớ tới chăn mền trong nhà mình còn đang phơi, liền chủ
động đề nghị về nhà trước để cất chăn mền một chút, Trâu Hướng không
phản đối, trên đường đi đến nhà cô hai người tới một siêu thị gần đó mua một thùng bia, kết quả chăn mền vừa được cất đi không chịu cử động nữa
nên hai người ra quyết định cuối cùng ở lại trong nhà cô vừa xem phim
vừa uống bia.
Trên TV đang chiếu một bộ phim điện ảnh kinh điển
về tình yêu, hai người ngồi trên sàn nhà, hết lon bia này tới lon bia
khác, đến cuối cùng, quả thực là vì so ai với ai uống hay hơn, đến khi
thân thể như bị lửa lớn hừng hực thiêu đốt mà khó chịu mới dừng lại.
"Không uống ... Không uống nữa ..."
Cô say khướt vẫy vẫy tay, sau đó chống sofa đứng dậy, chỉ cảm thấy cảnh
vật trước mắt cũng đã trời đất quay cuồng, cô lảo đảo một cái, vừa sắp
ngã về phía trước, có một đôi tay từ phía sau ôm lấy cô.
"Làm sao mà... Không cẩn thận như vậy ..."
Thân hình của Trâu Hướng không ổn định mà đỡ lấy cô, cười ha hả, lộ ra hai lúm đồng tiền trên má.
"Con bé này, tửu lượng có chút xíu như vậy, cũng dám nói theo giúp tôi không say không về ..."
Cô lắc lắc đầu, tầm mắt vẫn mơ mơ hồ hồ, "Tôi muốn đi ngủ rồi thả tôi ra đi!"
Trâu Hướng lại ngăn chặn cô đi tới phòng ngủ, có chút không đồng ý nhíu mày: "Cô cũng đã thành ra như vậy rồi? Còn có thể đi sao? Thôi, tôi làm
người tốt đến cùng, bế cô qua đó ..."
Tiêu Tiêu đã không biết
Trâu Hướng bế cô trở về phòng thế nào, ấn tượng sâu nhất chính là khi cô ngã vào chiếc giường mềm mại, Trâu Hướng cũng không rời đi, mà theo đó
cắm đầu ngã quỵ ở trên giường, sau đó cái gì cũng không nhớ được.
"Sau đó ... Sau đó điện thoại di động vang lên, em nhắm mắt đi tìm điện
thoại di động, kết quả ... Bất cẩn liền mò tới một lồng ngực bằng phẳng, thuận theo sờ lên trên, thì chính là gương mặt một người đàn ông."
Tiêu Tiêu rầu rĩ nắm tóc: "Em vừa mở mắt liền thấy mình cùng thư ký tứ chi
quấn quýt dính chặt khít một chỗ, thậm chí chân em đặt ở giữa hai chân
anh ta còn ...rõ ràng cảm nhận được cái kia của đàn ông lúc sáng sớm,
khụ...khụ, bất quá thật sự không phải là em cố ý ôm lấy anh ta leo lên
trên giường của em mà!"
Tiêu Tiêu nói xong mở to mắt nhìn Cận Tử Kỳ tha thiết, sợ cô không tin những gì mình nói.
Phản ứng của Cận Tử Kỳ lại không có gì là kinh ngạc lắm, chỉ bình tĩnh hỏi một câu: "Vậy sau đó thì sao?"
"Sau đó em liền sợ tới mức hoàn toàn tỉnh táo, thư ký Trâu cũng tỉnh luôn,
tiếp sau đó, anh ta giống như là gặp quỷ mà bò lăn xuống giường, ngay cả quần áo chưa kịp mặc vớ chưa kịp mang đã ôm đồ bỏ chạy ..."
"Đợi một chút!" Cận Tử Kỳ đưa tay ngăn cô lại, nhìn cô nghiêm túc: "Anh ta không mặc quần áo sao?"
Tiêu Tiêu mở trừng hai mắt: "Đúng vậy," nhưng cô lập tức hiểu ngay ý của Cận Tử Kỳ trong câu hỏi này, cuống quýt nói rõ: "Bất quá chúng em thật sự
không làm gì cả, trên giường rất sạch sẽ, dấu vết gì cũng không có."
"Thật sự thư ký Trâu cứ như vậy bỏ đi cho xong việc sao?"
Tiêu Tiêu khóc rống thở dài: "Em cho là anh ta đã đi rồi, kết quả chờ đến
khi em vất vả lắm mới ổn định lại tâm trạng, dọn dẹp xong hết đồ bỏ đi ở trong phòng khách chuẩn bị đi vứt, vừa mở cửa ra thì nhìn thấy anh ta
ngồi xổm ở lối vào, em sợ quá ngay lập tức rụt người trở về. Sau đó anh
ta còn gõ cửa, bảo là muốn nói chuyện tử tế với em một chút cho ..."
