Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Cận Tử Kỳ Em Có Muốn Gả Cho Anh Hay Không?


trước sau



Editor: tamthuonglac

Bầu trời u ám chợt bắt đầu đổ mưa tầm tả xối xả.

Trên cầu vượt, một chiếc Rolls-Royce và một chiếc xe thể thao như là hai con dã thú đâm đầu đánh nhau cắn xé điên cuồng cùng một chỗ, va chạm dữ dội phát ra tia lửa, xuyên thấu cả màn mưa tí tách.

Tiếng xe cứu thương kêu to chói tai kèm theo tiếng mưa rền gió dữ đồng thời gào thét.

Sau khi thắng xe khẩn cấp, một đoàn nhân viên y bác sĩ vội vội vàng vàng mang băng ca hạ ròng rọc xuống chạy tới cạnh các chiếc xe bị tai nạn.

Giữa cơn mê man hỗn loạn, Cận Tử Kỳ cảm nhận được mùi xăng và mùi máu tươi tản ra tràn ngập trong không khí.

Cô khó khăn lắm mới chống lên được mí mắt, chỉ loáng thoáng thấy được một đôi tay sạch sẽ đưa vào trong xe, cô nghe thấy một giọng nữ ôn nhu: "Đừng sợ, rất nhanh sẽ không có chuyện."

Máu sềnh sệch nhỏ xuống bên trán rồi xuống lông mi của cô, tầm mắt cô cũng mông lung, một mảng huyết sắc lờ mờ.

Cô được đôi tay kia cẩn thận từng li từng tí đưa ra khỏi chiếc xe đã bị đâm không còn hình dáng, sau đó nhẹ nhàng đặt lên trên cáng cứu thương.

Cô nghe thấy nhân viên điều dưỡng y tế hô to khẩn cấp: "Mau tới cứu người đàn ông này, nhanh lên! Nhanh lên!"

Trong đầu vẫn còn lưu lại hình ảnh Tống Kỳ Diễn ôm lấy cô.

Vào thời khắc nguy hiểm nhất, hắn xoay người ôm cô thật chặt, căng chặt như muốn đem cô vò vào trong thân thể mình, hắn chưa từng nhìn cô nghiêm túc như vậy, hắn nói với cô: "Cận Tử Kỳ, nhắm mắt lại."

Hắn nói xong thì vô cùng bình thản, có vẻ như muốn làm giảm nỗi sợ hãi đang tập trung ở trong lòng của cô một cách nhanh chóng .

Nhưng lần này đây cô không nghe lời của hắn, cô mở to hai mắt của mình, vẫn không chớp mắt nhìn vào đôi con ngươi của hắn, nơi đó cô thấy được hình bóng của mình.

Chỉ có cái bóng của cô, ngoài ra không có thêm bất cứ thứ gì, ánh mắt như vậy quá mức trong suốt nhưng cũng quá mức nặng nề.

Trong phút giây cuối cùng đó, hắn quyết định đem cơ hội sống sót để lại cho cô!

Giữa lúc bị va chạm dữ dội điên cuồng cắn xé như vậy đến kịch liệt, cô chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

Hắn đã vì cô mà không cần mạng sống.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô muốn phải sống tiếp thật tốt, muốn cùng người đàn ông này tiếp túc sống bên nhau!

Cận Tử Kỳ giãy giụa muốn từ trên băng ca ngồi dậy nhưng thân thể mệt mỏi không chịu nổi, rồi lại ngã xuống.

"Chớ lộn xộn, bác sĩ vẫn chưa giúp cô kiểm tra!" Nhân viên chăm sóc y tế dịu dàng cẩn thận đè hai vai của cô lại.

"Nhanh, mang băng ca tới đây, còn có chụp dưỡng khí nữa, nhanh lên!" Ngoài xe mơ hồ truyền đến tiếng reo hò lo lắng.

Cận Tử Kỳ muốn đẩy nhân viên chăm sóc y tế ra, chỉ là lần lượt gặp phải sự ngăn cản, cô cố nghiêng đầu, xuyên qua cửa xe cứu thương đang chậm rãi khép lại, cô nhìn thấy những cái bóng trắng hoảng hốt giữa cơn mưa xối xả.

Còn có, một người đàn ông máu chảy đầm đìa được những bóng dáng màu trắng kia vây quanh đưa đi tới một chiếc xe cứu thương khác.

Xe cứu thương đóng chặt cửa lại, mùi thuốc nước khử trùng tràn ngập trong mũi cô.

Cô cảm nhận được có một thứ gì đó lạnh buốt mềm mại đang lau chùi miệng vết thương trên trán của cô.

Mắt thấy bóng dáng màu trắng kia muốn rời khỏi, cô dùng chút hơi sức còn sót lại nâng tay phải lên, cầm lấy tay của bác sĩ, ánh mắt gần như tan rã nhìn sang anh ta, "Đi cứu anh ấy trước......"

Nói xong, không đợi nhân viên điều dưỡng y tế và y bác sĩ trên xe có bất kỳ phản ứng nào, cô trước hết đã nhắm mắt lại mất đi ý thức.

...........

Vào lúc Cận Tử Kỳ tỉnh lại, khung cảnh đập vào mắt cô là một mảng lớn trắng xoá.

Trên trán truyền đến đau đớn nhắc nhở cô trận tai nạn xe kia cũng không phải là cơn ác mộng, mà là kí ức thật sự đang tồn tại.

Cô nghe được bên ngoài phòng bệnh tiếng bước chân vội vã đi đi lại lại, ngoài ra còn có tiếng dụng cụ y tế va chạm vào nhau phát ra tiếng vang trong trẻo.

Mùi thuốc khử trùng vẫn chưa tản ra khỏi trong hô hấp của cô.

Dùng hai bàn tay vô lực chống thân thể của mình lên, Cận Tử Kỳ nhìn xung quanh một vòng, phòng bệnh to như vậy ngoại trừ cô ra cũng không có thêm người thứ hai, căn bản nửa cái bóng dáng của Tống Kỳ Diễn cũng không có!

Cận Tử Kỳ ôm lấy cái đầu căng đau, cô chỉ nhớ đại khái thời điểm khi hai chiếc xe đụng vào nhau, túi khí an toàn trong xe bắn ra, lúc cô sắp bất tỉnh chỉ nghe được tiếng kêu rên đè nén đau đớn của Tống Kỳ Diễn.

Trong lòng hoảng hốt sợ hãi giống như có âm hồn của quỷ đen tối há miệng nuốt cô vào trong bụng.

Cô xốc tấm chăn ở trên người, trong lúc vội vội vàng vàng nghĩ muốn bước xuống giường, nhưng bởi vì hai chân run rẩy mà ngã nhào trên đất.

Sàn nhà lạnh buốt ngấm vào trong da thịt của cô, chui vào tận xương tuỷ cô.

Ngoài gây cho cô cảm giác rét lạnh còn thêm nỗi sợ hãi bất an vô tận.

