Editor: tamthuonglac
Phòng khách quý trong phút chốc trở nên bận rộn thành một đoàn, trên hành lang tiếng bước chân lui tới rối loạn vội vã.
Ánh mắt Tống Kỳ Diễn lạnh lùng nhìn Tống Chi Nhậm bị mình làm cho tức giận đến mất đi ý thức ngã ở trên ghế sofa, vẻ mặt hờ hững, mặc cho Tống Nhiễm Cầm cùng nhóm y bác sĩ và nhân viên chăm sóc ra ra vào vào.
Cận Tử Kỳ cũng không tham gia vào cuộc hỗn loạn này, lẳng lặng đứng ở một bên nhìn quá trình cấp cứu.
Từ mức độ nào đó mà nói, người được bồi dưỡng làm người thừa kế của gia tộc như cô, bình thường máu ở trong cơ thể đều là máu lạnh, thậm chí ngay cả nước mắt so với kim cương cũng thật sự hiếm hoi.
Sau khi Tống Chi Nhậm được cấp cứu lại xác định không có đáng ngại, cả một phòng người mới thở phào nhẹ nhõm.
Vậy mà Tống Kỳ Diễn cũng không dự định để cho mọi người khỏe khoắn mà buông lỏng một chút, hắn đi tới trước mặt Tô Ngưng Tuyết và Cận Chiêu Đông: "Mặc dù biết kết quả cuối cùng là giống nhau, nhưng vẫn hi vọng mọi người có thể cam tâm tình nguyện giao con gái cho tôi."
Trong lòng đã có dự tính trước như thế Tống Kỳ Diễn lộ ra khí thế bức người, hắn nói xong không đợi câu trả lời của vợ chồng Cận Chiêu Đông đã đi ra cửa, khi lướt qua Cận Tử Kỳ mới dừng lại trong chốc lát.
"Nếu như quãng đời còn lại của em nhất định muốn thân bất do kỷ, tại sao không cho tôi một cơ hội?"
............
Nếu như quãng đời còn lại của em nhất định muốn thân bất do kỷ, tại sao không cho tôi một cơ hội?
Kể từ sau ngày đó, những lời này bắt đầu thường xuyên xuất hiện ở trong đầu của cô.
Có đôi khi là lúc đang dùng cơm, có đôi khi là lúc lái xe, cũng có thời điểm xuất hiện ở trong mơ.
Chẳng qua là nửa đêm tỉnh giấc từ trong mộng, mới phát hiện bất quá là một giấc mơ. Cũng không có người đàn ông lại leo vào ban công của cô nữa.
Rõ ràng có thể ngủ thẳng một giấc tới sáng, cô lại bắt đầu mất ngủ, cô phát hiện Tống Kỳ Diễn từ hôm đó sau khi rời đi đã không xuất hiện ở biệt thự.
Mãi cho đến một ngày, cô dắt tay Cận Mỗ Mỗ đưa nó đi học, nó vẫn đứng ở bên cạnh hàng rào, dùng giày da đầu hổ cọ cọ xuống mặt đất, ấp úng cả buổi mới hỏi cô: "Tại sao không thấy thục thử nhà bên cạnh thế?"
Cận Tử Kỳ nhìn về phía cánh cửa lớn đóng chặt, sờ sờ đầu Mỗ Mỗ: "Chắc là có việc gì."
"Vậy khi nào thì trở lại? Thục thử còn phải ấp trứng chim nhỏ cho con mà!"
Đối diện với ánh mắt tha thiết của Cận Mỗ Mỗ, Cận Tử Kỳ rũ thấp mi mắt, giọng nói nhẹ nhàng: "Cũng nhanh sẽ trở lại thôi."
Chuyện mà ngay cả bản thân cô cũng không xác định được, làm sao đưa ra cho con trẻ câu trả lời khẳng định chắc chắn?
Cận Mỗ Mỗ dĩ nhiên bất mãn với câu trả lời của Cận Tử Kỳ, cơ thể béo tròn giãy dụa kháng nghị: "Kỳ Kỳ đi gọi thục thử về đây đi!"
"Thục thử có công việc của mình nha, Mỗ Mỗ không thể không nói đạo lý."
