Editor: tamthuonglac
Đến chỗ quay phim, Cận Tử Kỳ liền phát hiện cả đoàn phim hiện trong trạng thái tê liệt.
Đạo diễn ngồi trên ghế thổi quạt điện, bố cảnh và nhà nhiếp ảnh ngồi thành một đoàn chơi đánh bài, cũng không thấy các diễn viên khác.
Về phần các nhân viên làm việc khác nếu không phải chơi điện thoại di động chính là nói chuyện phiếm đi ngủ.
Sau khi nhìn thấy Cận Tử Kỳ, đạo diễn lập tức đi tới với gương mặt oán khí: "Cận sản xuất, chính cô cũng nhìn thấy, cũng bởi vì một mình Bạch Nham, toàn bộ đoàn phim chúng ta đều phải ngừng làm việc!"
Bạch Nham là nghệ sĩ kim bài dưới cờ của Phong Kỳ, cũng bởi vì như vậy mà có vài phần kiêu ngạo, thường xuyên động một tí là thôi diễn.
Cận Tử Kỳ nhìn quanh một vòng phim trường rối loạn lộn xộn, cùng đạo diễn thương lượng: "Đạo diễn Từ, anh đợi thêm một lát nữa, tôi lập tức gọi điện thoại cho người đại diện của Bạch Nham, để cho cô ta đưa ra câu trả lời thỏa đáng."
Nói xong Cận Tử Kỳ liền muốn gọi điện thoại, đạo diễn Từ lại xích nhẹ một tiếng: "Không cần gọi đi, Bạch đại bài mới vừa có ném lại bảo rằng, ai gọi cũng không được, anh ta lúc này đã leo lên máy bay đi Hàn Quốc!"
"Hàn Quốc?" Cận Tử Kỳ sau khi chớp mắt nghi hoặc lập tức đoán được chuyện gì xảy ra.
Cô cầm lấy điện thoại di động xoay người thiếu chút nữa đụng vào Tống Kỳ Diễn đang nhắm mắt đi theo đuôi mình .
Giờ phút này đã không còn nhàn rỗi để bận tâm hắn, cô nhìn hắn không có việc gì để làm liếc mắt một cái, tiện thể vừa đi đến một bên vừa bấm điện thoại gọi cho người đại diện của Bạch Nham.
"Quỳnh, tôi mặc kệ bây giờ cô ở nơi nào, tóm lại sáng ngày mai nếu như không nhìn thấy Bạch Nham tới phim trường, cô hãy lập tức cuốn gói rời đi."
Cận Tử Kỳ nói xong cũng lập tức "Ba" một tiếng cúp điện thoại, xoay ngoài trở lại bên cạnh đạo diễn: "Đạo diễn Từ, mang thêm phiền phức cho mọi người tôi thành thật xin lỗi, hôm nay tổn thất của đoàn phim công ty chúng tôi sẽ gánh chịu tất cả."
Lửa giận của đạo diễn Từ mới từ từ dịu đi, nhưng vẫn biểu lộ vẻ khó xử như cũ: "Nếu như chỉ là một mình tôi thì tôi cũng cứ như vậy thôi, nhưng hôm nay rất nhiều diễn viên đều là được thông báo mà vội vàng tới đây, buổi chiều quay phim xong sẽ phải gấp rút ngồi máy bay để quay một bộ phim khác, làm thế nào cũng không đợi được ngày mai."
Lông mày của Cận Tử Kỳ thu lại nghĩ biện pháp để xoay chuyển tình hình, hiện tại đi bắt Bạch Nham lại hiển nhiên sẽ không đến kịp.......
"Tiểu Kỳ, xảy ra chuyện gì?" Doãn Lịch đậu xe xong mới tới đây.
Đạo diễn Từ nhìn thấy Doãn Lịch đi tới hai mắt tỏa sáng, chỉ vào Doãn Lịch nói: "Cận sản xuất, dù sao hôm nay cảnh kế tiếp nhiều lắm chỉ cần để lộ ra mặt bên và sau lưng của Bạch Nham, để cho bạn của cô thay thế thử đi."
Đạo diễn Từ nhìn ra Cận Tử Kỳ và Doãn Lịch khó hiểu, vội nói tiếp: "Bạn của cô và Bạch Nham có thân hình rất giống nhau, đến lúc đó thợ trang điểm và nhà tạo mẫu xử lý một chút sẽ có thể trộn lẫn vào."
Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn sang Doãn Lịch, hỏi ý kiến của anh, nếu anh không đồng ý thì nói gì cũng đều là lời vô nghĩa.
"Tôi phản đối!" Chẳng ai ngờ rằng lúc này Tống Kỳ Diễn sẽ xuất hiện.
Hai tay hắn vòng quanh ngực vừa tựa vào cái cột trên đình nghỉ mát, vừa đánh giá Doãn Lịch từ đầu đến chân, cười nhạo một tiếng: "Ánh mắt gì vậy, vóc người như thế cũng có thể thích hợp làm một người con trai?"
Doãn Lịch nhếch mày cười cười không cho là đúng, ngược lại nói với đạo diễn: "Có thể giúp một đạo diễn đẳng cấp là vinh hạnh của tôi."
Khuôn mặt Tống Kỳ Diễn lập tức tối đen.
Vui mừng nhất không ai khác là đạo diễn Từ, vỗ vỗ bả vai của Doãn Lịch: "Tốt lắm, chúng ta lập tức chuẩn bị quay phim, trước tiên anh và thợ trang điểm đi thay quần áo!"
Doãn Lịch duỗi tay đang cắm ở trong túi quần ra, sờ sờ đỉnh đầu của Cận Tử Kỳ: "Xem ra thật sự nên vì thanh mai mà giúp bạn không tiếc cả mạng sống nha!"
Cận Tử Kỳ nhếch miệng cười cười, đầu bên kia Tống Kỳ Diễn đột nhiên đi tới, hắn liếc ngang nhìn Doãn Lịch, nhưng lời nói lại đối đáp với đạo diễn: "Tôi cũng muốn diễn."
Cái yêu cầu này làm cho Cận Tử Kỳ kinh ngạc nhìn sang hắn, vừa cảm thấy buồn cười lại cảm thấy bực mình, người đàn ông này —
"Đạo diễn Từ..." Cận Tử Kỳ không biết nên nói như thế nào.
Ngoài dự đoán đạo diễn Từ lại vỗ hai tay, kích động luôn miệng khen ngợi: "Chúng tôi đang đúng lúc có một nhân vật không có diễn viên, anh sẵn lòng làm diễn viên
khách mời hữu nghị, tôi cầu còn không được đây!"
Tống Kỳ Diễn đắc ý nhìn Cận Tử Kỳ, dư quang khóe mắt quét về phía Doãn Lịch, nhẹ xuy một tiếng.
Trời đất bao la, tình địch lớn nhất, không lộ ra bản lĩnh, có thể trấn giữ được chỗ yêu thương sao? !
Sống lưng Tống Kỳ Diễn thẳng tắp, hai tay đút trong túi quần, nghênh ngang theo sát thợ trang điểm đi đến phòng thay đồ.
Doãn Lịch trước khi đi thay quần áo hỏi một câu: "Sao mà em chọc phải người đàn ông tính tình trẻ con như vậy?"
Cận Tử Kỳ trừng mắt liếc anh đang cười trên nỗi đau của người khác, không nói lời nào, xoay người cùng đạo diễn nói chuyện.
Đạo diễn đưa mắt nhìn hai người đàn ông lần lượt rời đi, nhẹ giọng bát quái: "Hai vị kia đều là người theo đuổi Cận sản xuất sao?"