"Sau đó em vẫn không dám mở cửa, cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng điện
thoại di động, anh ta nói công ty có chuyện, anh ta phải chạy về đi làm, nhưng sau khi tan việc sẽ tới tìm em, em ... Em không muốn một mình đối mặt với anh ta."
Cận Tử Kỳ nghe đến cuối cùng, khẽ gật đầu,
dưới ánh mắt mong đợi của Tiêu Tiêu hy vọng cô có thể đưa ra chút sáng
kiến hay, cô mới nói: "Chị cảm thấy con người của thư ký Trâu không tệ,
hai người có thể thử phát triển xem."
Khuôn mặt của Tiêu Tiêu đỏ bừng, lại kiên định lắc đầu: "Thư ký Trâu không phải kiểu người em nên suy tính."
"Trâu Hướng không tốt sao? Hay là chuyện tối ngày hôm qua đã làm mích lòng em?"
"Không phải anh ta không tốt, trái lại, anh ta rất chung tình, nhưng anh ta
đối với bạn gái trước chung tình, nhất định sẽ đối với bạn gái hiện tại
tàn nhẫn, em đã chịu một lần tổn thương, thầm nghĩ tìm một người vô cùng đơn giản kết hôn mà sống qua ngày."
Cận Tử Kỳ cúi xuống, mới
hỏi: "Tiêu Tiêu, có phải em vẫn chưa hoàn toàn để Tôn Hạo xuống hay không?"
Ánh mắt của Tiêu Tiêu lóe lên, "Có lẽ lúc mới đầu thì em không cam lòng,
tuy rằng gia thế em không tốt, nhưng em không cho rằng em thua kém Kiều
Niệm Chiêu, nhưng sau đó cuộc sống mất ngủ nhiều hơn, cũng đã suy nghĩ
rất nhiều, mới hiểu được, tình yêu xưa nay luôn mù quáng, có cảm giác
với người này rồi lại có cảm giác với người khác, có gì hay mà phải phân biệt tốt hay xấu chứ?"
"Anh ta không từ bỏ em được, nói muốn
chia tay Kiều Niệm Chiêu rồi sẽ về với nhau bắt đầu lại một lần nữa,
cũng là chỉ sợ em suy nghĩ không thông suốt mà làm ra chuyện điên rồ, dù sao qua nhiều năm như vậy em vẫn luôn rất ỷ lại vào anh ta, có lẽ, anh
ta đã sớm tính ..."
Nhưng Tiêu Tiêu đột nhiên nhớ ra cái gì đó, "Đúng rồi, chị Tử Kỳ, sáng nay chị gọi điện thoại cho em có chuyện gì không?"
"Kiều Niệm Chiêu bị bắt cóc rồi."
Tiêu Tiêu ngây người ra.
Cận Tử Kỳ đành phải giải thích: "Tôn Hạo trước đó đắc tội người ta, nhưng
có thể những người kia biết Kiều Niệm Chiêu có quan hệ với anh ta, cho
nên dưới tình huống không tìm được Tôn Hạo, trút hết tức giận lên trên
người của Kiều Niệm Chiêu."
"Vẫn chưa bắt được đám người kia sao?"
"Chưa." Cận Tử Kỳ lắc đầu: "Biển số xe của chiếc xe kia là giả, huống hồ, bởi
vì mẹ của Kiều Niệm Chiêu lo lắng thanh danh của cô ta, cho nên không có báo cảnh sát kịp thời, kéo dài thời gian làm cảnh sát mất đi thời cơ
tốt nhất để lần theo dấu vết kẻ bị tình nghi."
"Sao lại thế này?" Tiêu Tiêu có phần không thể tin nổi tin tức này.
Nếu như trước đó Tôn Hạo không ở cùng với Kiều Niệm Chiêu, vậy hiện tại người bị liên lụy chính là mình.
Tiêu Tiêu chỉ là suy diễn thôi, cũng đã nghĩ đến phát sợ, một phụ nữ như hoa tự ngọc bị bắt cóc, chắc chắn ít nhiều sẽ gặp phải cảnh bị đối xử không như con người, huống hồ, Kiều Niệm Chiêu còn đang mang thai!
Mặc dù trước đó vẫn còn oán hận Kiều Niệm Chiêu, giờ phút này, Tiêu Tiêu cũng không khỏi nổi lên đồng tình với cô ta.
Cận Tử Kỳ lại nói: "Có chuyện chị nghĩ hẳn là nói cho em biết, đứa nhỏ trong bụng Kiều Niệm Chiêu không phải của Tôn Hạo."