"Không được không được!" Cận Mỗ Mỗ hiếm khi cố chấp giận cá chém thớt như vậy, giậm chân một cái lớn tiếng nói: "Kỳ Kỳ không giúp Mỗ Mỗ tìm thục thử, Mỗ Mỗ sẽ đem chuyện thục thử buổi tối bò vào phòng ngủ của Kỳ Kỳ nói cho Trương gia gia!"
Trương gia gia trong miệng Cận Mỗ Mỗ cũng ở trong khu biệt thự, là chủ tịch toà soạn báo nổi tiếng trong thành phố này.
Dường như lời Cận Mỗ Mỗ mới vừa ra khỏi miệng, Cận Tử Kỳ đã bịt kín cái miệng nhỏ nhắn của nó, thận trọng nhìn khắp nơi một chút, xác định không có ai mới buông Cận Mỗ Mỗ ra: "Người nào nói cho con biết chuyện này?"
Cận Mỗ Mỗ phồng lên khuôn mặt nhỏ nhắn không lên tiếng ậm ừ, vẻ mặt Cận Tử Kỳ nghiêm túc: "Nói hay không?" Một tay vỗ vào cái mông nhỏ.
Hai bàn tay mũm mĩm của Mỗ Mỗ ôm lấy mông của mình, miệng nghẹn ngào tủi thân: "Nhìn thấy lúc đi vệ sinh."
"Thấy cái gì?" Cận Tử Kỳ lúc này gấp rút muốn biết câu trả lời.
"Nhìn thấy thục thử leo qua từ ngoài cửa sổ của Mỗ Mỗ, sau đó bò vào trong ban công của Kỳ Kỳ."
Cận Tử Kỳ cảm thấy đầu của mình trướng đau một trận, làm sao cũng không nghĩ ra người không nên cho biết nhất đã sớm biết chân tướng, còn lấy cái này tới uy hiếp mình!
"Vậy Kỳ Kỳ còn giúp Mỗ Mỗ tìm thục thử không?" Mỗ Mỗ yếu ớt không quên biểu đạt đề nghị của mình một chút.
Cận Tử Kỳ thở ra một hơi, ngồi xổm người xuống vịn lấy bả vai nhỏ bé của nó, trịnh trọng dặn dò: "Vậy con phải đáp ứng Kỳ Kỳ, không thể đem chuyện này nói cho những người khác."
Cận Mỗ Mỗ gật đầu thật mạnh, toét miệng cười khanh khách: "Vậy Kỳ Kỳ đi tìm thục thử đi!"
.........
Sắp tới quay bộ phim《 Mắt Mù 》, theo thường lệ phải mở một cuộc họp cho nhân viên công tác, là người sản xuất phim Cận Tử Kỳ cũng đã ở trong hàng ngũ tham dự cuộc họp.
"Chị Tử Kỳ, chị ở đây đang chờ điện thoại sao?" Tiêu Tiêu ngồi ở bên cạnh Cận Tử Kỳ đột nhiên dựa sát vào khẽ nói.
Cận Tử Kỳ nhìn cô một cái, lại nhìn sang điện thoại di động của mình cho tới trưa cũng không rời khỏi thân, ánh mắt có chút tránh né: "Không có, chỉ là đã quên đeo đồng hồ, cho nên mang theo nó xem thời gian."
Cô không muốn nói cho Tiêu Tiêu thật ra mình vẫn đang do dự có muốn gọi điện thoại cho Tống Kỳ Diễn hay không.
Mặc dù cô đáp ứng Cận Mỗ Mỗ phải đi tìm Tống Kỳ Diễn, nhưng cũng không muốn đến nằm vùng dưới lầu của Tống thị để bắt người.
Tiêu Tiêu hiểu được "A" lên một tiếng, tiếp tục bát quái nói: "Nghe nói nữ chính mới được chọn hai ngày trước đây và Kiều Niệm Chiêu đều đi tham gia một buổi lễ long trọng, kết quả ở trên thảm đỏ, Kiều Niệm Chiêu không cẩn thận đã giẫm lên mép váy lễ phục dạ hội của vị kia."
Nói đến trang đầu tờ báo giải trí hai ngày trước, hai mắt Tiêu Tiêu sáng lên: "Tiết lộ toàn bộ rõ ràng trăm phần trăm a! Nghe nói vị kia giận đến xanh mặt, bất quá bởi vì Kiều Niệm Chiêu không ngừng nhận lỗi nên không phát cáu ngay tại chỗ."
Nghệ sĩ trong giới giải trí ngươi tranh ta đấu cũng không phải một hai ngày, Kiều Niệm Chiêu hành động như vậy cũng không đáng ngạc nhiên.
Hôm nay tôi giẫm lên cô ngày mai cô giẫm lên tôi, đối mặt với ống kính vẫn còn muốn giả vờ làm ra một bộ dạng chị em phụ nữ ngọt ngào thân thiết.
Thật ra trong lòng đã sớm muốn đem đối phương xốc lên tát mười mấy cái tát tai không thương tiếc.
"Đúng rồi, chuyện Kiều Niệm Chiêu kết hôn với Tô tổng là thật sao?"
Làm "Chị gái"
của Kiều Niệm Chiêu, quả thực không ai có thể so với Cận Tử Kỳ rõ ràng hơn tình hình bên trong rồi.
Cận Tử Kỳ liếc mắt nhìn Tiêu Tiêu một cái, đem tài liệu hội nghị đẩy tới trước mặt cô: "Nghe đạo diễn bố trí công việc như thế nào cho tốt đi, đừng đến lúc đó nghe không hiểu hỏi lại tôi."
Tiêu Tiêu thất vọng ai oán than thở một tiếng: "Cũng biết chị Tử Kỳ sẽ không nói cho em biết, may mà em còn..."
Không đợi Tiêu Tiêu nói xong, tiếng nện cửa "Bang bang" xen lẫn tiếng người từ ngoài cửa truyền đến hỗn tạp, nhất thời phá vỡ sự yên lặng của cả buổi họp.
"Để cho tôi đi vào! Tôi muốn tìm Cận Tử Kỳ!"
"Thật ngại, Kiều tiểu thư, bên trong đang họp, không tiện quấy rầy!"
Trên một nửa trong suốt của tấm thuỷ tinh mờ, phản chiếu vài bóng dáng dây dưa cùng một chỗ, mặc dù hiệu quả cách âm của tường và cửa rất tốt, vẫn có thể loáng thoáng nghe được tranh chấp bên ngoài.
Nhất là ba chữ "Cận Tử Kỳ", đặc biệt rõ ràng chói tai.
Hầu như tất cả mọi người tham gia hội nghị không hẹn mà cùng mà nhìn về phía Cận Tử Kỳ, mặt mang theo nghi ngờ, nhưng Cận Tử Kỳ lại không đứng lên quan tâm, như không có chuyện gì xảy ra mà nhìn mọi người: "Cuộc họp tiếp tục."
Nhà sản xuất phim đã nói tiếp tục, những người khác có thể nói không sao?
Chẳng qua là tiếng động ngoài cửa vẫn không có yên tĩnh lại, kế tiếp hiệu suất của hội nghị cũng không cao.
Sắc mặt đạo diễn đã sớm u ám, dường như cũng nghe thấy đối diện ngoài cửa kia nếu không đạt mục đích thề không bỏ qua tranh cãi ầm ĩ, nhanh chóng bàn giao công tác bố trí xong thì tuyên bố tan họp.
Bị làm ồn như vậy, còn người nào có thể hăng hái tiếp tục đĩnh đạc mà đứng lên thuyết trình? !
Cửa phòng họp vừa mới mở ra, các nhân viên công tác còn chưa kịp đi ra ngoài.
Kiều Niệm Chiêu đã đẩy thư ký và trợ lý đang ngăn cản mình, không quan tâm nhân viên làm việc than phiền mà đẩy bọn họ ra.
Cô nhìn quanh khắp nơi một vòng, sau đó vọt thẳng tới trước mặt Cận Tử Kỳ, vung một tay lên, một xấp giấy trong tay bay tán loạn ở trong không khí, kèm theo giọng điệu chất vấn của cô: "Cận Tử Kỳ! Hiện tại mọi người đều biết tôi là con gái của kẻ mang tội giết người, cũng biết tôi bất quá là đứa con gái nuôi đáng thương của Cận gia! Cô cuối cùng hài lòng chưa!"
