Editor: tamthuonglac
Sau lưng Luân Ân đang ở cửa bất mãn oán trách: "Brother, tại sao anh đem con trai của mình vứt ở bên ngoài? Nếu không phải là em nhìn thấy ôm trở về, bị người ta bắt cóc thì làm sao bây giờ?"
Con trai? Tống Kỳ Diễn nghi hoặc híp mắt nhìn qua, Cận Mỗ Mỗ đang từ phía sau lưng Luân Ân ló cái đầu ra hết nhìn đông tới nhìn tây trong phòng, nhìn thấy hắn quay đầu, lí la lí lắc làm một cái mặt quỷ.
Không phải là đưa về nhà rồi sao? Làm sao mang đi cả buổi rồi lại chạy tới đây ở dưới mí mắt của hắn ?
Tống Kỳ Diễn nâng trán buồn bực, bên kia Cận Mỗ Mỗ đang giả bộ nề nếp ngoan ngoãn hiền lành, tùy ý cho Luân Ân vừa ôm vừa hôn mang vào nhà, thân thể nho nhỏ béo ụt ịt được đặt ở trên ghế sofa.
"Brother, anh có con lớn như vậy, tại sao cũng không nói cho em với Mom biết?"
Luân Ân oán trách liếc nhìn Tống Kỳ Diễn vẫn đang uống rượu đỏ, sau đó kéo Cận Mỗ Mỗ vào trong ngực lại là một trận hôn điên cuồng, mặt tràn đầy xúc động và hâm mộ: "Brother con trai của anh thật xinh đẹp!"
"Chị gái nhỏ, con mắt của chị tại sao là màu xanh nha?"
Cận Mỗ Mỗ chẳng biết lúc nào đã giẫm đôi giày da đầu hổ đứng ở trên ghế sofa bằng vải bố.
Một đôi bàn tay nhỏ bé bưng lấy mặt của Luân Ân, hàng mi như cánh quạt nhỏ nhấp nháy lên xuống, con ngươi như ngọc lưu ly đen láy hồn nhiên ngây thơ tò mò nhìn chằm chằm đôi mắt Luân Ân: "Giống như Mỗ Mỗ thích đá quý nha!"
Luân Ân vừa nghe những lời này, hai mắt chỉ còn thiếu không toát ra hai hình trái tim, vừa kích động vừa xấu hổ thẹn đỏ mặt, mắc cỡ mà ho nhẹ một tiếng: "Cục cưng nhìn lầm rồi nha, ta chính là aunt của con đây!"
"Ngang thích*?" Cận Mỗ Mỗ gãi gãi cái đầu dưa hấu của mình, nghiêng khuôn mặt hình quả đào: "Là vật gì ạ?"
(*)tiếng Trung là 昂踢 được phiên âm /áng tī/, Mỗ Mỗ nghe Luân Ân nói từ Aunt trong tiếng Anh thành /áng tī/
"Ha-- cục cưng thật là đáng yêu, aunt rất thích con nha!"
Luân Ân muốn ngừng ôm lấy Cận Mỗ Mỗ mà không được không thể buông tay, hận không thể đem nó thu nhỏ lại cất vào túi áo mang đi.
Tống Kỳ Diễn ngẩng đầu quét mắt nhìn Cận Mỗ Mỗ tận lực ra vẻ thông minh, khẽ giễu cợt: tên tiểu quỷ này lại giả bộ, cũng không biết giống người nào.
Cận Mỗ Mỗ dường như đã nhận ra Tống Kỳ Diễn khinh thường, ở trong ngực Luân Ân khó khăn xoay mặt qua.
Tự cho rằng đã ẩn nấp nên nháy mắt khiêu khích với Tống Kỳ Diễn, cái vẻ giảo hoạt kia hoàn toàn di truyền từ người nào đó.
Đáng tiếc người nào đó đến bây giờ vẫn chưa tự hiểu, chỉ một mực rầu rĩ không vui.
