Editor: Tâm Thường Lạc
"Đám người kia, thật đúng là coi trời bằng vung!"
Chuyện Tống Kỳ Diễn bị thương rất nhanh truyền đến Anh quốc, hôm sau phu nhân Windsor liền gọi cuộc gọi video đến.
Phu nhân Windsor nhìn thấy bộ dạng Tống Kỳ Diễn có phần suy sút, đau lòng
đỏ cả mắt, tuy nhiên khi thấy bụng của Cận Tử Kỳ gồ lên mới thoáng yên
tâm, thở dài nói: "Con ở bên kia phải chú ý chút, có phiền phức gì cứ
nói một tiếng."
Cuối cùng trước khi tắt điện thoại, phu nhân
Windsor nói một câu: "Mẹ nghe nói Jane ở Đại lục, bản thân con phải cẩn
thận nhiều hơn, cô ta không phải loại người chịu từ bỏ ý đồ, cô ta đối
với gia tộc chúng ta có oán hận, ngay cả con cũng bị bám riết không chịu buông."
Lời nói của Phu nhân Windsor khiến Cận Tử Kỳ có chút bất an mà nhìn về phía Tống Kỳ Diễn.
Tống Kỳ Diễn vỗ vỗ phía sau lưng cô, ôm chặt lấy cô: "Đây là Đại lục, cô ta vẫn chưa dám hung hăng càn quấy lắm."
Sau đó vài ngày, lần lượt có không ít danh lưu chính thương giới đi đến
thăm bệnh, dù sao Tống Kỳ Diễn cũng là người quốc tịch Úc gốc Hoa, lại
là người có tiếng tăm, xảy ra chuyện bắt cóc như vậy, thật lòng lo âu và mượn cơ hội bám víu quan hệ cũng đã không phải số ít.
Mà Cận Tử
Kỳ mấy ngày nay cũng ngoan ngoãn mà ở trong Tống Trạch, hai điểm dường
đi đến bệnh viện, đều có bảy tám vệ sĩ đi theo, nghiễm nhiên giống như
lãnh đạo quốc gia, lúc ban đầu vẫn còn hơi ngượng, nhưng sau đó cũng
quen dần.
Tô Ngưng Tuyết cũng bởi vì chuyện bắt cóc mà vô cùng lo lắng, nghe hàng xóm trong tiểu khu đề nghị, còn đặc biệt cùng Kiều Nam
đi đến những Tự Miếu danh tiếng khá cao ở những thành phố khác xin giúp
một nhà ba người của Cận Tử Kỳ bùa hộ thân, sau đó, sau khi nghe cao
tăng giảng dạy, để cho an tâm, quyết định hàng tháng đều đến Tự Miếu một lần.
Cận Tử Kỳ nhìn bùa hộ thân nằm ở lòng bàn tay, nếu như là
ngày xưa, kiểu gì cô cũng không tin thần Phật, nhưng kể từ sau khi bị
bắt cóc, nhiều đêm tối ngủ không ngon giấc, cầm bùa hộ thân cũng là mong muốn yên tâm một chút.
Về phần miếng của Tống Kỳ Diễn, Cận Tử Kỳ bất chấp hắn phản kháng, thật sự sự đeo lên trên cổ của hắn.
"Anh thanh niên trai tráng đeo cái này làm gì vậy?"
"Không cho phép kéo xuống!" Cận Tử Kỳ ôm lấy cánh tay của hắn, giả vờ tức giận mà trừng hắn: "Anh mà gỡ xuống, sau khi về nhà anh và Mỗ Mỗ ngủ chung
đi, về phần phòng của em, anh đừng hòng mong được đi vào nữa!"
Cái uy hiếp này... Có vẻ như hơi có chút nghiêm trọng rồi.
Tống Kỳ Diễn nhìn miếng bùa hộ thân buồn cười trên cổ mình, có chút bất đắc
dĩ, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Cận Tử Kỳ, trái tim mềm
mại, dứt khoát không kháng nghị nữa.
Hắn kéo Cận Tử Kỳ qua, ôm lấy cô vào lòng: "Anh nghe lời em đeo nó, có phải là nên có chút ban thưởng?"