Cận Tử Kỳ nhàn nhạt liếc nhìn tờ giấy trên đất, phía trên lần lượt in từng bức ảnh, tiêu đề còn có kiểu chữ rực rỡ, chẳng hạn như "Thân thế của minh tinh giải trí Kiều Niệm Chiêu ra ánh sáng"
"Tôi không hiểu cô đang nói gì." Cận Tử Kỳ nói xong cũng muốn rời đi.
Nhưng Kiều Niệm Chiêu níu cô lại: "Nhiều năm như vậy tôi tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục còn chưa đủ sao? Cô muốn đối phó tôi, cứ việc quang minh chính đại mà làm, tôi sẽ không sợ cô, tại sao phải lén lén lút lút gửi bưu kiện nặc danh hại tôi!"
Giờ phút này Kiều Niệm Chiêu không còn giống như bất kỳ một thời điểm nào của ngày trước, cởi đi bộ mặt nhu mì mềm mại động lòng người, cô giống như con sư tử cái ồn ào náo loạn trong lòng tức giận và không cam lòng sau khi bị tuỳ tiện tổn thương ép buộc đến bước đường cùng.
Mặc dù trên mặt Kiều Niệm Chiêu vẫn trang điểm tinh xảo, nhưng không cách nào che giấu sắc mặt tái nhợt và đáy mắt nhàn nhạt tiều tụy mệt mỏi của cô.
Mà lời cô nói đã làm cho đạo diễn đang ở cửa cùng nhân viên làm việc rối rít nhìn sang, vừa khẽ thì thầm, vừa lắc đầu thở dài, còn có người quá mức hơn, ném tới Cận Tử Kỳ ánh mắt khinh bỉ.
Tiêu Tiêu nhanh chóng vứt tài liệu trong tay, tay mắt lanh lẹ vừa kéo Kiều Niệm Chiêu qua, vừa muốn ngăn cản bộ dạng tức giận điên cuồng của cô.
Cận Tử Kỳ đang nhìn cổ tay mình bị móng tay Kiều Niệm Chiêu bấm đỏ, lạnh lùng liếc nhìn Kiều Niệm Chiêu bị Tiêu Tiêu ngăn lại, cầm lấy điện thoại di động gọi cho bộ phận bảo an, để cho bọn họ tới mời người đi ra ngoài.
Một loạt lời nói hành động máu lạnh của cô thấy thế người ngoài đều thổn thức không thôi: ngay cả em gái cũng muốn đối xử như vậy!
Dĩ nhiên bọn họ bây giờ biết, cô em gái này có thể là giả.
Bởi vì có nhân viên làm việc đã lặng lẽ đem giấy trên mặt đất nhặt lên xem, mặt tràn đầy không dám tin: "Thì ra vốn là con gái của tội phạm giết người nha!"
"Thế mới nói, Cận gia làm sao có thể vô duyên vô cớ nhảy ra thêm một tiểu thư, loại phụ nữ có thể tới giới giải trí làm nghệ sĩ thường thì gia đình đều có vấn đề, không nghĩ tới cô ta so với bất luận kẻ nào cũng không thể chấp nhận được!"
Cận Tử Kỳ không muốn tiếp tục cùng Kiều Niệm Chiêu ở chỗ này diễn trò, cúp điện thoại đi ra cửa.
"Cận Tử Kỳ, cô đừng đi!" Kiều Niệm Chiêu bỗng dưng thoát ra khỏi sự kiềm chế của Tiêu Tiêu, thoáng cái vọt tới cửa ngăn cản lối đi, nước mắt cũng theo đó mà chảy ra: "Trước đó là tôi không đúng, tôi không nên chống đối cô, cầu xin cô, cầu xin cô đi theo tôi đến những tòa soạn báo kia, theo chân bọn chủ toà soạn mà giải thích, nội dung những bưu kiện nặc danh này tất cả đều là giả!"