Editor: tamthuonglac
Sắc mặt Kiều Niệm Chiêu trông không được tốt lắm, nhưng vẫn mạnh mẽ chống đỡ, không tin mà cười khẽ: "Chị cho rằng nói như vậy tôi sẽ bị chị hù doạ sao?"
Cận Tử Kỳ từ chối cho ý kiến, Kiều Niệm Chiêu sáng quắc nhìn cô chằm chằm: "Ông ngoại lúc trước đã nói, chỉ cần A Phong kết hôn có thể trở về thừa kế..."
"Niệm Chiêu." Lần đầu tiên, từ trong miệng Cận Tử Kỳ nghe được tên của mình, Kiều Niệm Chiêu dừng lại.
Cận Tử Kỳ lần lượt nhấn mạnh nói rõ từng chữ một: "Lúc trước Tống lão nói, trừ phi cùng tôi kết hôn, nếu không, không cho phép trở về —" cố ý hơi ngưng lại, "Thừa kế Tống thị!"
Nhìn sang vẻ mặt bình tĩnh của Kiều Niệm Chiêu làn da gần như nứt nẻ, nhưng Cận Tử Kỳ vẫn mang nụ cười nhạt.
Không phải có sự kiềm chế kinh người sao? Mới như vậy cô đã chịu không được rồi? Hay là, lại giả bộ?!
Nghĩ tới đây, Cận Tử Kỳ thu lại ý cười, vẻ mặt nghiêm túc, một lần nữa ngồi trở lại trên ghế: "Sắc mặt của cô không tốt lắm, hay là ra ngoài nghỉ ngơi sớm một chút đi."
"Là vì công ty bách hóa HOSES đúng không?"
Bàn tay cầm bút của Cận Tử Kỳ hơi chậm lại, ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt Kiều Niệm Chiêu: "Của hồi môn của cô cha muốn cho như thế nào tôi không xen vào, thứ khác không thuộc về cô tốt nhất không nên có lòng tham không đáy."
Lời nói cảnh cáo làm cho hai tay Kiều Niệm Chiêu gắt gao giữ chặt, oán hận nhiều năm tích lũy ở đáy lòng bắt đầu muốn tuôn trào ra.
"Không thuộc về tôi?" Kiều Niệm Chiêu lẩm bẩm tự lặp lại, khóe miệng xao động bắt đầu tự giễu: "Đây là thiên kim chính thức của Cận gia đối với đồ nhận nuôi giả mạo mà uy hiếp sao?"
Cô tận lực nói rõ lặp đi lặp lại hai chữ "Nhận nuôi", dưới ánh mắt lãnh đạm của Cận Tử Kỳ, đột nhiên vui cười ưu nhã: "Tôi vì cái gì không thể nhận? Đây là mẹ cô nợ tôi, Cận Tử Kỳ cô nợ tôi!"
Từng chữ như trân châu, như muốn đem phần hận ý kia khắc ghi vào tận xương tủy, hoà tan dung hợp vào trong máu.
Cận Tử Kỳ đã đọc hiểu sự thù hận như sóng to gió lớn trong mắt Kiều Niệm Chiêu, bàn tay nắm bút ký tên từ từ siết chặt.
Xem như tất cả mọi người không muốn nói cho cô biết chuyện quá khứ, hiện tại sự căm hận của đôi bên giữa cô và người phụ nữ phía bên kia có thể chọc thủng chân tướng vỡ oà.
Cận Tử Kỳ đang muốn biến suy nghĩ của mình thành hành động, đột nhiên vang lên một giọng nói mỉa mai.
"Nợ? Tiểu Kỳ và dì Tuyết nợ cô cái gì hả? Tất cả mọi người đều tò mò, cô nói xem."
Cận Tử Kỳ lướt qua Kiều Niệm Chiêu nhìn sang, là Doãn Lịch, anh từ từ bước đi thong thả tới đây, bước chân nhàn nhã, hơi nghiêng đầu liếc xéo Kiều Niệm Chiêu sắc mặt thay đổi: "Nợ cái gì?"
Kiều Niệm Chiêu hung hăng cắn cánh môi, lông mi rũ xuống, rõ ràng đã tức đến khủng khiếp nhưng vẫn cố nén.
Bên ngoài phòng làm việc vang lên tiếng bước chân lộc cộc lộc cộc lộc cộc, rất nhanh Tô Hành Phong đã vội vã xuất hiện ở cửa.
Không biết tại sao anh ta phải chạy đến, nhưng tối thiểu nhất là trước tiên khi anh ta nhìn thấy Doãn Lịch làm cho Kiều Niệm Chiêu á khẩu không trả lời được, chân mày cau lại gọi Doãn Lịch: "A Lịch!"
Doãn Lịch nhếch mày, dù bận vẫn ung dung liếc nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tô Hành Phong, không thèm để ý tới, ngược lại nhìn sang Cận Tử Kỳ nói: "Đứng lên nào, nên đi ăn cơm trưa."
Cận Tử Kỳ không có cự tuyệt lại, gật gật đầu, lấy túi và áo khoác rồi cùng Doãn Lịch đi ra ngoài, hoàn toàn không nhìn đến Kiều Niệm Chiêu.
"Tử Kỳ --" trong lúc đi lướt qua nhau, Tô Hành Phong gọi cô lại, nhưng muốn nói lại thôi.