Luân Ân không phát hiện ông anh mình tâm tình âm u, chỉ lo cùng Cận Mỗ Mỗ nói chuyện phiếm: "Cục cưng mấy tuổi a?"
Cận Mỗ Mỗ duỗi ra bốn ngón tay mũm mĩm, phe phẩy ở trước mặt Luân Ân: "Tuổi thực ba tuổi, tuổi mụ bốn tuổi nha!"
"Cục cưng nhỏ như vậy đã thông minh như thế rồi, sau này lớn lên nhất định sẽ lợi hại giống như cha vậy!"
Tống Kỳ Diễn liếc nhìn Luân Ân ba hoa chích choè, có chút bực mình chen vào một câu: "Nói lung tung cái gì đây? Đứa nhỏ này em mới từ chỗ nào ẵm tới thì ẵm trở về cho anh đi."
Luân Ân vốn hào hứng bị Tống Kỳ Diễn trách móc ngẩng cao, lại có chút không hiểu, sững sờ nhìn Cận Mỗ Mỗ, rồi chỉa chỉa hàng rào gián cách hai nhà ngoài cửa sổ: "Chính là... Chính là ẵm tới từ chỗ kia đó -- "
"Em tự tiện đem đứa nhỏ nhà người ta ôm tới đây, nếu người nhà của nó không nhìn thấy đứa nhỏ sẽ sốt ruột như thế nào?"
"Hắc?" Luân Ân lúc này mới nghe hiểu ý trong lời nói của Tống Kỳ Diễn, nhưng trên mặt lại khó nén thất vọng: "Đây không phải là con của anh hả, làm hại em vui sướng một hồi vô ích, cục cưng quá mức đáng yêu, vậy em đưa trở về thôi."
"Mỗ Mỗ lúc đi ra đã nói với dì." Tiểu quỷ nào đó đột nhiên khéo hiểu lòng người nên bổ sung một câu.
Khuôn mặt Tống Kỳ Diễn lập tức tối sầm, mím chặt môi cùng Cận Mỗ Mỗ mắt to trừng mắt nhỏ.
Luân Ân lại giống như là phát hiện tân đại lục mà kêu to: "Brother, đây thật sự không phải là cục cưng của anh sao? Nhưng mà các người thật sự giống nhau, nhất là lúc xụ mặt—"
"Đã nói không phải là..." Mới vừa phản bác đến một nửa, Tống Kỳ Diễn lập tức giật mình sửng sốt.
Hắn đột nhiên giống như bị dòng điện đánh trúng, hầu kết rung động, lại nói không nên lời.
Dáng vẻ Tống Kỳ Diễn đờ đẫn thấy thế Luân Ân một hồi lo lắng: "Brother, anh có khỏe không?"
"Nó mới vừa nói nó mấy tuổi?" Thật lâu sau, mới
nghe được nơi cổ họng Tống Kỳ Diễn phát ra giọng nói khô khốc khàn khàn.
Luân Ân phát hiện Tống Kỳ Diễn giờ phút này liên tục nhìn chằm chằm Cận Mỗ Mỗ cúi đầu chơi đùa một mình không chớp mắt, nhưng vẫn lặp lại lời của Cận Mỗ Mỗ: "Tuổi thực ba tuổi, tuổi mụ... brother anh làm gì!"
Luân Ân kêu lên một tiếng, không thể tin được Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên đứng dậy đi qua đây, cũng lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai xách phía sau cổ áo của Cận Mỗ Mỗ vọt vào phòng vệ sinh.
"Thục thử quái dị, thục thử xấu xa, buông Mỗ Mỗ ra!"
Trước tấm kính trên vách tường trong phòng vệ sinh, Tống Kỳ Diễn thả Cận Mỗ Mỗ đang ra sức giãy dụa lên trên bồn rửa mặt, sau đó cố định cái đầu tròn xoay trái xoay phải kia, cưỡng ép Mỗ Mỗ cùng mình nhìn về phía tấm gương.