Miệng vết thương trên trán vừa rồi khép lại nhưng do cô chuyển động quá mạnh mà một lần nữa bị hở ra rỉ xuống ít máu.

Cô vịn cạnh giường đứng lên một cách khó khăn, cố nén cơn đau đớn đến phát run, lảo đảo chạy ra khỏi phòng bệnh.

"Tiểu thư, tiểu thư, cô muốn đi đâu? Vết thương của cô vẫn chưa băng bó kỹ!"

Không nhìn đến y tá đang xông tới gần ngăn cản, Cận Tử Kỳ nhanh chóng chạy về phía bàn hướng dẫn.

Mái tóc dài của cô không còn mềm mại như trước, bị nước bùn và vết máu đông kết thành một khối.

Vừa đi ngang qua một phòng giải phẫu đang sáng đèn xanh, cửa phòng giải phẩu bỗng nhiên mở ra, mùi máu tươi bay ra nồng nặc, ngửi được một mùi hương quen thuộc, rốt cuộc hai chân đang bước đi của cô đã bất động.

Cô chậm rãi quay đầu, nhìn qua phòng giải phẫu u ám, ánh mắt có chút mờ mịt đờ đẫn.

Một người mặc đồng phục bác sĩ phẫu thuật dẫn đầu đi ra, vội vã, anh ta vừa đi nhanh vừa hướng vào phòng giải phẫu ở sau lưng lo lắng hô to: "Chuẩn bị đưa bệnh nhân đi lên phòng giải phẫu lầu ba, ở đó có tất cả các thiết bị cần thiết, nhanh lên!"

Đôi bao tay y tế đeo trên tay bác sĩ dính đầy máu tươi, còn có hai giọt máu sềnh sệch đang nhỏ xuống đất.

Rơi trên sàn nhà trắng tinh sạch sẽ, tụ thành những vệt máu rực rỡ chói mắt.

Trong lúc bác sĩ hối hả lướt qua Cận Tử Kỳ còn đang sững sờ, tay áo phẫu thuật của anh bị một bàn tay mảnh mai kéo lại, có chút luống cuống vội vàng cúi đầu xuống, thì nhìn thấy một người phụ nữ toàn thân chật vật hỗn loạn.

"Bác sĩ, có phải anh ta bị thương rất nặng không?" Ánh mắt của cô trống rỗng không thấy được bất kỳ điều gì bên trong.

Bác sĩ vốn định quát lớn bảo cô mau buông ra, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt xem ra hồn bay phách lạc, lại sinh ra không đành lòng, "Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì, chúng tôi đang cấp cứu đây!"

Dường như bác sĩ vừa dứt lời, trong phòng giải phẫu lập tức vang lên âm thanh lộc cộc của bánh xe ròng rọc trên mặt đất di động rất nhanh.

Cận Tử Kỳ theo tiếng quay đầu lại, thì nhìn thấy một giường bệnh được nhóm y bác sĩ đẩy ra, trên chiếc giường tấm ga màu trắng bị nhuộm đỏ, gương mặt của người đàn ông đang nằm trên đó đã hoàn toàn thay đổi.

Thế nhưng cô không thấy muốn nôn mửa, chẳng qua bởi quá đột ngột mà tim đập mạnh và loạn nhịp không có cách nào đứng thẳng.

Y tá đang vội vàng đuổi theo Cận Tử Kỳ đã đến kịp lúc đỡ cô sắp ngã xuống đất: "Tiểu thư, cô có sao không?"

Sắc mặt Cận Tử Kỳ trong nháy mắt đã thay đổi, cô đẩy bàn tay của y tá ra, vội vã đuổi theo giường bệnh kia.

Chiếc áo sơ mi màu tối đó, cô nhận ra, đã nhìn thấy rõ ràng vào lúc hắn bảo vệ cô.

Y tá vội vàng đuổi đến ở phía sau, "Tiểu thư cô chậm một chút, chậm một chút!"

—— Tống Kỳ Diễn, Tống Kỳ Diễn, Tống Kỳ Diễn. . . . . .

Một lần rồi lại một lần khắp đáy lòng lặng lẽ cầu nguyện, không có việc gì, không có việc gì.

Tim của cô không ngừng đập nhanh, hô hấp cũng theo đó mà dồn dập hơn.

Nhóm nhân viên cấp cứu phía trước đang đi nhanh thì từ từ dừng bước lại, cho đến khi không còn di chuyển thêm bước nào nữa.

Cô mỗi lúc càng đuổi đến gần——

Gần đến thì nghe thấy âm thanh thở dài nặng trĩu của bác sĩ dưới cái khẩu trang——

Đến gần lại thấy đáy mắt nhân viên cấp cứu bi ai, bọn họ cùng lắc đầu bất lực——

Bước chân Cận Tử Kỳ chậm dần, hô hấp gấp gáp, đôi mắt cô hiện đầy tia máu thẳng tắp nhìn chằm chằm người đàn ông không còn sự sống trên giường bệnh, tầm nhìn khóe mắt cô nhìn đến bàn tay phải của anh ta rũ xuống.

Không còn tri giác, như một con bướm chết bất đắc kỳ từ bầu trời rơi vào trong bùn.

—— Không thể nào. . . . . .

Cô muốn xông lên, nhưng trước đó đã bị ngăn cản——

Các y tá chặn lại đường đi của cô, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn khối vải màu trắng kia đắp qua đỉnh đầu anh ta, thấy giường bệnh bị đẩy lên phía trước đi vào thang máy.

Cô nhìn sang số tầng thang máy đang thay đổi, không phải là tầng số "Ba" như vừa rồi vị bác sĩ kia nói, mà là tầng ngầm số "Hai" .

—— Nơi đó không có phòng giải phẫu, chỗ đó chỉ có phòng chứa xác âm u.

Cô không biết các y tá kia buông mình ra lúc nào.

Chẳng qua cô chỉ nhìn chằm chằm gắt gao con số đang thay đổi trên thang máy, đôi mắt gần như muốn rỉ ra máu.

Thậm chí cô tưởng tượng, có lẽ là bác sĩ nhìn lầm rồi, anh ta chỉ tạm thời bị sốc, có thể trên đường đi đến nhà xác thì tỉnh lại, bác sĩ lại đưa anh ta đi lên tầng ba.

Thang máy một lần nữa mở ra, bước ra cũng không phải người mà cô tưởng tượng, là hai y tá có sắc mặt rất khó coi.

"Thật sự thê thảm quá! Vừa rồi người bệnh nhân kia được đẩy đi ra cô có thấy không, mặt bị đụng không thể nhận ra được, chậc chậc, mới vừa nghe bác sĩ Lô nói lúc đưa vào đã hấp hối !"

"Là tai nạn giao thông xảy ra ở trên cầu Thái Tử phải không? Tôi mới vừa nghe đài phát thanh, gần đây tai nạn giao thông không ít, nhưng không có nghiêm trọng đến chết người như thế."