Cận Tử Kỳ nghiêng mắt nhìn Cận Mỗ Mỗ nhu thuận mà ngồi trên ghế sa lon, lắc lắc hai cái chân nhỏ, hết sức chuyên chú nghiên cứu chiếc bùa hộ thân,
lúng túng khó xử mà thấp giọng nói nhỏ bên tai Tống Kỳ Diễn: "Con trai
vẫn còn ở đó mà."
Tống Kỳ Diễn liếc nhìn con trai biết nghe lời,
cắn nhẹ lỗ tai Cận Tử Kỳ, cùng cô vành tai và tóc mai chạm vào nhau:
"Anh và mẹ của nó thân mật thì sao chứ? Bằng không cũng không sinh ra nó đâu, ưm..."
Sợ Tống Kỳ Diễn càng nói ra lời quá giới hạn, Cận Tử Kỳ vội bịt miệng của hắn lại, xấu hổ mà liếc xéo hắn một cái.
Những tia nắng mặt trời màu vàng kim len lỏi qua cửa sổ mà trút vào phòng bệnh, ánh vàng sáng lấp lánh.
Cận Tử Kỳ ngồi ở ở bên giường, làn da trắng như ngà, dưới ánh mặt trời sáng rỡ gần như trong suốt, phảng phất có một mảnh ửng đỏ đáng nghi nào đó
lộ ra, thậm chí ngay cae vành tai trắng muốt cũng đỏ lên, nhan sắc mềm
mượt, hàng lông mi đen nhánh khẽ run, đôi trong mắt màu nâu nhạt nhẹ
cong cong như dòng suối nhỏ róc rách, dưới ánh mặt trời thoáng dao động
lấp lánh.
Người nào đó vốn cùng mình đùa giỡn đột nhiên im hơi
lặng tiếng, Cận Tử Kỳ khó hiểu ngẩng mặt lên, lập tức nhìn thấy tròng
mắt của Tống Kỳ Diễn càng lúc càng sâu, ở chính giữa có điểm sáng như
dòng nước xoáy hút lấy cô vào.
Hắn dời tay của cô, cúi đầu quay qua bao phủ lấy cô, trong lòng thấy ngứa ngáy khó chịu bèn muốn hôn cô.
Cận Tử Kỳ vì hắn đột nhiên càn rở mà hết hồn, lúc vô cùng nguy hiểm liền trốn đi, hai má càng đỏ, như muốn rỉ ra máu.
"Mỗ Mỗ vẫn đang ở đây, chớ làm loạn, dạy hư đứa trẻ..."
Tống Kỳ Diễn liếc nhìn con trai ngồi chỗ đó, ánh mắt có chút u oán, nhưng
ngoài miệng dụ dỗ Cận Tử Kỳ: "Đứa bé thì biết cái gì, em thật suy nghĩ
nhiều, lại nói, ba thân thiết với mẹ cũng là chuyện thiên kinh địa
nghĩa."
Cận Tử Kỳ trợn mắt liếc nhìn hắn một cái, thấy hắn nhìn
sang, lại không dám dùng sức đẩy hắn sợ chạm phải vết thưởng, cuối cùng
giả bộ từ chối mà bị hắn hôn vài cái, nhưng khóe mắt vẫn luôn chú ý đến
con trai.
Mà Cận Mỗ Mỗ xưa nay hoạt bát hiếu động, thế nhưng lúc
này phá lệ yên tĩnh, đưa lưng về phía cha mẹ ban ngày làm chuyện thân
mật, hai cái chân ngắn lắc lắc co lên, lẩm bẩm giấu bùa hộ thân vào
trong quần áo.
Sau đó, len lén khẽ nghiêng đầu, cười hề hề mà
liếc nhìn sang hướng bên kia giường, thừa dịp Cận Tử Kỳ không để ý, lại
nghiêng mắt liếc nhìn nữa, đôi bàn tay nhỏ đầy thịt lại càng siết chặt
bùa hộ thân trên cổ.
Lần sau đem cái bùa hộ mệnh này cho Tiểu Anh Đào, nếu như cô bé không đeo, liền hôn cô bé một cái, còn không chịu
đeo, lại hôn hai cái, ha ha, Cận Mỗ Mỗ càng nghĩ càng vui vẻ, ôm lấy cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu cười trộm khanh khách.