Đứa bé trong gương chân mày nho nhỏ khẽ thu lại, bởi vì mất hứng mà cái miệng nhỏ cong lên, đường nét mặt mày cùng mình có bảy phần tương tự, còn có mái tóc màu rám nắng, thuộc gen con lai.
Đôi tay của Tống Kỳ Diễn không thể khống chế mà run rẩy, trong lòng không nói ra được tư vị, có loại vui sướng khi mất đi mà có được trở lại, nhưng hơn nữa đúng là không dám tin, trong miệng không ngừng thì thầm: "Của mình, của mình, đúng là của mình......."
"Thục Thử? Mỗ Mỗ phải về nhà ..." Cận Mỗ Mỗ sợ hãi nhìn người đàn ông ở phía sau đang mất hồn mất vía.
Luân Ân đuổi theo tới cửa thở hồng hộc: "Chuyện gì xảy ra, brother?"
Nhưng Tống Kỳ Diễn lại đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình, bàn tay ôm Cận Mỗ Mỗ càng dùng sức.
Nhớ tới một đêm triền miên vào bốn năm trước, nhớ tới cô không chào mà đi, nhớ tới bốn năm nay lướt qua nhau --
Chậm rãi nhắm mắt lại nỗ lực bình phục tâm tình cuộn trào mãnh liệt mênh mông, Cận Tử Kỳ người phụ nữ kia, thật sự là quá vô liêm sỉ!
Lại nhớ tới Cận Tử Kỳ trước đó cùng người đàn ông khác thân cận, Tống Kỳ Diễn đã tức giận đến mức có chút phát run, người phụ nữ đáng giận này, chẳng lẽ còn muốn con của hắn gọi người khác là ba ba?
Cảm giác lần đầu làm cha khiến cho Tống Kỳ Diễn có phần không biết làm sao, xúc động ôm lấy Cận Mỗ Mỗ nhìn trái xem một chút lại nhìn phải một cái, như thế nào cũng giống như xem không đủ, con của mình thấy thế nào cũng là báu vật.
Trước cho rằng xảo quyệt láu cá hiện tại đã đổi thành cơ trí thông minh, đều nói ba tuổi xem tám mươi, con trai nhà hắn tương lai không phải là tay nắm quyền cao cũng nên là phú giáp một phương!
Tống Kỳ Diễn vân vê mãi cái má Cận Mỗ Mỗ mặt mũi đã tràn đầy không tình nguyện, khóe miệng kéo ra nụ cười hòa ái dễ gần nhất từ lúc chào đời tới nay, giọng nói cũng được hắn tận lực làm cho mềm mỏng: "Đến, kêu ba ba..."
Cận Mỗ Mỗ có dấu hiệu trở mặt xem thường, hai cái chân ngắn ngồi xếp bằng ở trên bồn rửa mặt, cúi gằm đầu.
Tống Kỳ Diễn muốn đi mua món đồ chơi dỗ dành con trai đã thật vất vả để nhìn nhận lại, rồi lại không muốn cho con trai rời khỏi tầm mắt của mình, dứt khoát lấy ra một xấp thẻ từ trong bóp da của mình: "Mỗ Mỗ, mau gọi ba ba, gọi một tiếng, những thứ này đều là của con, muốn mua gì thì đi mua cái đó như thế nào?"
Cận Mỗ Mỗ nhìn Tống Kỳ Diễn ngồi xổm nửa người vẻ mặt mong đợi, tròng mắt xoay tròn đảo qua đảo lại, đôi tay nhỏ bé không khách khí đem từng tấm thẻ đen thẻ vàng vào trong túi áo của mình.
Nhìn thấy Mỗ Mỗ phối hợp nhận lấy thẻ, Tống Kỳ Diễn vui mừng: "Liền một tiếng, ngoan ngoãn, gọi liền một tiếng!"
Cận Mỗ Mỗ giấu kỹ tất cả các thẻ, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét, dưới ánh mắt tha thiết của Tống Kỳ Diễn, môi hồng vén vén lên, nhả ra hai chữ trong trẻo: "Ta khinh!"