"Nói đúng, bác sĩ Lô cũng nói, vốn là anh ta sẽ không bị nghiêm trọng như thế, vì anh ta không đeo khoá dây an toàn, hay bởi vì vào thời điểm va chạm không dùng hai tay bảo vệ đầu của mình, mới đưa đến tình trạng xuất huyết trong não."

Cận Tử Kỳ trông ngơ ngẩn đứng ở nơi đó, các y tá đang còn bàn tán sôi nổi đi lướt qua.

"Tôi trông dáng vẻ bề ngoài của anh ta cũng khoảng ba mươi, đúng là cái tuổi thật đẹp tại sao lại phải chết đây, thật đáng tiếc ."

"Vừa rồi trong lúc tôi kiểm tra phòng thì nhìn thấy tin tức trên TV tường thuật, hai chiếc xe đâm vào nhau đều là xe nổi tiếng nha, giá trị đều mấy trăm vạn, thật là có tiền cũng không còn mạng để xài!"

Tiếng nói chuyện càng lúc càng xa, Cận Tử Kỳ lại như đã rớt vào hầm băng.

Cô đứng ở nơi đó, chung quanh có các nhân viên y tế như những cái bóng xám trắng đi đi lại lại không ngớt, nhưng bất quá đó chỉ là cảnh nền. Trong phút chốc thời gian đã lặng lẽ dừng lại tại nơi đây.

Ký ức đã từng bị quên lãng trong khoảnh khắc này như đập nước mở ra thành thác lũ trào dâng trong đầu của cô.

——Người con trai ấy cắm đầu chạy giữa ngày mưa trong thành phố chỉ để đưa cho cô chiếc ô.

——Người con trai ấy dùng tiền kiếm được trong ba tháng làm thuê chỉ để mua quà sinh nhật cho cô còn bản thân mình thì nhịn đói đến sinh bệnh đau bao tử.

——Người con trai ấy đứng bên cạnh chiếc piano kéo đàn vi-ô-lông, ánh mắt một khắc cũng không muốn rời khỏi cô.

Như những mảnh vụn thuỷ tinh sau khi vỡ nát nằm lặng yên sau vài năm, giờ đây bắt đầu chậm rãi gom lại, từng mảnh từng mảnh vụn nhỏ không ngừng quay trở về đặt ở trước mắt cô.

Cô không thấy rõ khuôn mặt của người con trai trong hồi ức, cố gắng muốn đi xem cho rõ ràng, thế nhưng càng ngày cành mơ hồ.

Ký ức một lần nữa bắt đầu được nhặt nhạnh, bất luận đã bị vướng mắc bao lâu, cô vẫn có thể cảm nhận được tình yêu đến từ người con trai ấy, tựa hồ còn có thể cảm thụ được độ ấm trong lòng bàn tay khi hắn nắm tay mình.

"Cận tiểu thư, cô có sao không? Cận tiểu thư?"

Một giọng nam ôn hoà nhã nhặn đem Cận Tử Kỳ đang sa vào trong hồi ức kéo về hiện tại.

Cô không biết mình trở lại phòng bệnh như thế nào, làm sao có thể đến ngồi trên giường.

Cô giống như một cái xác không hồn, ánh mắt trống rỗng nhìn sang vị bác sĩ trước mắt.

"Cận tiểu thư, không nghĩ tới cách bốn năm cô lại gặp phải tai nạn giao thông một lần nữa, bất quá chớ khẩn trương, vừa rồi có nhân viên điều dưỡng đã nói với tôi về tình trạng của cô, bây giờ để tôi kiểm tra cho cô một chút phòng ngừa rủi ro khác."

Cận Tử Kỳ không có chút nào phản ứng, chỉ nhìn chiếc áo blouse trắng của anh ta.

Bác sĩ lấy làm khó hiểu nên nhíu mày, theo ánh mắt của Cận Tử Kỳ nhìn lại quần áo của mình, cũng không có gì khác thường.

Anh nhìn về phía hai mắt của Cận Tử Kỳ, lại phát hiện nơi đó không có gì tụ lại, thật ra không phải cô đang nhìn anh ta, chỉ là đang nhìn cái gì đó thông qua chiếc áo blouse trắng của anh mà thôi.

Bác sĩ lo lắng nên hơi trầm ngâm, nói với y tá bên cạnh: "Đi lấy bệnh án năm trước của Cận tiểu thư, tôi muốn xem kỹ một chút, đúng rồi, tôi muốn cho Cận tiểu thư chụp CT, cô đi chuẩn bị một chút."

Y tá rời đi, bác sĩ cầm lấy đèn pin đến, "Cận tiểu thư, trước tiên để tôi giúp cô kiểm tra các bộ phận trên mặt."

Cận Tử Kỳ gật gật đầu, sắc mặt không thay đổi.

"A, hiện tại hé miệng."

Cô như cũ nghe lời làm theo, chỉ là không có bất kỳ biểu cảm gì, quá mức trống rỗng, trống rỗng khiến người ta lo lắng.

"Cận tiểu thư, cơ thể cô ở đâu không thoải mái phải nói với tôi, như vậy tôi mới có thể giúp cô điều trị hiệu quả."

Cận Tử Kỳ trầm mặc làm bác sĩ bó tay không biện pháp, y tá rất nhanh đã đưa đến đây một quyển sổ ghi chép kiểm tra, bác sĩ nhanh chóng xem một chút, hoang mang lầm bầm lầu bầu: "Sẽ không có di chứng gì hả?"

Quay đầu đưa mắt nhìn Cận Tử Kỳ đang rũ mắt xuống dựa ở trên giường bệnh, "Chẳng lẽ tai nạn giao thông lần thứ hai dẫn đến bị tổn thương tâm lý?"

Đáy mắt bác sĩ thoáng hiện lên tỉnh ngộ, đem sổ ghi chép kiểm tra gác lại ở bên giường bệnh, phân phó y tá, "Cô chú ý chăm sóc Cận tiểu thư cho tốt, tôi đi lên Khoa thần kinh lầu sáu tìm bác sĩ Hứa, sẽ quay lại nhanh chóng."

Nói xong lại dịu dàng chào tạm biệt Cận Tử Kỳ, "Cận tiểu thư, tôi đi ra ngoài, trước hết cô hãy nghỉ ngơi."

Lúc này Cận Tử Kỳ mới có một chút phản ứng, cô đưa mắt nhìn anh ta đi ra ngoài, khi thu hồi ánh mắt mới chú ý tới sổ ghi chép kiểm tra kia, bề mặt phảng phất tích tụ một chút bụi bặm, một lớp trắng xoá.

Đáy mắt Cận Tử Kỳ nhấp nháy, bác sĩ dường như đã quên mang nó đi.

Ma đưa lối quỷ dẫn đường cô vươn tay cầm lấy, ở trong đó đúng là bản ghi chép ghi lại về cô trước kia ở tại bệnh viện này.