Doãn Lịch đứng ở bên cạnh người Cận Tử Kỳ, nhìn vẻ mặt phức tạp của Tô Hành Phong, căn dặn mà nghe không ra chút cảm xúc nào: "Quản tốt vị hôn thê của cậu, nếu như cậu còn nhớ những năm tình nghĩa của chúng ta."
Từ đầu đến cuối, toàn bộ quá trình do Doãn Lịch thay mặt nói, Cận Tử Kỳ không nhả một từ, bất quá khóe miệng chứa nụ cười nhàn nhạt như pho tượng gỗ thiên sư.
Cửa thang máy khép lại, về phần sắc mặt của hai người kia ở trong phòng làm việc, không còn ở trong phạm vi quan tâm của cô.
"Muốn đi đâu ăn cơm?" Sau
khi thu hồi vỏ ngoài sắc bén Doãn Lịch vẫn mang tác phong dịu dàng nhanh nhẹn như cũ.
Cận Tử Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu, hiếm khi thần kinh căng thẳng được buông lỏng: "Tùy ý đi."
...........
"Tống thị xem như là công ty uy tín hàng đầu ở thành phố này thậm chí là trên cả nước, điều hành có bất kì một chút vấn đề và sơ xuất gì cũng sẽ sinh ra hiệu ứng to lớn..."
Bên trong phòng họp ánh sáng âm u, ánh huỳnh quang của đoạn phim chiếu là nguồn sáng duy nhất, bộ trưởng Bộ phận kế hoạch thị trường đang đọc bản báo cáo trước đài, mọi người tham gia hội nghị đều tập trung lắng nghe hết sức chuyên chú.
Đương nhiên, cũng không loại trừ có một hai người thì thuần túy là đến giả bộ đánh đấm.
Thí dụ như... Tống Kỳ Diễn đang ngồi gần nhất ở bên trái bàn hội nghị hình bầu dục.
Tay phải hắn cầm một cây viết, tay trái từ khi bắt đầu bước vào phòng họp, vẫn đặt ở dưới bàn.
Mười giờ sáng hội nghị bắt đầu đã kéo dài một giờ đồng hồ.
Đúng mười một giờ, điện thoại di động của Tống Kỳ Diễn ở dưới bàn hơi chấn động, hắn nhận được một cái tin nhắn, đến từ Trâu Hướng.
[-- Cận tiểu thư vẫn còn ở trong văn phòng làm việc, trên đường đi ra ngoài làm rớt ly cà phê.]
Mười một giờ mười phút, lại thêm tin nhắn thứ hai.
[-- Kiều Niệm Chiêu vào phòng làm việc của Cận tiểu thư, dường như hai người tranh chấp.]
Chân mày Tống Kỳ Diễn thu lại, nhanh chóng đánh ra một hàng chữ: [Hết thảy lấy Cận Tử Kỳ làm trung tâm.]
Vẫn chưa ấn xuống nút gửi đi, điện thoại di động lại rung lên, vẫn là đến từ Trâu Hướng.
[--Doãn Tam thiếu vào phòng làm việc, bên trong không có động tĩnh.]
Doãn Tam thiếu... Doãn Lịch? !
Nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của Tống Kỳ Diễn càng lúc càng sâu, trong lòng càng thêm luống cuống.
Xóa dòng chữ vốn đã đánh xong, đổi thành: [Chú ý chặt chẽ toàn bộ lời nói và việc làm của Doãn Lịch]
Suy nghĩ một chút thấy còn chưa được, lại xoá đi rồi đánh lại một lần nữa: [nghĩ biện pháp làm cho Doãn Lịch rời đi.]
Mới vừa gửi tin đi ra ngoài, gần như cùng lúc nhận được tin nhắn của Trâu Hướng.
[--Tổng giám đốc Phong Kỳ Tô Hành Phong chạy ra thang máy, xông thẳng vào phòng làm việc của Cận tiểu thư.]
"Có hết hay không, hết một người lại thêm một người -- "
Một tiếng tức giận gầm nhẹ, bực bội nắm tóc, hồn nhiên quên mất chính mình giờ phút này người đang ở nơi nào.
Tiếng báo cáo trong micro yên tĩnh lại, toàn bộ phòng hội nghị đều rơi vào trong im lặng mà trước nay chưa từng có.
Tống Kỳ Diễn nhận ra được không khí quỷ dị, vừa ngẩng đầu liền phát hiện những ánh mắt kia cùng nhau tập trung ở trên người mình.
Thậm chí giám đốc bộ phận kỹ thuật ngồi ở bên cạnh còn không ngừng nghiêng mắt xuống nhìn chằm chằm điện thoại di động của hắn.
Tống Kỳ Diễn giấu di động vào bên trong, chống lại ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Tống Chi Nhậm, bất quá mở mắt thờ ơ tránh né, Tống Chi Nhậm thì khẽ nện quải trượng, lạnh lùng nói: "Thế ngược lại anh nói một chút cao kiến của anh xem."
Rất dễ nhận thấy, tất cả mọi người ở đây lầm tưởng cái câu bực bội phàn nàn kia của Tống Kỳ Diễn là nói Bộ trưởng bộ phận kế hoạch đang diễn thuyết trên đài.