--- ------ ------ --------
Bốn năm ngày sau, nhiều quan chức của cơ quan quản lý thành phố và phòng
công an, cùng với một số nhân viên quan trọng trong tỉnh đột nhiên bị
tuyên bố bởi vì bị nghi ngờ có dính líu đến giao dịch chợ đen và buôn
lậu mà bị mất chức, vô luận là trên mạng hay là TV báo chí, cũng là đưa
tin với phạm vi rất lớn, ảnh hưởng rộng lớn đến nhiều nơi, làm cho người khác phải chắc lưỡi.
Nhưng mặt trái tin tức có liên quan đến
Tống thị lại không hề có, ngoại trừ nhắc tới chủ tịch tân nhiệm của Tống thị vì cứu phu nhân mà bản thân có dính líu với kẻ khả nghi, căn bản
Tống Kỳ diễn hay là Tống thị căn bản không có chuyện gì dính đến đám
buôn lậu.
Cận Tử Kỳ liếc nhìn báo sáng, có chút kinh ngạc nhìn về phía Tống Kỳ Diễn: "Làm sao anh làm được vậy?"
Tống Kỳ Diễn ngoắc ngoắc ngón tay với cô: "Tới đây đi, anh nói cho em biết."
"Vậy vẫn là không nên nói." Cận Tử Kỳ lườm hắn một cái, tất nhiên hiểu rõ chút mánh khóe kia của hắn.
"Không tới đây sao?"
Cận Tử Kỳ lại nhìn hắn, khẽ mỉm cười, lắc đầu, chính là không qua!
Tống Kỳ Diễn nhướng đôi mày tuấn mỹ, "Vậy anh đi qua cũng được!"
Nói xong liền vén chăn lên, trong lúc Cận Tử Kỳ còn chưa phản ứng kịp, đã ôm cô vào lòng.
Hắn ấn xuống đầu lông mày cô một nụ hôn, "Thật ra bất quá cũng chỉ là một
chút thủ đoạn, ông già khi còn tại thế tuy rằng buôn lậu, nhưng hành
động đến mức hầu như không có sơ hở, trước đó sau đó anh cùng những
người kia ăn bữa cơm xong rồi giải tán, cũng động chút tay chân, nếu quả thật có nhược điểm ở trên tay bọn họ, bọn họ cũng không trở nên bí quá
hóa liều mà làm ra chuyện bắt cóc giết người."
"Gần đây chính là
lúc quan viên tuyển cử cho nhiệm kỳ mới, không có người nào hy vọng bị
lộ ra tin tức trái chiều, anh cũng chỉ là đem vật kia nộp cho đối thủ
chính trị của bọn họ, không cần anh ra tay, cũng đã có người không thể
chờ đợi muốn đối phó với bọn họ."
Cho nên, để báo đáp lại, đối
thủ chính trị của nhóm phó cục Chu sẽ tận lực giúp một tay xóa đi vai
trò buôn lậu của Tống trong sự kiện này, dù sao hiện tại, Tống thị đã
"Rửa tay gác kiếm" rồi.
Nếu như bọn họ còn muốn kéo Tống thị vào, vậy sau này còn có ai nguyện ý cung cấp tài liệu cá nhân cho bọn họ vặn ngã đối thủ chính trị nữa? Mặc dù là vì làm gương tốt, cũng phải một
mắt nhắm một mắt mở xử lý cho Tống thị.
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ, cũng làm cho Tống Kỳ Diễn không thể không buông vợ yêu ở trong ngực ra.
"Vào đi."
Cửa phòng mở ra, Jane đi giày cao gót vào, tư thái ưu nhã, đi theo phía sau là trợ lý.
"Nghe nói anh bị thương, cố ý đi mua chút thuốc bổ mới dám tới thăm anh."
Jane đi đến trước mặt Cận Tử Kỳ, ánh mắt dừng lại trên bụng Cận Tử Kỳ, nhẹ
nhàng cười: "Cận tiểu thư thật là người có phúc, chuyện bắt cóc lớn như
vậy mà cũng có thể bình yên vô sự trở về, không phải người bình thường
có thể làm được."