Cô với tay cầm lấy, mở ra, trong phút chốc thì sửng sốt, sau đó là nước mắt khiến tầm nhìn trở nên mơ hồ.

Ở đó có một trang, cô nhìn thấy mấy chữ: Tự nguyện hiến máu.

Phía dưới có một cái tên được ký xiêu xiêu vẹo vẹo: Quan Kỳ Diễn.

Chữ rất xấu, nhưng cô biết rõ đây là người nào, là cái người đàn ông sẽ đem "Doãn Lịch" đọc thành "Y Lịch".

Tầm mắt của cô dời xuống, dừng ở chỗ lượng máu tươi, nhưng mà đập vào mắt là đoạn bỏ trống.

Dường như là nguyện ý dâng hết toàn bộ máu cả thảy sinh mạng của mình để cứu sống cô.

Cung cấp vô hạn.

Thời gian, bốn năm trước.

-------------------------

Sổ ghi chép kiểm tra trong tay rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh lách cách trong trẻo.

Lông mi Cận Tử Kỳ rũ xuống, ánh mắt vẫn dừng lại trên cái chữ ký xấu xí khó coi kia.

Cô giống như một con bạc tiêu xài phung phí cạn sạch hết khí lực, mở mắt nhìn lên trần nhà màu trắng.

Nhớ đến câu nói kia vào đêm đó trong hồ bơi khi hắn ôm cô: "Cận Tử Kỳ, cân nhắc kết hôn với anh đi."

Cô chậm rãi giương khóe môi lên, "Bây giờ cho câu trả lời có còn kịp hay không?"

Không người nào đáp lại, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang trong những bồn hoa bụi cỏ của bệnh viện từ ngoài cửa sổ truyền đến.

Nụ cười trên môi cô mỗi lúc càng nhạt đi, mãi cho đến khi mất hẳn, cô lại nằm xuống giường, nâng bàn tay thon dài của mình đã đầy vết máu, từ từ che lên hai mắt của mình.

Phảng phất, bàn tay của cô vẫn còn hơi ấm như khi cùng hắn nắm tay.

Trong bóng tối mang màu máu cô nhắm mắt lại, ở giữa kẻ tay có giọt nước trong suốt chảy xuống.

Nhưng nỗi đau đớn bi thương trong lòng cũng bởi vì một giọt nước mắt này mà càng thêm phóng túng vô hạn.

Cô nhớ đến giây phút hắn ôm mình nói "Cận Tử Kỳ, nhắm mắt lại", nước mắt bắt đầu tràn ra điên cuồng.

Vừa mới bắt đầu chỉ cúi thấp đầu nức nở, cuối cùng biến thành gào khóc.

Cuối cùng ký ức của cô đã nhớ ra Tống Kỳ Diễn, nhưng tại sao lại dưới tình huống này?

Vốn đang ở một bên sắp xếp lại dụng cụ y tế thì y tá phát hiện khác thường, luống cuống tay chân hỏi thăm Cận Tử Kỳ: "Cận tiểu thư, cô làm sao a, có phải ở đâu khó chịu hay không?"

Bàn tay Cận Tử Kỳ vẫn che lấy hai mắt, cô chỉ khóc, vứt bỏ tất cả băn khoăn kiêng dè, tựa như một cô gái nhỏ mất đi món đồ chơi yêu thích, mặc sức phát tiết tâm tình của mình.

—— Tại sao phải là bộ dáng như vậy, vì cái gì kết cục sẽ biến thành bộ dáng như vậy?

"Cận tiểu thư, rốt cuộc cô khó chịu ở đâu? Cận tiểu thư, cô đừng làm tôi sợ a!"

Y tá ân cần hỏi thăm chỉ càng làm cho cô khóc càng thêm thảm thiết, tay trái của cô ôm lấy lồng ngực của mình, giọng nói khô khốc khàn khàn như sắt gỉ chỉ có hai chữ, "Đau quá."

Hai chữ này đủ để cho y tá hoảng hốt lo sợ, "Cận tiểu thư, đau ở đâu?"

Tính tình Cận Tử Kỳ quá mức bình thản, cũng không phải trời sinh như thế, chỉ là không ngừng mà đè nén kiềm chế mình, không để cho mình đem sự yếu đuối của bản thân lộ ra trước mặt người khác.

Cô chưa bao giờ khóc, cũng không phải không muốn khóc, mà không có một người nào, không có một lý do nào có thể làm cho cô rơi lệ.

Một khi có một ngày như thế, thì cuối cùng không dừng lại được, chỉ không ngừng khóc, "Đau quá, đau quá."

"Cận tiểu thư, cô nhịn một chút, tôi lập tức đi gọi bác sĩ, bác sĩ sẽ tới ngay!"

Cô y tá trẻ lảo đảo chạy ra đi, trên hành lang đều là tiếng hô to lòng nóng như lửa đốt của cô.

"Tiểu Trương, nhanh chóng gọi điện cho bác sĩ Hứa ở lầu sáu để cô ấy chuyển lời cho bác sĩ Lý là Cận tiểu thư không ổn rồi, Tiểu Ngô, cô nhanh đi gọi bác sĩ Lô tới xem một chút!"

Không bao lâu, bay vọt vào phòng bệnh của thiên kim Cận gia là những bác sĩ ưu tú nhất của các khoa trong bệnh viện.

Chẳng qua, khi họ nhìn thấy Cận Tử Kỳ khóc đến vô cùng thương tâm ở trên giường, cũng không biết bắt tay như thế nào.

Bác sĩ Lý vội vội vàng vàng từ lầu sáu chạy xuống, đẩy cửa ra giữa lúc các bác sĩ khác đang bối rối không biết làm sao, dưới ánh mắt cầu cứu của y tá lập tức đi đến bên giường, tay chân cũng có chút luống cuống.

Tiểu thư Cận gia thì nổi tiếng là hiếu thắng, làm sao sẽ vô duyên vô cớ mà khóc thê thương đến như vậy?

Chẳng lẽ là đụng bị thương ở đâu, và vừa vặn họ không kiểm tra ra?

Bác sĩ Lý liếc nhìn y tá đã hết đường xoay xở, khi ngồi xuống bên giường, vừa quan sát cảm xúc của Cận Tử Kỳ vừa phối hợp với lời nói, dè dặt hỏi: "Cận tiểu thư, cô mới vừa nói cô thấy đau ở đâu?"

Cận Tử Kỳ cũng không để ý tới anh ta, như vòi nước của hệ thống cung cấp nước đã mở đinh ốc, nước mắt càng không ngừng chảy ra.

"Việc này..." Bác sĩ Lý bất đắc dĩ vuốt vuốt mái tóc, khóc đến mười phần sức lực như vậy, thấy thế nào cũng không giống như người có chấn thương bên trong nha!

Một nữ bác sĩ khác đứng ở cửa do dự một lúc mới mở miệng an ủi dỗ dành: "Cận tiểu thư, cô khóc như vậy thật là tổn hại sức khoẻ, nếu để cho vị tiên sinh được đưa vào cùng với cô biết được, làm sao để cho anh ta an tâm?"

