"Xin lỗi, nội bộ của chúng tôi có quy định giữ bí mật, tuyệt không dễ dàng tiết lộ mình thuộc đơn vị nào, tin rằng các vị đã hiểu được trách nhiệm của chúng tôi rồi !"
Quân hàm trên cầu vai bộ đồ rằn ri của người sĩ quan trẻ, chỉ là một đội trưởng nho nhỏ, nhưng hai vị thượng úy kia vừa nhìn thấy anh ta đi đến thì không tự chủ được mà nhanh chóng đứng nghiêm cúi chào anh.
Cơ mặt của thị trưởng co rút, đằng hắng cuống họng: "Chuyện này tôi hiểu, nhưng ..." Ông ta dừng lại một chút, quét mắt nhìn Cận Tử Kỳ ở bên cạnh: "Các người đánh phó cục Chu bị thương cũng là sự thật."
Cận Tử Kỳ nghe vậy thì chau mày, mở miệng: "Xem ra thị trưởng còn chưa biết chuyện của phó cục Chu."
"Hả?" Thị trưởng khẽ nhướng lông mày, giả vờ khó hiểu mà nhìn về phía Cận Tử Kỳ: "Ý của Tống phu nhân là ..."
"Để cho tôi tới nói đi!"
Đối với việc người sĩ quan trẻ chen vào nói, hai hàng lông mày của thị trưởng cau chặt, suýt chút nữa muốn chửi ầm lên.
Vị sĩ quan trẻ kia cũng chẳng quan tâm sắc mặt của ông ta có bao nhiêu khó coi, liền đem sự tình nói hết một lần.
Thì ra hôm nay là ngày quân nhân được nghỉ ngơi, hai người cấp dưới của anh ta lên núi làm món ăn bằng thịt chim muông thú rừng để thư giãn tâm thần một tí, nói xong anh ta còn xoay người chỉ chỉ hai người sĩ quan sau lưng, ý bảo bọn họ chứng thực lời giải thích của mình.
"Cấp dưới của tôi l tới đây nấu cơm dã ngoại thôi, phó cục Chu kia hay là gì đó dựa vào cái gì mà ra tay đánh người?"
Thị trưởng càng nghe càng có cái gì đó không đúng, "Đợi một chút, đánh người sao?"
Vị sĩ quan kia trước mặt thị trưởng bản thân không ngần ngại chút nào nói năng đầy lẽ phải mà quở trách có thất lễ hay không,
kéo hai người cấp dưới qua để cho cánh tay và bắp chân đều lộ ra ngoài.
"Bởi vì hai người họ không chịu nói cho rõ, phó cục Chu dẫn những người kia mở miệng nhục mạ họ! Bọn họ không phục, cùng phó cục Chu phân rõ phải trái, kết quả phó cục Chu ngược lại giựt giây thủ hạ vung mạnh côn đuổi đánh người khác! Lính của tôi rất kiềm chế, lúc nào cũng luôn ghi nhớ đạo lý quân đội và nhân dân vốn một nhà, không muốn cùng dân xảy ra xung đột, nhưng những người kia lại vây quanh bọn họ đánh hội đồng!"
"Lính của tôi đều là tinh binh vạn người trúng tuyển một, bọn họ một người có thể đánh ngã hơn mười phần tử khủng bố , nhưng bọn họ hoàn toàn không có ra tay với những người dân này, chỉ là tìm cơ hội chạy ra khỏi vòng vây, trở về báo cáo với tôi."
"Tôi không thể chấp nhận lính của tôi bị người ta bắt nạt như vậy! Càng quá đáng hơn ..."
Vị sĩ quan nháy mắt với một vị thượng úy trong đó, thượng úy kia tuân lệnh, lập tức chạy, cũng không lâu lắm thì quay trở lại, trong tay còn lôi kéo một con chó săn, trên đầu con chó săn còn bị quấn băng gạc!
"Kỳ Kỳ, có phải trên đầu con chó này bị bể đầu không?"
Cận Mỗ Mỗ có chút sợ hãi hơi thở nghiêm nghị phát ra từ trên người vị sĩ quan trẻ kia, đôi chân ngắn nho nhỏ hoạt động chầm chậm, kéo kéo tay áo Cận Tử Kỳ thì thầm hỏi nhỏ.
Kết quả, Cận Tử Kỳ còn chưa cúi đầu, vị sĩ quan trẻ kia quét tới một ánh mắt, hiển nhiên, nghe được lời nói của Cận Mỗ Mỗ, Cận Mỗ Mỗ sợ tới mức lập tức che cái miệng nhỏ nhắn, nhìn anh đầy sợ hãi.
"Con chó này ..." Thị trưởng khó hiểu mà chỉ vào con chó săn ốm yếu.
Ánh mắt của vị sĩ quan vô cùng lạnh lẽo, "Chó? Đây là quân khuyển, là chiến hữu của chúng tôi, nhưng nó nhận lấy đãi ngộ gì? Vất vả xuống núi một chuyến, lại bị những dân chúng kia đập bể đầu, nhưng trên thực tế thì sao, những dân chúng kia lại cấu kết với bọn cướp, làm ra việc bắt cóc, vơ vét tài sản và mưu sát người khác!"
Cận Tử Kỳ và Tô Ngưng Tuyết lắng nghe anh ta trách mắng với lòng đầy căm phẫn, phát hiện hai vị sĩ quan ở đằng sau mặt mày nghiêm túc, nhưng khóe môi lại khẽ run rẩy, hiển nhiên, chân tướng cũng không phải quang minh chính đại như lời của vị sĩ quan này nói.
Những lời chỉ trích này nghe qua dường như cũng hợp tình hợp lý, nhưng nếu cẩn thận ngẫm lại thì lộ ra rất nhiều sơ hở.
Trước tiên là lính đặc chủng hiếm khi có được dịp nghỉ, không trở về nhà thăm người thân lại chạy đến rừng sâu núi thẳm này thì cũng đủ khả nghi rồi...
Lại nói tiếp, người của đại đội đặc chiến bị đánh đòi hỏi giải thích có thể lý giải, thế nhưng vừa bí mật ở trong rừng cây quỷ quyệt chôn mìn vừa bắn nhiều người bị thương như vậy thì có cần thiết không?
Thị trưởng cũng nghĩ tới điểm này, nhưng lý do lại không thể lấy ra nói!
Vô luận như thế nào, bây giờ tình hình thực tế chính là --
Xung đột đã đã xảy ra, phó cục Chu ý đồ mưu sát vợ chồng nhà họ Tống, kết quả bị bắt tại trận rồi!
Cận Tử Kỳ nghe đến đó, cũng đúng lúc mà đứng ra nói: "Nói đến chuyện bắt cóc, thị trưởng, là danh gia vọng tộc đóng thuế rất lớn cho thành phố S, tôi thấy sự an toàn tính mạng của tôi và chồng tôi đã bị uy hiếp, có phải ngài nên cho một lời giải thích hợp lý?"
Bên trán thị trưởng toát ra mồ hôi lạnh, nhìn ánh mắt sắc bén rõ sáng của Cận Tử Kỳ, nuốt nước miếng, tự biết sự tình lần này gây rối lớn rồi, vừa muốn cố gắng nói lời trấn an Cận Tử Kỳ trước, đột nhiên có người vội vội vàng vàng chạy tới.
"Thị trưởng Vương, Ban kỷ luật thanh tra tỉnh đột nhiên phái một tổ chuyên án đến thành phố S, hiện tại đã đến sân bay, nói là ... Nói là đặc biệt đến kiểm tra vấn đề hoạt động của lãnh đạo công nhân viên chức nhà nước thành phố S!"
Hai chân của thị trưởng như sắp nhũn ra, sắc mặt như cái khay màu, hung hăng trừng mắt nhìn cái người đến báo tin kia.
"Chuyện quan trọng như vậy sao bây giờ anh mới nói?"
Người nọ cũng có chút uất ức: "Tôi cũng chỉ vừa nhận được thông báo, hình như họ muốn chính là đột kích!"
Rốt cuộc thị trưởng cũng không giữ được bình tĩnh, mắng ăn hại, cũng bất chấp nhóm người Cận Tử Kỳ, xoay người liền mang theo cả đám tay chân vội vàng thu xếp mà quay qua đi đến chỗ thang máy, vừa đi vừa bắt đầu gọi điện thoại cho các chỗ mối quan hệ.
Tô Ngưng Tuyết nhìn thấy đám người thị trưởng đi xa, mới quay đầu lại hỏi Cận Tử Kỳ: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vụ án bắt cóc tại sao dính líu đến phó cục Chu ở Cục công an kia vậy?"
Cận Tử Kỳ lắc đầu: "Con cũng không rõ lắm, tình huống cụ thể vẫn phải chờ Kỳ Diễn tỉnh rồi lại nói."
Sau đó, Cận Tử Kỳ mới nhớ đến mấy vị sĩ quan kia vẫn còn đang ở đây.
Cô lại quay sang người sĩ quan trẻ kia cảm kích nói: "Trước đó ở trong rừng cây, cảm ơn sự giúp đỡ của anh, nếu như không có anh, tôi và chồng của tôi không biết sẽ xảy ra chuyện gì."
Người sĩ quan trẻ hơi nhếch môi không
thể nhận ra độ cong, "Thật ra tôi cũng không có nói dối, quả thật là đám người kia quấy rầy đến lính của tôi, cứu các người là tiện thể, huống hồ, bọn họ liên quan đến buôn lậu, cũng có thể bị coi là dẫm lên đường biên giới rồi."
"Các người chạy xa như thế chỉ vì đến đây đánh bắt thú rừng ăn món dân dã thôi sao?" Cận Tử Kỳ vẫn không tin tưởng lắm.
Một thượng úy sờ lên cái đầu cua ngượng ngùng cười cười: "Thật ra chúng tôi trú đóng ở trên núi đó..."
Chỉ là, anh chưa nói hết câu thì trên đầu đã bị nện trúng báng súng, "Đi thôi!"
Sĩ quan trẻ kia quay sang nói tạm biệt với Tô Ngưng Tuyết và Cận Tử Kỳ, lập tức kêu gọi hai cấp dưới cùng đi.
Mà trung khuyển kia đột nhiên thay đổi trạng thái yếu ớt không thở nổi trước đó, lại vui vẻ đảo quanh sĩ quan trẻ kia, nhìn thế nào cũng không giống như bị thương.
Thời điểm cùng Cận Tử Kỳ đi lướt qua nhau, sĩ quan trẻ chậm hoãn bước chân, ánh mắt nhìn về phía Cận Mỗ Mỗ nấp sau lưng Cận Tử Kỳ.
"Kỳ Kỳ ..." Cận Mỗ Mỗ sợ hãi mà ôm chặt chân Cận Tử Kỳ.
Ánh mắt của chú kỳ quái này quá kinh khủng, giống như muốn ăn Mỗ Mỗ!
Cận Tử Kỳ cũng có chút không rõ người sĩ quan trẻ này tại sao phải dùng loại ánh mắt này nhìn con trai nhà mình, chẳng lẽ trong lúc lơ đãng tên tiểu quỷ Cận Mỗ Mỗ này đã đắc tội anh ta?
Ai ngờ, sĩ quan trẻ thu hồi tầm mắt, khôi phục lại bước chân nhanh chóng, chỉ là lúc rời đi, bên tai Cận Tử Kỳ vẫn nghe anh ta thuận miệng nói nhỏ một câu....
"Đây chính là thằng nhóc mập đang giành cô vợ trẻ với con trai nhà mình sao?"
Toàn thân Cận Mỗ Mỗ giật mình đánh thót, cô vợ trẻ, trong đầu của cậu nhóc lập tức hiện ra bộ dáng khả ái của Tiểu Anh Đào kia, là mẹ vợ Noãn Noãn, thật sự là mẹ vợ Noãn Noãn phái tới cứu ba mẹ Mỗ Mỗ sao?
Nhất thời, Cận Mỗ Mỗ liền hạnh phúc sắp ứa nước bọt, điều này nói rõ, trong sauy nghĩ của mẹ vợ Noãn Noãn đã nhận định Mỗ Mỗ thông minh có khả năng lại vất vả này là con rể rồi, ha ha!
Nhưng....
Một đám bong bóng màu hồng trong đầu Cận Mỗ Mỗ bể tan tành, mới đầu vui mừng hân hoan đến cuối cùng sinh ra buồn rầu.
Vừa rồi chú kinh khủng kia nói cái gì đấy nhỉ?
Thằng nhóc mập? Giành vợ? Còn con trai nhà mình? !
Cận Mỗ Mỗ hóa đá ngay tức khắc ở đó, một trận ngổn ngang trong gió, bốn chữ giành cô vợ trẻ quanh quẩn ở bên tai cậu nhóc mãi không đi, còn nữa, thằng nhóc mập, thằng nhóc mập, thằng nhóc mập, thằng nhóc mập ...
Ô---- ------ ------ ---
Cận Mỗ Mỗ cúi đầu nhìn nhìn thân thể nhỏ tròn tròn của mình, bàn tay nhỏ bé khẽ bấm lên gương mặt mũm mĩm!