Tướng mạo của hai người đàn ông kia so với nam nghệ sĩ trong giới giải trí cũng không hề kém, phương diện khí chất lại càng vượt trội hơn.
Hơn nữa quần áo mặc trên người họ nhìn như đơn giản, nhưng không chỗ nào không ám chỉ gia cảnh không tầm thường.
Nhưng Cận Tử Kỳ không đáp lại sự tò mò hiếu kỳ của ông, bản thân mình chỉ ngồi ở trên ghế, lật xem kịch bản.
Đạo diễn Từ ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, nếu người ta là nhân vật chính đã không muốn đáp lại, ông cũng không nên làm người khác khó chịu.
.....................
"Oa, rất đẹp trai nha!"
"Thật sự nha! So sánh với Bạch Nham sáng nay sau khi hoá trang thì khá hoàn hảo, chúng ta đợi chút nữa nhất định phải chụp ảnh chung với anh ta!"
Cận Tử Kỳ sau khi nghe được một tràn tiếng xuýt xoa áp đảo thì ngẩng đầu, thấy Doãn Lịch đã thay xong y phục đi ra .
Áo trắng hơn tuyết, đai ngọc quấn eo, mày kiếm hợp tóc mai, mắt như ngôi sao, tóc đen như gấm, dáng người thon dài như ngọc thụ lâm phong, cộng thêm thần sắc hờ hững lạnh nhạt, khó trách sẽ mê đảo một mảng lớn nữ sinh.
"Xem, thật sự là quá giống, xem ra ánh mắt của tôi vẫn là cực chuẩn !" Đạo diễn Từ cười hơ hớ không ngừng gật đầu.
Cận Tử Kỳ thả kịch bản trong tay xuống đi tới, nhìn quanh bốn phía một lần mới hỏi Doãn Lịch: "Tống Kỳ Diễn đâu?"
Doãn Lịch sửa sang chỉnh tề ung dung ngồi ở trên ghế dựa nghỉ ngơi, hất cằm lên chỉ chỉ xa xa: "Này, không phải là đang đến sao!"
Cận Tử Kỳ theo phương hướng anh chỉ mà nhìn qua, nhưng đập vào mắt lại là một màu tối đen như mực, con chim đại bàng lớn lông dài khắp mình.
Cô nháy mắt mấy cái, mới nhìn rõ thật ra là một người đàn ông chụp vào bộ quần áo hình dạng chim đại bàng lớn.
Nói chính xác hơn chút nữa, phải là Tống Kỳ Diễn chụp vào bộ quần áo hình dạng chim đại bàng lớn.
"Ách --" rất rõ ràng, Cận Tử Kỳ có chút không dám tin, sững sờ nhìn con chim đại bàng to lớn cồng kềnh.
Mà con chim đại bàng to lớn kia chân tay vụng về đang di chuyển bước tới, trong một loạt tiếng cười đùa, đi đến trước mặt Doãn Lịch tháo khăn trùm đầu xuống, lộ ra khuôn mặt anh tuấn phi phàm.
Nhất thời, chung quanh những ánh mắt cười nhạo kia lập tức chuyển biến thành ánh mắt háo sắc "Rất đẹp trai".
Tống Kỳ Diễn cào cào mái tóc ngắn mất trật tự, nghiêng mặt đón lấy những ánh mắt kia rồi hướng Doãn Lịch ngoắc ngoắc ngón tay.
"Tống thiếu có gì phân phó hả?" Doãn Lịch như cười như không.
Tống Kỳ Diễn bực mình liếc hắn một cái: "Cởi quần áo, đưa cho tôi!"
"Đưa cho anh? Không phải là anh muốn diễn vai chim đại bàng sao? Huống chi đưa cho anh, tôi mặc cái gì?" Doãn Lịch cố làm ra vẻ vô tội.
Tống Kỳ Diễn cau chặt mày: "Anh có đưa hay không?" Nói xong đã đưa tay kéo áo bào trắng trên người Doãn Lịch.