Nhưng những lời này chẳng những trước mắt không có mang lại tác dụng, ngược lại khiến cho nước mắt của Cận Tử Kỳ càng tuôn chảy dữ dội.

Bác sĩ Lý vô tình nhìn thấy sổ ghi chép kiểm tra rơi trên mặt đất, phát hiện đang lật đến trang của tai nạn giao thông bốn năm trước, anh sửng sốt mấy giây, đột nhiên bừng tỉnh, vỗ đầu của mình, "Tôi đã nói như thế nào mà trông quen như vậy!"

Anh ta thoáng nhìn Cận Tử Kỳ đang che lấy mắt của mình, hiểu rõ cười một tiếng, quay đầu lại hướng ra cửa nói: "Bác sĩ Lô, vừa rồi bệnh nhân hối thúc anh xử lý vết thương ở phòng cấp cứu tên gọi là gì?"

Bác sĩ Lý này hỏi không đầu không đuôi làm cho bác sĩ Lô có chút kỳ quái, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Hình như tên cái gì Kỳ Diễn, họ Tống hay là họ Lý, tôi nhớ không được."

Lời bác sĩ Lô vừa nói xong, tiếng khóc trong phòng bệnh lập tức từ từ nhỏ dần, không còn dữ dội tuỳ tiện như lúc trước.

Bác sĩ Lý nhìn thấy bộ dạng của Cận Tử Kỳ nên cũng biết cô đang nghe, tiếp tục hỏi: "Vậy vết thương có nặng không?"

"Cũng tạm thôi, bị thương ở khuỷa tay cánh tay trái, so với người lái xe gây ra tại nạn bị đụng hoàn toàn biến dạng thì khá hơn nhiều, nếu bây giờ muốn xuất viện thì cũng có thể đi."

Những lời này vừa nói xong, Cận Tử Kỳ rốt cuộc hoàn toàn ngừng tiếng khóc, ngay cả bàn tay đặt trên mắt cũng buông xuống, đôi mắt sưng đỏ nhìn bác sĩ Lý, giống như đang xác nhận anh ta nói thật hay giả.

Nhóm bác sĩ đang đứng ở cửa chứng kiến phản ứng của Cận Tử Kỳ, ngơ ngẩn không biết là xảy ra chuyện gì.

Mọi người nhìn nhau, bật cười lắc lắc đầu, xem ra là đã phí sức bận rộn!

Căn bản là đại tiểu thư người ta không có việc gì, đoán rằng tưởng người chết chính là người yêu nhà mình mới khóc khổ sở như vậy!

Cận Tử Kỳ sau khi hiểu được, nhìn thấy trong phòng bệnh nhiều người như vậy, lại nhớ tới mình vừa rồi khóc lóc không kiêng nể gì cả, lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng không biết nên nhìn ở đâu.

Bác sĩ Lý cười cười nhìn Cận Tử Kỳ nước mắt còn vương trên mặt, "Nhìn xem để cô khóc
thế này, không biết còn tưởng rằng bệnh viện chúng tôi tại sao ức hiếp cô."

Cận Tử Kỳ không phản bác được, bất quá lần này ngay cả cổ cũng đỏ.

Cô quay mặt đi, yên lặng vài giây, rồi vẫn là quay mặt lại, nhìn sang bác sĩ Lý muốn nói lại thôi.

"Không cần cô hỏi đến phòng bệnh của anh ta, bởi vì— " Bác sĩ Lý dưới cái nhìn chăm chăm không hiểu của Cận Tử Kỳ, chỉ chỉ ra cửa, "Anh ta đã không thể chờ đợi được nên đã tới trước."

Bác sĩ ở ngay cửa rối rít nhường đường, xuất hiện trong tầm mắt Cận Tử Kỳ chính là bóng dáng cao lớn rắn rỏi kia.

Trên người Tống Kỳ Diễn vẫn còn mặc chiếc áo sơ mi tối màu, cánh tay trái của hắn được băng vải chằng chịt treo ở trên cổ, trên mặt có chút xây xát, dứt khoát không bị huỷ hoại dung nhan, nhìn qua có phần sa sút nhưng vẫn rất đẹp trai.

Hắn vội vàng xông tới, nhưng khi chứng kiến cô đang ở trên giường thì đứng lại tại đó, không di chuyển nữa.

Ánh mắt của hắn nhìn qua rất khẩn trương vô cùng căng thẳng vì lo lắng.

Trong lòng Cận Tử Kỳ vốn đang thấp thỏm bất an thì khi thấy Tống Kỳ Diễn bình yên vô sự mới lấy lại bình tĩnh.

Khán giả trong phòng biết điều nên lần lượt rời đi, hơn nữa thay họ đóng cửa lại.

Trong lúc đó, bầu không khí trở nên thật tinh tế mầu nhiệm, Cận Tử Kỳ trước hết cúi đầu xuống, muốn che giấu đôi mắt sưng đỏ của mình.

Cô nghe thấy tiếng bước chân không ngừng đến gần, thậm chí càng về sau có thể cảm nhận được hơi thở của hắn.

Tống Kỳ Diễn không ngồi ở bên giường, hắn lập tức ngồi xổm người xuống, cô tò mò nhìn sang, hắn đang dùng bàn tay phải lành lặn cầm lấy giầy trên mặt đất, sau đó vụng về xỏ vào bàn chân trần của cô.

Toàn thân Cận Tử Kỳ có chút cứng nhắc, tùy ý cho hắn giúp cô mang vào một chiếc giày.

Hình dáng bàn chân của cô rất đẹp, xinh xắn, đường cong đẹp đẽ hơn nữa lại mượt mà hài hòa, nắm trong tay hắn thật vừa vặn.

Chân trái của cô bởi vì lúc nảy đi chân không nên có chút bẩn.

Tống Kỳ Diễn đứng dậy từ trên tủ giường lấy chút ít khăn giấy, một lần nữa ngồi xổm xuống, nâng bàn chân trần của cô lên, đặt ở trên đùi hắn đang nửa quỳ nửa ngồi thuận tiện cho hắn lấy khăn giấy lau lòng bàn chân cô đã bị bẩn.

Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn sang hắn đang cúi người xuống, há to miệng, nhưng không thể mở miệng nói được lời nào.

Bởi vì hắn tỏ ra vô cùng tự nhiên, giống như trời sinh ra vốn nên như thế —

Dùng bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng ân cần mang giầy vào cho cô.

Tống Kỳ Diễn ngẩng đầu lên liền phát hiện mắt của Cận Tử Kỳ đang nhìn mình không chớp mắt, không khỏi có chút lo lắng, "Có phải ở đâu không thoải mái hay không?"

Hắn duy trì lấy tư thế nửa ngồi, thoáng nâng người lên lấy tay phải chạm lên miệng vết thương trên trán cô, chỉ là khi sắp chạm vào, nhớ ra cái gì đó lại rút tay của mình về.