"Cái gì?" Tiêu Tiêu không dám tin nhìn Cận Tử Kỳ, "Làm sao có thể ..."
"Cho nên, khi đó Tôn Hạo nói muốn em đợi anh ta có lẽ là nghiêm túc, từ đầu đến cuối, anh ta chỉ yêu mình em."
Tiêu Tiêu cúi đầu yên lặng một hồi lâu, Cận Tử Kỳ thử kêu cô một tiếng, Tiêu Tiêu mới ngẩng đầu, trên mặt lại là một nụ cười thoải mái: "Chị Tử Kỳ,
em không muốn lại phải lo lắng sợ hãi nữa."
Hôm nay Tôn Hạo có thể vì tiền tài quyền thế mà buông cô ra, ai có thể đảm bảo còn có lần sau hay không?
"Đối đãi với loại Trần Thế Mỹ này phải là thái độ như thế!"
Nghe được giọng nói quen thuộc, Cận Tử Kỳ quay đầu, nhìn thấy Thanh Kiều mang theo rất nhiều túi giấy đi tới.
"Chị họ, chị hẹn Tiêu Tiêu ra ngoài sao không nói cho em biết, làm hại em đi tìm!"
Cận Tử Kỳ nhìn lướt qua thu hoạch của Thanh Kiều: "Chị lại cho rằng không có bà bầu này đây, em sẽ càng thêm thanh thản tự do."
Thanh Kiều bĩu bĩu môi, ngồi xuống cạnh Cận Tử Kỳ, tò mò nhìn về phía Tiêu
Tiêu: "Hai người mới vừa rồi là đang nói tới Tôn Hạo và Kiều Niệm Chiêu
sao? Tối qua ý của chị họ nói đứa bé của Kiều Niệm Chiêu kia là con của
Tô Hành Phong sao?"
Cận Tử Kỳ dùng ánh mắt kiểu như "Làm như em
mới biết tin này" mà nhìn Thanh Kiều, rồi cúi đầu uống sữa tươi, mà lúc
này điện thoại di động của Tiêu Tiêu lại vang lên, sau khi cô nhìn thấy
dãy số thì sắc mặt thay đổi rõ rệt, vội vàng đứng dậy chia tay.
"Tại sao cô ấy chạy đi nhanh như vậy? Chẳng lẽ là do câu nói kia của em dọa cô ấy sợ sao?" Thanh Kiều tự lẩm bẩm.
Cận Tử Kỳ quan sát đánh giá cô nàng một lượt, mới hỏi: "Lần này trở về, em có tính toán gì không?"
Phong thái của Thanh Kiều lúc này mới thùy mị, gò má khẽ nhuộm hồng, thận
trọng nói với Cận Tử Kỳ: "Mẹ của em đã thương lượng với ba của em rồi,
họ nói không hạn chế chuyện em yêu đương, nhưng sau khi kết hôn phải đến Pháp."
Ý ở ngoài lời, nếu Hàn Mẫn Tranh muốn cưới Thanh Kiều, phải từ bỏ công việc bên này mà đến Pháp định cư.
"Mẫn Tranh đồng ý sao?"
Thanh Kiều buồn nản dựa vào ghế sofa: "Em vẫn chưa mở miệng với anh ấy."
Quả nhiên, nhà nào cũng đều có chuyện khó khăn phải trải qua, ở trong tình yêu làm sao chỉ thật sự duy có tình yêu là trên hết?
Hai chị em họ đi ra nhà hàng, gọi điện thoại cho tài xế, lúc đang đợi xe,
lại gặp được một người không làm sao nghĩ là có thể nhìn thấy.... Phương Tình Vân, đang đứng ở ven đường đón xe taxi.
"Chị họ, chị quen biết cô ấy sao?" Thanh Kiều thuận theo tầm mắt của Cận Tử Kỳ mà nhìn qua, cũng nhìn thấy Phương Tình Vân.
Bụng của Phương Tình Vân cũng không nhỏ, đi giày đáy bằng, người hơi mệt mỏi đứng ở nơi đó, nơi này xe không dễ bắt, một tay cô ta mang theo túi
xách một tay vẫy vẫy, trên gương mặt có chút mồ hôi.
Xe ô tô của nhà vừa mới đến, tài xế mở cửa xe, Cận Tử Kỳ trước khi ngồi vào thì nói: "Không quen thân."
Thanh Kiều nhìn ra dường như Cận Tử Kỳ không muốn cùng Phương Tình Vân chào hỏi, nên cũng ngồi vào trong xe theo.
Kết quả cửa xe vừa khép lại, đến lúc tài xế vòng qua chỗ ghế lái, khi chuẩn bị lái xe, cửa sổ xe chỗ ngồi phía sau vang lên tiếng gõ.