Thật sự rất béo ...
Vậy nếu Tiểu Anh Đào thích người gầy vậy phải làm sao đây?
Cận Mỗ Mỗ khóc không ra nước mắt, một trái tim tự tin nho nhỏ nhận lấy thử thách nghiêm trọng trước nay chưa từng có!
--- ------ ------ ------ -------
Chờ Tô Ngưng Tuyết mang theo Cận Mỗ Mỗ bỗng lúc này mang vẻ mặt khóc tang rời đi, Cận Tử Kỳ mới một mình vào phòng bệnh.
Dường như lo lắng vợ chồng họ xảy ra chuyện lần nữa, trong hành lang bệnh viện có thêm vài bảo vệ.
Cận Tử Kỳ ngồi xuống ở bên giường, trên trán Tống Kỳ Diễn quấn băng gạc, trên thân trần trụi, lồng ngực màu lúa mạch cũng đã quấn băng gạc, bả vai bên phải còn nhiễm vết máu, Cận Tử Kỳ chỉ nhìn, liền nghĩ lại mà phát sợ.
Cô cầm lấy tay Tống Kỳ Diễn thả ở mép giường, dùng gương mặt của mình ma sát lên mu bàn tay hơi bị trầy xước của hắn.
Tuy rằng trong lòng khó chịu muốn chết, nhưng vẫn là khó tránh khỏi vui vẻ yên tâm, may mắn còn sống!
Người trên giường, mí mắt đột nhiên động một cái, lông mày vốn cau lại đã giãn ra.
Cận Tử Kỳ vui vẻ, vành mắt lập tức liền đỏ: "Anh đã tỉnh?"
Tống Kỳ Diễn nhìn rõ người ngồi ở bên giường, tuy rằng sắc mặt rất yếu, nhưng trong đôi con ngươi đen thẫm lại lộ ra tràn ngập các loại màu sắc khác thường, khóe môi nhàn nhạt nâng lên, ánh mắt nhìn Cận Tử Kỳ không chớp một cái.
"Em đi gọi bác sĩ tới kiểm tra lại cho anh một chút, tránh cho bỏ sót cái gì..."
Cận Tử Kỳ vừa nhấc người lên, bàn tay đã bị Tống Kỳ Diễn cầm ngược lại, giọng nói của hắn có chút khàn khàn: "Đừng đi!"
Mắt thấy Tống Kỳ Diễn khẽ bị động vết thương, Cận Tử Kỳ vội ngồi trở lại đi, oán trách mà cầm cái gối kế sau lưng hắn, "Cũng đã bị thương nghiêm trọng như vậy rồi, còn dám lộn xộn!"
Tống Kỳ Diễn dựa vào ở đầu giường, yên lặng nhìn Cận Tử Kỳ vì mình mà bận rộn, sắc mặt của cô cũng chưa khôi phục, thế nhưng một chút mỏi mệt đã hoàn toàn bị niềm vui sướng bao phủ.
Cận Tử Kỳ nhìn thấy môi hắn hơi khô, rót ly nước, trước tiên tự mình nhấp nhẹ một miếng, sau khi xác định không bị nóng mới đưa tới bên miệng của hắn: "Uống nước trước để giải khát đi."
Tống Kỳ Diễn lại không uống, ngước nhìn thẳng vào cô, thấy Cận Tử Kỳ hơi mất tự nhiên mà dùng tay vuốt ve mặt của mình, "Trên mặt của em dính gì bẩn sao?"
"Không có." Trong giọng nói của hắn có ý cười nhàn nhạt, thế nhưng, chỉ cười một chút thôi thì gương mặt lại thoáng trở nên nghiêm túc, nắm chặt hai tay của cô, ""Khi đó gấp, chưa kịp hỏi em, tại sao lại muốn quay lại? Em có biết khi đó em làm như vậy là nguy hiểm cỡ nào hay không? Một chút sai lầm, có lẽ cả mạng sống cũng không còn."
"Vậy tại sao anh lại muốn đến đó?"
Cận Tử Kỳ nhìn hắn, mắt ngân ngấn nước: "Anh đã có thể vì em mà mạo hiểm, tại sao em không thể tùy hứng một lần? Cũng không phải chỉ có phụ nữ mới cần đàn ông bảo vệ, làm phụ nữ, em cũng có thể bảo vệ người đàn ông của mình!"