Sau đó đôi con ngươi đen thẫm nhìn chăm chú đến miệng vết thương của cô, "Có muốn mời bác sĩ đến xem lại một chút hay không?"

Cận Tử Kỳ im lặng không lên tiếng, chẳng qua chỉ nhìn hắn.

Sau đó đưa tay qua nắm lấy bàn tay kia đơn giản là vì lau chân cho cô mà dính bùn đất, năm ngón tay trắng nõn nằm trong lòng bàn tay đang rộng mở màu lúa mạch, có vẻ rất hài hòa.

Cô nâng bàn tay của hắn lên rồi chạm đến miếng băng gạc trên trán mình, khẽ thì thầm: "Đã hết đau."

Tống Kỳ Diễn lần đầu tiên được Cận Tử Kỳ chủ động nắm tay, vì được sủng ái nên khó tránh khỏi vừa mừng vừa lo.

Giờ phút này Cận Tử Kỳ tóc tai bù xù , viền mắt hồng hồng, thiếu đi khí thế cao quý lạnh nhạt, đặc biệt nhỏ nhắn xinh xắn khiến cho người ta thương yêu, chỉ sợ là đàn ông, may mắn gặp một lần cả đời cũng sẽ khó quên.

Mà người đàn ông Tống Kỳ Diễn này, may mắn nhìn thấy, hơn nữa còn để cho cô lý do tháo xuống mặt nạ.

Hắn ngắm nhìn Cận Tử Kỳ như vậy, lại bắt đầu được đằng chân lân đằng trời, nhìn chằm chằm vào cánh môi phấn hồng của cô mà suy nghĩ vẩn vơ.

Cận Tử Kỳ rất nhanh đã phát hiện được Tống Kỳ Diễn không tập trung, cũng nhanh chóng thấy được trong con ngươi của hắn đôi môi của mình, ngay sau đó nhìn thấy hầu kết của hắn nhún xuống.

"Cho hôn một cái, chỉ một cái." Hắn ăn gan hùm mật gấu nên đưa ra cái yêu cầu này.

Còn tưởng rằng cô sẽ tức giận mà đạp hắn một cước, nhưng mà kết quả lại là —

Công chúa Cận gia chỉ hơi rũ mắt xuống, đôi má ửng đỏ nhàn nhạt.

Thái độ ngầm đồng ý như vậy đã cổ vũ dung túng ham muốn của người đàn ông.

Tống Kỳ Diễn dò xét thân thể, từ từ tiến sát vào Cận Tử Kỳ, dùng tay phải nâng lấy mặt của cô, cúi đầu xuống hôn cô.

Thật sự nụ hôn chỉ như chuồn chuồn lướt nước.

Chóp mũi của hắn chống lên chóp mũi của cô, môi mỏng cách đôi môi của cô không đến một centimet, hơi thở dây dưa, thấp giọng nỉ non: "Hôn lại một cái nữa, hôn một cái nữa thôi."

Nói xong vừa nhanh chóng mổ nhẹ lên bờ môi mềm mại thơm mát của cô, vừa quan sát ánh mắt của cô đang biến hóa.

Cận Tử Kỳ thẹn thùng mím môi, nhưng không bởi vì hắn thất tín mà xấu hổ.

Sau đó chiếc gáy của cô bị một cổ lực đạo từ phía trước nhấn xuống một cái, môi cô nặng nề đặt lên trên đôi môi mỏng lành lạnh của hắn.

Hắn không để cho cô có bất kỳ cơ hội nào đổi ý, cạy đôi môi của cô ra bởi vì buông lỏng mà hơi hé mở, cùng đầu lưỡi của cô quấn quít, ôn nhu mà dùng sức tiến hành nụ hôn nóng bỏng này.

Có lẽ là mới vừa trải qua một cuộc sinh tử, cho nên cả hai hôn nhau đến độ vô cùng động tình say mê.

Tống Kỳ Diễn cảm thấy toàn bộ thế giới đều ở trong ngực của mình, đời này chưa từng thỏa mãn qua như vậy .

Hắn vừa hồi hộp đề phòng Cận Tử Kỳ đột nhiên xù lông lại vừa âm thầm đắc ý.

Mãi đến một lúc sau mới cảm thấy hài lòng thoả mãn mà buông cô ra.

Nhìn qua bởi vì hít thở không thông mà mặt Cận Tử Kỳ đỏ lên, giống như một đóa hoa thược dược nở rộ đến tận cùng.

Giữa sự diễm lệ xinh tươi pha lẫn sự thanh khiết giản dị.

Nhất thời không nhịn được, lại len lén hôn một cái lên má của cô, lành lạnh , thơm mát.

Tống Kỳ Diễn đem khuôn mặt nóng rực của mình áp vào mặt cô.

Sau cơn mưa bầu trời quang đãng, ánh nắng ban chiều xuyên qua bệ cửa sổ, nghiêng chiếu vào mặt đất trong phòng bệnh, sắc vàng nhàn nhạt.

Cũng kéo dài hai bóng người đang ôm nhau.

"Bốn năm trước trong trận tai nạn giao thông kia tôi đã quên mất rất nhiều chuyện."

Giọng nói của Cận Tử Kỳ nhẹ nhàng lượn quanh trong không khí, "Cũng như đã quên đi rất nhiều người."

Trong nháy mắt Tống Kỳ Diễn giật sững mình, hắn nâng bờ vai của Cận Tử Kỳ lên, nhìn vào trong tròng mắt xinh đẹp của cô, "Em mất trí nhớ?"

Nếu quả thật là mất trí nhớ, như vậy bốn năm trước khi hắn xuất hiện ở trước mặt cô, đã có thể giải thích lý do cô không nhận ra hắn.

Nhưng cũng vì nguyên nhân này, làm cho hắn bỏ lỡ cô suốt bốn năm.

Thậm chí ngay cả việc cô sinh con của họ hắn cũng không biết.

Còn tưởng rằng đó là đứa con của cô với người đàn ông khác mà sống căm hận suốt bốn năm.

Cận Tử Kỳ thấy vẻ mặt Tống Kỳ Diễn không ngừng thay đổi, nhoẻn miệng cười cười, nắm tay của hắn, "Bất quá không sao, vừa rồi tôi đã nhớ lại."

"Mặc dù cũng không đầy đủ, nhưng tôi nhớ tới anh, lần trước tôi hỏi anh chúng ta có biết nhau hay không, anh nói muốn tôi tự mình nhớ lấy, bây giờ tôi thật sự đã nhớ ra."

Trên mặt Tống Kỳ Diễn thoáng hiện lên sự ngạc nhiên vui mừng, hắn cầm ngược tay của cô, "Vậy em có nhớ đến những chuyện, thí dụ như..." Mỗ Mỗ là con của chúng ta.