Cận Tử Kỳ gật đầu, "Nếu không có Kỳ Diễn, tôi cũng không biết mình hiện tại sẽ như thế nào."
"Đúng vậy, có một người chồng vì mình phấn đấu quên cả bản thân, không có người phụ nữ nào không hâm mộ."
Cận Tử Kỳ nghênh tiếp ánh mắt tươi cười của Jane, cũng cong khóe môi lên:
"Tôi tin, chỉ cần tiểu thư Jane đồng ý, dùng sức quyến rũ của tiểu thư
Jane, đàn ông nguyện ý vì cô phấn đấu quên mình tất nhiên không phải số
ít."
"Hả?" Jane khẽ nhướng lông mày, hứng thú mà nhìn Cận Tử Kỳ:
"Vậy Cận tiểu thư đối đãi thế nào với những phụ nữ khác thích người đàn ông vì mình phấn đấu quên thân?"
Cận Tử Kỳ điềm nhiên mà cười: "Người có tình sẽ thành thân thuộc, tôi sẽ chọn buông tay."
Jane nheo mắt, ngước nhìn Cận Tử Kỳ, bỗng nhiên cười, gật đầu: "Cận tiểu thư thật đúng là rộng rãi."
"Không phải là của mình, cưỡng ép cũng không hạnh phúc, đạo lý này, thật ra rất đơn giản."
Tống Kỳ Diễn đột nhiên nói chen vào dẫn tới Jane nghiêng mắt nhìn, ánh mắt
của cô ta dừng trên vai phải đang quấn băng gạc của Tống Kỳ Diễn, sau đó liền chuyển chủ đề: "Hôm nay tôi đến, là muốn cùng chủ tịchTống trao
đổi bàn bạc về chuyện khai phát thị
trường ở Châu Âu."
Trợ lý lập tức ăn ý đưa văn kiện lên.
Muốn nói Biết bọn họ có công việc cần nói, Cận Tử Kỳ biết điều mà tránh đi: "Em đi xuống dưới lầu tản bộ chút."
Tống Kỳ Diễn từ trên văn kiện ngẩng đầu, ánh mắt ngước nhìn cô nhu hòa như nước: "Được, một mình em nhớ chú ý một chút."
"Ừm." Cận Tử Kỳ khép chăn mền lại giúp hắn, mới mới yên tâm mà đi.
Jane ngước nhìn bóng lưng Cận Tử Kỳ, quay đầu cười nũng nịu với Tống Kỳ Diễn vẫn còn đang nhìn ra cửa.
"Cô ấy thật đúng là yên tâm."
Tống Kỳ Diễn cúi đầu xem văn kiện, hờ hững đáp lại: "Giữa vợ chồng tối thiếu có tin tưởng, chúng tôi vẫn luôn có."
Tài liệu trong tay Jane bị níu chặt một góc giấy, cô ta nhếch miệng cười lạnh, cũng không nói gì thêm.
--- ------ ---------
Cận Tử Kỳ từ trong phòng bệnh đi ra, lập tức nhìn thấy có một người đàn ông đứng ở trước cửa thần sắc phức tạp.
"Anh tìm ai?"
Đối phương liền nhìn thấy Cận Tử Kỳ đi ra, trong mắt sáng ngời, mừng rỡ kêu: "Cận tiểu thư!"
Kể từ sau khi Cận Tử Kỳ kết hôn, có rất ít người gọi cô là Cận tiểu thư, trừ phi là có ngăn cách với cô.
Thí dụ như...
Jane Rocher bên trong...
Nhìn ra Cận Tử Kỳ đề phòng và kinh ngạc, đối phương cung kính khom người chào.
"Cận tiểu thư, tôi là thư ký của Tổng giám đốc Tần, cô có thể gọi tôi là Tiểu Ngô."
Thư Ký của Tần Viễn?
Cận Tử Kỳ nhìn anh ta thêm vài lần, mới phát hiện, dường như trước kia thật sự có vài lần duyên phận.
Nhưng, thư ký của Tần Viễn tìm đến cô làm gì vậy?
Cận Tử Kỳ không khỏi nhíu mày, "Anh tìm tôi có gì không?"
Thư ký Ngô có chút khẩn trương, anh ta sắp xếp lời nói, sau một hồi nghẹn
mới nói ra một câu: "Cận tiểu thư, tôi biết bây giờ cô đã kết hôn rồi,
nhưng Tổng giám đốc Tần của chúng tôi thật sự rất thích cô, nếu như có
thể mà nói, cô hãy khuyên nhủ Tổng giám đốc Tần của chúng tôi hay không, tình trạng chân của anh ấy gần đây không được ổn."
Bởi vì lúc
trước ở trong rừng cây cùng trải qua hoạn nạn, hôm nay Cận Tử Kỳ đối với Tần Viễn cũng không lạnh lùng giống như quá khứ nữa.
"Chân của Tần Viễn thế nào?"
Không phải đã chữa hết rồi sao?
"Trước đó trên chân núi, Tổng giám đốc Tần vận động quá kích liệt, dẫn đến
bệnh ở chân tái phát, mấy ngày nay anh ấy đều không nghe bác sĩ đề nghị
tiếp nhận trị liệu, tôi lo lắng cứ tiếp tục như vậy..."
Thư ký
Ngô nói một phen, khiến Cận Tử Kỳ đột nhiên nhớ ra lần ở trên chân núi,
vì dẫn dắt đám cướp rời đi để cô thành công giải cứu Tống Kỳ Diễn, Tần
Viễn quả thật kéo theo đám cướp kia chạy một đoạn đường rất lâu.
Gút mắc giữa cô và Tần Viễn, là nên tìm một cơ hội nói cho rõ ràng.
"Hiện giờ anh ta đang ở đâu?"
--- ------ ---
Căn-tin bệnh viện, Tần Viễn ngồi ở cạnh cửa sổ, lẳng lặng nhìn những chồi non xanh biếc từ từ nảy lộc bên ngoài cửa sổ.
Chỗ ngồi đối diện có người ngồi xuống.
Anh ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Cận Tử Kỳ ngồi ở nơi đó, cô gọi nhân viên phục vụ yêu cầu một ly nước sôi.
"Em không ở cùng Tống Kỳ Diễn, ngồi trước mặt anh làm gì?"
Tần Viễn tự giễu mà cười, bưng tách cà phê lên, uống lấy một hớp, vị đắng chát, quanh quẩn ở đầu lưỡi.
"Ở trong rừng cây, anh hỗ trợ dẫn dụ đám cướp rời đi, tôi vẫn chưa chính thức nói với anh một tiếng cảm ơn."
Tần Viễn để cái tách xuống, vẻ mặt không gợn sóng mà mở miệng: "Đổi lại là người xa lạ, anh cũng sẽ làm như vậy."
Cận Tử Kỳ cong khóe môi lên: "Dù có như thế nào, tôi cũng đã rất cảm kích anh, Tần Viễn."
Tần Viễn không nói gì, nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nhũ
quan đẹp mắt sạch sẽ bao phủ bởi một vầng sáng nhàn nhạt, nhưng cũng
thoáng lộ ra chút u sầu không thể nói rõ, dường như có lẽ đã khắc sâu
vào trong xương cốt.
Hai tay Cận Tử Kỳ bưng lấy cái ly, thần sắc
nghiêm túc mà mở miệng: "Tần Viễn, rất nhiều chuyện, tôi cũng đã để
xuống, không có hối hận, cũng không nghĩ ngợi quá nhiều, Cận Tử Kỳ, vĩnh viễn là người phụ nữ luôn nhìn về phía trước."
"Anh đã nhìn rõ tình cảm của em và cậu ta, em không cần phải rắc muối lên trên vết thương của anh nữa chứ?"
Tần Viễn liếc nhìn Cận Tử Kỳ nói đùa, rũ lông mi xuống, thản nhiên cười:
"Anh cũng định tháng sau xử lý xong công việc trên Đại lục, sẽ quay về
Pháp."
Cận Tử Kỳ ngước nhìn Tần Viễn, ánh mắt có chút kinh ngạc: "Anh muốn trở về Pháp?"
Tần Viễn không phủ nhận, quanh quẩn giữa hai người xuất hiện im lặng, nhưng không căng thẳng khi tiếp xúc như vào lúc trước.
"Nếu anh đã đưa ra quyết định, tôi chúc phúc anh, Tần Viễn, tạm biệt."
Cận Tử Kỳ đứng dậy, cô và Tần Viễn không làm bạn bè được, cho nên, vẫn là dùng phương thức đơn giản nhất chia tay là được rồi.
Ánh mắt của Tần Viễn thâm trầm mà nhìn bóng lưng cô rời đi, nếu như anh
thật sự buông xuống, cũng sẽ không mỗi ngày đều ra vào bệnh viện, bởi vì chỉ có trong này, anh mới có thể thỉnh thoảng gặp được cô.
Mắt
thấy Cận Tử Kỳ đi ra căn-tin, Tần Viễn bỗng dưng đứng dậy, đuổi theo,
trong một khoảnh khắc, dường như quên mất đến chân đang bị thương, anh
đuổi tới sau lưng Cận Tử Kỳ, kéo tay của cô lại, sau đó ôm lấy cô.
"Tần Viễn..." Cận Tử Kỳ muốn đẩy anh ra.
"Một lần cuối cùng thôi, Tiểu Kỳ, về sau anh sẽ không quấy nhiễu cuộc sống của em nữa."
Cận Tử Kỳ nhướng mày, "Tần Viễn, tôi tin tưởng, anh sẽ gặp được một cô gái thật lòng yêu anh."
Tần Viễn buông cô ra, cười khổ mà lui một bước: "Đáng tiếc, cô gái kia vĩnh viễn sẽ không là em, có đúng không?"
Ánh mắt của Cận Tử Kỳ lóe lên, gật đầu: "Tôi rất yêu Kỳ Diễn."
"Em đi đi." Tần Viễn quay lưng lại, không muốn nhìn nụ cười hạnh phúc mà kiên định của cô.
"Tạm biệt." Nói xong, Cận Tử Kỳ đi thẳng lên lầu.
Cận Tử Kỳ đi vào thang máy, thời điểm quay người lại, Tần Viễn còn đứng ở nơi đó nhìn ngơ ngẩn.
Cô ấn nút đóng cửa, cửa thang máy từ từ ngăn cách không gian giữa trong và ngoài.
Kết cục như vậy, đối với Tần Viễn, có lẽ tàn nhẫn, nhưng giữa bọn họ, là nên kết thúc tất cả không cần phải dây dưa.
Đi ra thang máy, Cận Tử Kỳ lập tức nhìn thấy Phương Tình Vân ở giữa hai người cảnh sát hình sự bị dẫn đi về phía bên này.
Chuyện Phương Tình Vân sinh non Cận Tử Kỳ ít nhiều có nghe thấy một chút, thậm chí còn ở trong hành lang đã từng gặp vợ chồng nhà họ Phương, có một
lần, bà Phương muốn đi lên tranh chấp gì đó với cô, nhưng bị ông Phương
kéo lại.
"Tất cả chuyện này đều là số mệnh, có nhân tất có quả, đây là do Tình Vân tự mình tạo nghiệt!"
Vụ án bắt cóc đã có chút manh mối, chuyện Phương Tình Vân thông đồng với
bọn bắt cóc tống tiền cũng bị lộ ra ngoài, hôm nay thân thể khôi phục,
đương nhiên là cũng bị mang về cục cảnh sát.
Thời điểm Phương Tình Vân nhìn thấy Cận Tử Kỳ, sắc mặt đột biến, đáy mắt lóe lên nỗi hận: "Cận Tử Kỳ!"
Chỉ là, cô ta còn chưa tiến lên đã bị cảnh sát hình sự kéo lại.
Cùng lúc đó, cửa phòng bệnh của Tống Kỳ Diễn mở ra, chỉ thấy Jane mang theo trợ lý bước ra.
Phương Tình Vân vốn căm hận trừng mắt nhìn Cận Tử Kỳ, bây giờ trông thấy đôi
mắt sáng xinh đẹp của Jane, thân thể chấn động mạnh một cái, ngay sau
đó, đề cao âm lượng mà xông lại chỗ Jane giương nanh múa vuốt, "Là cô!
Là cô làm, là cô làm có đúng hay không?"