Cận Tử Kỳ ngắm nhìn vẻ mặt hắn mong đợi, dừng một lát mới từ từ mở miệng, "Nhớ tới anh vì ở trường học trời đổ mưa mà tặng cho tôi chiếc ô, anh đã từ chỗ làm đổi bốn chuyến xe hay bởi vì kẹt xe mà một đường chạy thẳng đến phòng học."

Cô chăm chú theo dõi khuôn mặt hắn, muốn từ nơi đó tìm được một chút hưng phấn kích động, nhưng Tống Kỳ Diễn lại bởi vì này câu mà lông mày hơi nhíu lên, sắc mặt cũng không đẹp mắt giống như vừa rồi.

Đôi con ngươi đen sắc bén thâm thúy nhìn vào cô chằm chằm, "Còn có gì khác không?"

Phản ứng của hắn với sự tưởng tượng của cô cũng không giống nhau, chẳng lẽ là cô nhớ nhầm sao?

Cận Tử Kỳ mấp máy cánh môi, bị hắn hỏi tới, vẫn là tiếp tục đem nội dung mình nhớ rõ nói cho hắn biết, "Vào thời điểm sắp đến sinh nhật của tôi, vì chuẩn bị quà cho tôi, anh đi làm ba công việc một lúc, chạy đi ba địa phương, tôi hỏi anh vì cái gì bận rộn như vậy, anh lại nói cho tôi biết anh đang ở đây chuẩn bị cho đêm thi rất lớn."

Tống Kỳ Diễn im lặng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nghe, nhưng ánh mắt của hắn vô cùng bình tĩnh, giống như là một người ngoài cuộc ở bên cạnh nghe chuyện xưa của một người khác, mà không phải là người trong cuộc đang đắm chìm.

Cô nỗ lực hồi tưởng đến những mẩu chuyện kia, "Tôi nhớ tới tôi còn đánh đàn dương cầm, mà anh luôn dùng đàn violin phối hợp với tôi, tôi nhớ được cũng không phải là rất rõ ràng, chỉ đại khái ý tứ như vậy, nếu không ngay cả tướng mạo của anh cũng không thấy rõ."

Tống Kỳ Diễn trầm mặc, thật lâu rất lâu sau đó, hắn nắm tay cô, ánh mắt sâu thẳm: "Em thật sự nhớ không rõ mặt của anh sao?" Nét mặt của hắn chưa bao giờ thận trọng qua như thế.

Cận Tử Kỳ lắc đầu, cô không muốn lừa dối hắn: "Thấy không rõ."

Lông mi Tống Kỳ Diễn rũ xuống che khuất cảm xúc nơi đáy mắt của hắn, nghe được câu trả lời của cô, nhấc lên mi mắt, khóe miệng lộ ra một nụ cười rõ ràng, đưa tay vuốt ve tóc mai của cô.

"Thấy không rõ cũng không sao, quá khứ cũng đã đi qua, quan trọng là bây giờ cùng tương lai, nếu đã quên mất vậy thì bắt đầu làm lại từ đầu, anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em."

Ánh mắt Cận Tử Kỳ dừng ở trên cánh tay bị thương của hắn, cười dịu dàng ấm áp, "Chờ anh khoẻ hẳn, tôi muốn nghe anh kéo đàn vi-ô-lông."

Đáy mắt Tống Kỳ Diễn thoáng hiện lên một luồng u quang, thoáng qua nhanh chóng để người khác không cách nào bắt kịp, hắn giương lên nụ cười tươi, "Có thể sẽ làm em thất vọng, anh sẽ không kéo đàn vi-ô-lông, em nhớ nhầm rồi."

"Sẽ không kéo?" Cận Tử Kỳ có chút khó có thể tin, giống như ký ức của mình đang thức tỉnh.

Tống Kỳ Diễn gật gật đầu, nhưng không muốn lại dây dưa với đề tài này nhiều hơn, dắt tay của cô đứng dậy, "Dù sao đã quên lâu như vậy, có chút nhầm lẫn là bình thường, đúng rồi, anh mới vừa hỏi qua bác sĩ, bác sĩ nói vết thương của em cũng nhẹ, có thể lập tức xuất viện, không còn sớm, anh đưa em trở về."

Sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn hắn, thấy được sự mệt mỏi ở giữa lông mày hắn, không muốn để cho hắn lãng phí tinh lực cùng cô nhớ lại kỷ niệm.

Lòng bàn tay hắn ấm áp truyền vào lòng bàn tay của cô.

Anh nói không sai, quan trọng là bây giờ cùng tương lai.

Người đàn ông này nguyện ý lấy sinh mạng của mình để bảo vệ cô, sẽ mãi luôn tồn tại trong sinh mệnh của cô.

----------------------------------

Chịu trách nhiệm tới đón đưa Tống Kỳ Diễn là một người đàn ông trẻ tuổi tên là Trâu Hướng, mang âu phục giày da.

Anh ta nói mình là thư ký của Tống Kỳ Diễn, nhưng Cận Tử Kỳ chưa bao giờ nhìn thấy qua nhân vật như thế ở Tống thị.

Có thể là Tống Chi Nhậm mới thông báo tuyển dụng đặc biệt phụ trợ cho Tống Kỳ Diễn .

Nghĩ như vậy, Cận Tử Kỳ không thắc mắc thêm nữa.

Cô không để cho Tống Kỳ Diễn đưa cô đi thẳng về nhà, mà trước tiên đi đến trung tâm thương mại mua một bộ quần áo và một cái mũ.

Cô không muốn để cho người trong nhà thấy bộ dáng mình bị thương mà kinh ngạc.

Nhất là Mỗ Mỗ, đứa bé chỉ mới bốn tuổi, cô không muốn cho tâm hồn của nó lưu lại một bóng ma không tốt.

Khi trở lại biệt thự người ra mở cửa là dì Hồng, nhìn thấy Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn sóng vai đứng chung một chỗ thì hơi giật mình, nhất là cánh tay đang bị treo cao của Tống Kỳ Diễn.

Nhưng bà cũng chỉ biết cung kính ân cần thăm hỏi: "Đại tiểu thư, Tống tiên sinh." Không nên hỏi và cũng không dám hỏi nhiều.

Cận Tử Kỳ đi đến trong phòng nhìn lướt qua, "Dì Hồng, cha mẹ tôi và Mỗ Mỗ đâu?"

"A, lão gia và phu nhân buổi tối đi ra ngoài ăn cơm cùng khách hàng hợp tác, tối nay sẽ về trễ một chút, tiểu thiếu gia đang ở trong phòng chơi xếp gỗ, muốn dì dẫn tới tới sao?"

Nghe được Tô Ngưng Tuyết và Cận Chiêu Đông không ở nhà, Cận Tử Kỳ thở phào nhẹ nhõm, mắt thấy dì Hồng sẽ phải lên lầu gọi Mỗ Mỗ, vội mở miệng ngăn lại, "Để cho nó tự chơi đi, tôi thấy mệt quá, trước hết về phòng ngủ một lát."

Sau khi dì Hồng đi xuống, Cận Tử Kỳ mới xoay người lại nhìn về phía Tống Kỳ Diễn, suốt đường đi hắn cũng không nói gì, cô cảm thấy hắn có chút kì lạ, nhưng lại không nói ra được rốt cuộc kì lạ ở chỗ nào.

Phát hiện Cận Tử Kỳ nhìn mình chằm chằm, Tống Kỳ Diễn nhếch miệng cười, đột ngột nghiêng người đặt lên trên cái trán trơn bóng của cô một nụ hôn, "Trở về phòng nghỉ ngơi cho khoẻ đi, ngày mai gặp."

Cận Tử Kỳ hé miệng muốn nói gì đó, nhưng dưới ánh mắt sáng quắc của hắn thì nghẹn lời, cuối cùng gật gật đầu, vào biệt thự, chỉ là lúc quay đầu lại, Tống Kỳ Diễn vẫn đứng ở cửa.

Hắn đang lặng yên nhìn chăm chú vào bóng dáng của cô, ánh mắt phức tạp thâm trầm, nhưng khi thấy cô cố gắng quay đầu lại, mắt hắn phát ra ánh sáng rực rỡ, trở nên dịu dàng lộ vẻ cảm động, khoảnh khắc ấy bất quá như là ảo giác của cô.

"Tôi..." Cận Tử Kỳ không biết nên mở miệng như thế nào.

Tống Kỳ Diễn mang theo ý cười nhìn cô, dường như đang đợi cô nói tiếp.

Cận Tử Kỳ lắc lắc đầu, hướng hắn cười nhẹ, "Không có gì, anh trở về đi."

"Được." Tống Kỳ Diễn gật đầu, lúc này đây thật sự xoay người rời đi.

Nhìn sang bóng lưng hắn cao to kéo dài trên đá cẩm thạch, Cận Tử Kỳ thu lại và giấu đi tâm tình của mình rồi lên lầu.

Một câu nói kia, cô thủy chung không mở miệng được, cô cảm thấy thiếu chút gì đó.

Là ý cảnh hay là mức độ tình cảm, cô vẫn thấy không rõ ràng lắm.

Nhưng, khi cô mở ra cửa ban công phòng ngủ thì nhìn thấy ở dưới lầu Tống Kỳ Diễn vẫn chưa từng rời đi, chợt giật mình hiểu rõ, cô thiếu không phải là ý cảnh hoặc tình cảm, mà là một phần dũng khí.

Hắn thấy cô xuất hiện ở trên ban công, lập tức lộ ra một nụ cười, sau đó chuẩn bị đi vào trong nhà mình.

Yên lặng bình tĩnh nhìn qua bóng dáng hắn một thân một mình, đáy mắt Cận Tử Kỳ mang một tầng sương mù mỏng, cô quay đầu đi để điều chỉnh tâm tình của mình, không để cho giọng nói của mình run rẩy.

Sau đó hai tay của cô nắm hàng rào lan can, hướng đến bóng người đang từ từ đi xa gọi lớn, "Tống Kỳ Diễn!"

Tống Kỳ Diễn quay đầu lại, nhìn sang Cận Tử Kỳ bên cạnh ban công, đỉnh đầu đội chiếc mũ vải mềm mại, mặc quần jean và áo T-shirt, giống như một nữ sinh viên mới đầu hai mươi tuổi.

Đôi mắt cô chăm chú khoá hắn lại, hít sâu một hơi, nhấn rõ từng chữ một nghiêm túc nói, "Tống Kỳ Diễn, câu hỏi của anh vào đêm đó ở hồ bơi tôi đã suy nghĩ kỹ."

Cô nhìn thấy thân thể Tống Kỳ Diễn khẽ run rẩy, cánh tay phải của hắn rũ xuống bởi vì khẩn trương mà nắm thành quả đấm, nhưng trên mặt của hắn vẫn bình tĩnh như thường, nhìn sang cô, chờ đợi cô tuyên bố kết quả.

Cận Tử Kỳ khắc chế tim mình thấp thỏm đập dồn dập, tự trấn định vài giây, cuối cùng lấy dũng khí mắt nhìn xuống Tống Kỳ Diễn đang ở trên bãi cỏ, "Nếu như tôi đồng ý, anh sẽ thực hiện lời hứa muốn cưới tôi không?"

—Nếu như tôi đồng ý, anh sẽ thực hiện lời hứa muốn cưới tôi không?

Nói xong câu đó Cận Tử Kỳ đã ngừng hô hấp, cô không chớp mắt chờ đợi Tống Kỳ Diễn trả lời.

Đúng là, nghe được câu hỏi này Tống Kỳ Diễn lại giật sững mình đứng yên tại chỗ, không nói thêm lời nào và không hề cử động, giống như bức tượng không có sự sống, đứng lặng im trong sân vườn Cận gia.

Trong lúc Cận Tử Kỳ chờ đợi sự bất an lo lắng trong lòng nặng nề như muốn đè sập cô, Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên xoay người, trước khoảng không gian rộng lớn của mảnh sân vườn giữa hai nhà Tống Cận chạy như điên.

"Tống..." Cận Tử Kỳ không cách nào hình dung tâm tình của mình vào giờ phút này, vốn là đang hoang mang đã bị thay thế bằng sự ngạc nhiên.

Cô đứng trên ban công nhìn Tống Kỳ Diễn ở dưới lầu chốc lát chạy đến chỗ này, chốc lát lại chạy đến chỗ kia, không biết đang làm cái gì.

Chạy tới chạy lui gần hai mươi lần, một lần nữa Tống Kỳ Diễn mới chạy đến dưới lầu của Cận gia, hướng lên phía trên ban công của Cận Tử Kỳ hô to, "Cận Tử Kỳ, em có muốn gả cho anh hay không!"

Đôi con ngươi đen láy của hắn loé ra ánh sáng vui sướng mừng rỡ, lồng ngực lên xuống phập phồng kịch liệt, dường như không thể tin được những gì mình nghe được, vì vậy mới muốn tự mình xác định một lần nữa.

Màn cầu hôn thật sự lãng mạn không phải là có nhẫn kim cương, hoa hồng và chú rể quỳ xuống đất nữa sao?

Cận Tử Kỳ nhìn qua bộ dạng hắn quên trời quên đất, nhịn không được khóe miệng cong lên, cũng quên mất đây là ngoài trời, lại dùng âm thanh vang dội trả lời, "Được!"

Chiếm được câu trả lời mà đáy lòng mong đợi, Tống Kỳ Diễn lần nữa ngây ngốc đứng sững tại chỗ không nhúc nhích.

Khi Cận Tử Kỳ lo lắng muốn đi xuống lầu, hắn lại quay đầu chạy, lần này là chạy đi không còn thấy tăm hơi bóng dáng!

— Tên ngốc!

Cận Tử Kỳ khẽ cười thì thầm một câu.

Chẳng qua tên ngốc này rất thích trêu chọc người khác.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện