Editor: tamthuonglac
"Dùng lâu như vậy thế nhưng không biết cái nhãn hiệu bồn cầu này là toàn bộ tự động ."
Tần Viễn vẫn không nhúc nhích, chẳng qua là ánh mắt thoáng vụt sáng, theo bản năng tầm mắt lướt qua phương hướng Tống Kỳ Diễn ngăn che, ánh vào mi mắt chính là phòng nghỉ cửa phòng đóng kín như cũ.
Giống như trong nháy mắt hiểu được gì đó, có chỗ sáng tỏ mà gật đầu, "Tôi đi bên ngoài là được rồi."
Khóe miệng Tống Kỳ Diễn cong lên thoáng hiện chút cười yếu ớt, "Trâu Hướng, mang Tần tổng đi ra ngoài."
Lúc hắn nói lời này, lông mày không tự chủ thoáng nâng lên.
Cái động tác này rất nhỏ, rơi vào trong mắt nhà tâm lý học, nhất định sẽ bị phán định là "Trong lòng có quỷ" .
Tần Viễn mặc dù không có học vị tâm lý học, nhưng trà trộn thương trường nhiều năm, cũng hiểu được ý tứ qua lời nói và sắc mặt.
Vậy mà, mặc dù nhìn ra Tống Kỳ Diễn không muốn để cho anh vào phòng nghỉ, Tần Viễn cũng không vạch trần tại chỗ.
Càng thêm không có cưỡng ép yêu cầu muốn đi mượn dùng phòng vệ sinh bên trong.
Ở nước Pháp nhiều năm như vậy, Tần Viễn vẫn phải có chút phong độ thân sĩ như thế.
Đưa mắt nhìn Tần Viễn đi ra ngoài, Tống Kỳ Diễn ngồi dựa ở trên ghế sofa, ánh mắt sâu xa mà khó lường.
Hắn giơ ly rượu lên, lại phát hiện bên trong đã không có rượu.
Hơi có vẻ phiền não mà tiện tay đặt ly vào khay trà, Tống Kỳ Diễn liền đứng lên.
Tựa như nhớ ra cái gì đó, bước chân mạnh mẽ tốc hành đi về phía phòng nghỉ.
Bàn tay còn chưa đụng tới tay cầm cái cửa, từ bên trong cửa đã mở ra, lọt vào trong tầm mắt là gương mặt trong trẻo nhưng xinh đẹp nho nhã của Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ ngủ được có chút tỉnh tỉnh mê mê, mái tóc dài hơi xốc xếch mà khoác tại đầu vai, gương mặt đỏ ửng nhàn nhạt.
Lúc nhìn tới Tống Kỳ Diễn dừng ở cửa, con ngươi của cô hơi mở to, đợi khi hiểu được đây là phòng làm việc của hắn, liền thu lại vẻ kinh ngạc trên mặt.
"Tại sao không gọi em tỉnh ngủ?" Vừa định đi ra ngoài, Tống Kỳ Diễn lại đi phía trước một bước, ngăn trở đường đi.
Cận Tử Kỳ ngẩng mặt nhìn sang hắn, lại phát hiện sắc con ngươi mắt hắn u ám, nhẹ giọng hỏi thăm: "Sao thế?"
Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên đưa tay ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng, kéo đầu gần sát lồng ngực của mình.
Ngửi thấy trong ngực mùi thuốc lá nhàn nhạt, còn kèm theo mùi Blue Ribbon, mi tâm Cận Tử Kỳ khẽ nhíu lại.
"Anh uống rượu sao?"
Tống Kỳ Diễn qua loa ừ một tiếng, buông lỏng cô ra, không đợi cô làm ra bất kỳ phản ứng nào, giữa đôi lông mày hắn lại cau chặt, một tay ôm lấy bộ phận dạ dày của mình, kêu lên một tiếng đau đớn thật thấp.
"Dạ dày khó chịu rồi sao?" Cận Tử Kỳ vội vàng đưa tay vòng ở thân thể của hắn, đề phòng hắn ngã nhào trên đất.
Khi Tống Kỳ Diễn đầu tựa vào chiếc cổ thơm mát, hừ nhẹ một tiếng, coi như là biến thành thừa nhận.
"Trong phòng làm việc có thuốc không?" Cận Tử Kỳ dìu hắn đi tới bên ghế sofa, lại muốn đi tìm thuốc.
Cổ tay lại bỗng dưng bị níu giữ, quay đầu lại, thấy gương mặt tuấn tú của Tống Kỳ Diễn có vẻ khó hiểu , ánh mắt của hắn thẳng tắp dừng ở trên mặt của cô, "Nơi này không có thuốc, phải đi ra ngoài mua."
Cận Tử Kỳ gật đầu, "Em biết rồi, anh nghỉ ngơi một chút, em lập tức sẽ trở lại."
Tống Kỳ Diễn lại gọi cô, tốt bụng nhắc nhở, "Anh vẫn luôn uống Solofalk nhập khẩu của nước Đức, chung quanh đây đều là sản phẩm trong nước, phải đến tiệm thuốc đường Thượng Hải nơi đó mới có."
Nhìn sang sắc mặt hắn từ từ tái nhợt, Cận Tử Kỳ lo lắng nắm chặt chìa khóa xe trong tay, "Ừ, em sẽ mau sớm trở về, trước hết em lái xe anh đi."
"Trên đường cẩn thận một chút." Yếu ớt phất tay tiễn Cận Tử Kỳ.
"Ừ." Cận Tử Kỳ không lãng phí thời gian nữa, bước nhanh đẩy cửa ra.
Đợi bóng dáng Cận Tử Kỳ thoảng qua cửa sổ nửa thuỷ tinh mờ nửa trong suốt, cửa phòng làm việc vẫn còn ở lắc lư, người đàn ông vốn nghiêng đảo trên ghế sofa bỗng chốc đứng dậy, đã sớm không thấy triệu chứng bệnh hoạn.
Sãi bước đi tới cửa, len lén thò đầu ra xem Cận Tử Kỳ đi vào thang máy mới an tâm.
Cuối cùng không gặp được Tần Viễn ——
"Kỳ Diễn, tại sao đứng ở cửa?" Sau lưng truyền đến tiếng thăm hỏi của Tần Viễn.
Bởi vì đã lừa gạt Cận Tử Kỳ đi, trong lòng Tống Kỳ Diễn lần này coi như là hoàn toàn không có vướng bận.
Không chút để ý mới xoay người trở lại, hướng Tần Viễn mới từ phòng rửa tay trở về cong cong khóe miệng, "Thấy cậu đi thời gian khá lâu, bắt đầu ra xem một chút có phải xảy ra chuyện gì hay không."
"Ah, Trâu bí thư nói phòng vệ sinh tầng này đang quét dọn, nên dẫn tôi tầng lầu dưới."
Tần Viễn thở dài cười liếc mắt Trâu Hướng bên cạnh, Trâu Hướng lập tức thẳng lưng, cung kính trả lời, "Cần phải vậy."
Tống Kỳ Diễn mím khóe môi gật đầu, "Đây là trách nhiệm của công việc thư kí của cậu ta."
Nói xong, khóe mắt quét về phía Trâu Hướng, thầm nghĩ, cuối cùng làm đúng chuyện!
Trâu Hướng thật sự cảm giác mình rất oan uổng, trước đó BOSS ra lệnh anh phải sửa sang lại nhiều báo cáo như vậy.
Vừa đi lầu bảy in tài liệu, vừa chạy đi gọi điện thoại cho người phụ trách bên nông trường Australia.
Đâu nào còn có thời gian vừa làm việc vừa canh chừng cửa phòng?
Căn bản không biết Cận Tử Kỳ vẫn còn ở bên trong, chờ khi anh ta trở về, Tần Viễn cũng đã đẩy cửa ra.
Người ta dầu gì cũng là lão tổng Tần thị, muốn anh ta một văn bí nho nhỏ làm sao ra tay chặn lại được?
Hoàn hảo, hiện tại coi như là lấy công bù qua, nếu không nông trường Australia nhất định sẽ hướng anh vẫy tay !
Tần Viễn yên lặng nhìn cấp trên với cấp dưới mắt đi mày lại, cười khẽ, nếu chủ nhà đối với mình cũng không phải là rất nhiệt tình, anh cũng sẽ không ườn ra không tự khiến cho mình mất mặt.
"Chợt nhớ tới buổi tối có bữa tiệc, tôi trước hết cáo từ, sau này có rãnh rỗi chúng ta gặp lại đi."
Trong lòng Tống Kỳ Diễn cầu cũng không được, thần tình trên mặt lại nghiêm nghị, khoát tay áo một cái, "Vậy tôi cũng không giữ cậu nữa, có rãnh thường xuyên tới đi, khó được một chuyến trở về nước không dễ dàng."
Tần Viễn lại cười lắc đầu, "Lần này trở về có thể cũng không đi."
Tống Kỳ Diễn bỗng dưng nhìn về phía anh ta, anh ta lại cười lên, "Thị trường Trung Quốc rất lớn, tương lai phát triển cũng tốt, tôi quyết định đem công việc trọng tâm trở lại, dù sao nơi này có người nhà của tôi."
"Mẹ của cậu?" Tống Kỳ Diễn tiếp một câu.
Tần Viễn gật đầu, ánh mắt nhu hòa nhưng mang theo chút tối tăm, "Ừ, những năm này tôi vẫn không có ở bên cạnh bà, hiện tại tôi có năng lực, dĩ nhiên muốn cùng ở bên cạnh bà."
Về tình huống trong nhà Tần Viễn, Tống Kỳ Diễn cũng không phải là rất rõ ràng.
Ở Oxford mấy năm, chỉ biết là Tần Viễn có một người mẹ, dường như tình trạng thân thể cũng không khá lắm.
Đối với tin tức Tần Viễn không trở về nước Pháp nữa, lòng Tống Kỳ Diễn luôn đọng chút khúc mắc như vậy.
Điều này có nghĩa là cuối cùng có một ngày Cận Tử Kỳ sẽ đụng phải Tần Viễn ——
"Vậy Phương Tình Vân đâu, cô ta không phải luôn luôn thích nước Pháp lãng mạn tình cảm sao?"
—— cũng là bởi vì nguyên nhân này, cậu ta mới đem sự nghiệp trung tâm chuyển đến nước Pháp, thậm chí ngay cả quốc tịch cũng sửa lại.
"Cô ấy lúc học đại học chính là chuyên ngành văn học nước Pháp, trước khi trở về nước đã có nhà xuất bản ngoại văn chủ động mời cô qua làm chủ bút, hơn nữa cô ấy cũng luôn ủng hộ tôi trở về chiếu cố mẹ.
Tống Kỳ Diễn giương lên khóe miệng cười một tiếng, "Có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng nhàn thục, lại săn sóc tỉ mỉ chu đáo, mẹ cậu hẳn là rất thích con dâu như vậy?"
"Ừ." Tần Viễn nói đến điều này, trên mặt không thể kiềm chế mà toát ra vẻ mặt hạnh phúc, "Tôi cũng vậy gần đây mới biết, những năm này cô ấy trở về nước đi công tác cũng sẽ đi thăm mẹ của tôi, còn để cho bác gái Phương gia đến chiếu cố."
Ánh mắt sâu kín, ý cười của Tống Kỳ Diễn không giảm, "Có thể gặp được cô ấy, thật sự là phúc khí của cậu."
Tần Viễn nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó nhướng mày, vỗ vỗ đầu vai Tống Kỳ Diễn, "Chính cậu còn không phải như thế sao, nói vậy phúc khí càng sâu hơn, lần sau gặp mặt cũng đừng nữa cất giấu rồi."
Nói xong câu đó, ánh mắt Tần Viễn liếc về phía phòng làm việc của Tống Kỳ Diễn.
—— cậu ta đã nhìn ra trong phòng nghỉ có người, nhưng cũng không cưỡng ép mở cửa ngay tại chỗ.
Tống Kỳ Diễn nhìn sang đáy mắt Tần Viễn thoáng hiện một chút màu nâu, sâu kín mà lên tiếng, "Nếu sau khi thấy bị cậu đoạt đi tôi nên đi khóc lóc kể lể với ai, cho nên vẫn là không gặp mặt cho thỏa đáng."
Nói xong, ánh mắt Tống Kỳ Diễn lại bắt đầu biến vị, Tần Viễn ngưng mắt nhìn chăm chú, nhìn sang hắn cười giỡn nói đùa, cười thán một tiếng, "Tôi vẫn không đến nỗi giành người phụ nữ của anh em."
Khóe miệng Tống Kỳ Diễn hơi cong, "Nhớ kỹ cậu hôm nay đã nói."
Tần Viễn xem thường mà cười, "Cậu chẳng lẽ quên tôi đã là người sắp có gia đình."
Thân là thư ký bên người Tống Kỳ Diễn, những năm này Trâu Hướng luyện bản lãnh đoán ý qua lời nói và sắc mặt thì cũng không tệ.
Khi nhìn thấy ánh mắt Tống Kỳ Diễn càng lúc càng sắc bén, thì lập tức tiến lên một bước, hướng Tần Viễn cung kính nói, "Tần tổng, bên kia thang máy đã lên tới."
Tần Viễn gật đầu, đi tới cửa thang máy, dường như nhớ ra cái gì đó quay đầu nói với Tống Kỳ Diễn còn đứng ở cửa phòng làm việc, "Hôn lễ của tôi và Tình Vân, cậu thật sự không đến? Ngay cả cân nhắc đều không cân nhắc sao?"
Tống Kỳ Diễn theo dõi anh, nhàn nhạt nói: "Tôi đã nói ngày đó tôi cũng kết hôn, không phải lời nói đùa."
Tần Viễn bất đắc dĩ cười cười, liền không hề nữa miễn cưỡng, "Mặc dù không thấy mặt, cũng nhớ thay tôi gửi lời thăm chị dâu."
Lời còn chưa dứt, thang máy cũng đã đến, Tần Viễn cùng Trâu Hướng đi vào, đè cái phím xuống lầu một.
Hai cánh cửa thang máy bắt đầu chậm rãi khép lại, lại nghe được thang máy sát vách"Đinh" một tiếng mở ra.
Cận Tử Kỳ nhíu mày vội vội vàng vàng từ trên xuống, khi ngồi vào trong xe, cô mới nhớ tới mình căn bản không có mang tiền.
Cho dù là đến tiệm thuốc đường Thượng Hải, nếu không có tiền người nào sẽ đưa thuốc cho cô?
Chỉ là không nghĩ tới trong xe Tống Kỳ Diễn ngay cả một chút tiền lẻ cũng không để, trở về phải chuẩn bị cho hắn một ít dự phòng.
Cận Tử Kỳ như có điều suy nghĩ đi ra thang máy, nhớ đến Tống Kỳ Diễn bị đau dạ dày dữ dội, bước chân dưới chân không khỏi tăng nhanh, lướt qua thang máy bên cạnh chạy chậm đến phòng làm việc.
Bởi vậy, cô cũng không nhìn thấy người đàn ông bên người đứng thẳng đang muốn đóng cửa thang máy.
Tần Viễn lơ đãng ngước mắt, trước mặt lại thoáng qua một bóng người màu trắng nhỏ bé yểu điệu, con ngươi mắt quơ quơ, dưới chân khẽ động, theo bản năng liền muốn đi ra đuổi theo.
Vừa định giơ cánh tay lên ngăn cản cửa thang máy, lại bị Trâu Hướng ở sau lưng bất ngờ bắt lấy, "Tần tổng, thật sự thì tôi đặc biệt sùng bái anh, chẳng qua là mới vừa rồi có BOSS nên không dám nói với anh."
Bên trong võng mạc, cửa thang máy đóng thật chặt, ngăn cách không gian trong và ngoài.
Chân mày Tần Viễn cũng càng nhíu chặt, nhìn ngơ ngẩn sang cửa thang máy khép lại, có chút không yên lòng.
Trâu Hướng vừa quan sát thần sắc Tần Viễn, vừa cẩn thận hỏi, "Tần tổng, anh có khỏe không?"
Nghe được giọng nói Trâu Hướng, Tần Viễn mới kéo suy nghĩ của mình trở về.
Trên mặt đã khôi phục một mảnh thản nhiên cười nhạt, lắc đầu một cái, ánh mắt lại nhìn cửa thang máy.
Chẳng qua là cảm thấy bóng dáng có chút tương tự thôi.
Nhưng, không đợi anh một phen tìm tòi nghiên cứu thấu đáo, chuông điện thoại di động đã phá vỡ phần yên tĩnh này.
"Ngày hôm qua không muốn quay đầu lại, ngày mai phải bạc đầu, hôm nay em phải gả cho anh. . . . . ."
Tiếng chuông là một bài hát tình yêu nam nữ hợp ca vui vẻ.
Tần Viễn lấy điện thoại di động mở ra nhìn, hai chữ "Tình Vân" lóe ra trên màn ảnh.
Anh lập tức vứt bỏ tâm tư rối loạn, nhận nghe điện thoại, đầu kia là giọng nữ điềm đạm nho nhã mà êm ái, "A Viễn, em mới vừa nhận được lệnh điều động của nhà xuất bản tạm thời, bọn họ hi vọng em đến thành phố S làm tổng biên tập phân xã."
"Cho nên, buổi tối ngày mốt em sẽ ngồi máy bay đến thành phố S, anh nhớ đến sân bay đón em nha!"
Giọng nói hơi hơi làm nũng khiến cho đầu lông mày Tần Viễn vốn nhíu chặt dần dần buông lỏng, cưng chìu mà khóe miệng hơi cong, tầm mắt cũng từ trên cửa thang máy lấy ra, "Được, nói cho anh biết chuyến bay mấy giờ. . . . . ."
Sau lưng Trâu Hướng thấy Tần Viễn cuối cùng dời đi lực chú ý, len lén giơ tay lên lau mồ hôi trên trán.
Thật may là anh tay mắt lanh lẹ kéo Tần Viễn lại, nếu không vẫn chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì dằn vặt nữa.
Tống Kỳ Diễn thành công ngăn trở Cận Tử Kỳ và Tần Viễn chạm trán tiếp xúc nhau.
Nhưng hắn phải trả giá cao ——
Dưới ánh mắt vô cùng lo lắng của Cận Tử Kỳ, không thể không nuốt thuốc đau dạ dày nhập khẩu của nước Đức.
Trừ lần đó ra, cũng không được ăn "Cơm Hộp của Vợ Yêu" do Cận Tử Kỳ tự mình làm.
Nguyên nhân, Cận Tử Kỳ cho rằng là mình làm cơm hộp dẫn đến dạ dày Tống Kỳ Diễn không thoải mái.
Sau đó bất kể hắn giải thích như thế nào, cũng không thể rung chuyển nhận thức này trong lòng Cận Tử Kỳ.
Mà Cận Tử Kỳ vì phòng ngừa bệnh bao tử của hắn có xu hướng nghiêm trọng, cả một buổi chiều đã ở Tống thị chăm sóc hắn.
Cũng coi như Tái ông mất ngựa làm sao biết không phải là phúc.
Chạng vạng tan việc về nhà, Tống Kỳ Diễn lôi kéo Cận Tử Kỳ đi thẳng vào thang máy VIP.
Thậm chí ngay cả dư quang khóe mắt cũng không dành cho nhân viên ở thang máy bên cạnh chật ních người.
Thang máy VIP, danh như ý nghĩa, chỉ có người có thân phận tôn quý của Tống thị mới có thể dùng.
Mà cái thân phận tôn quý này người hiển nhiên là chủ nhân Tống thị —— Tống Chi Nhậm.
Nhưng đối với việc Tống Kỳ Diễn nghênh ngang đi vào thang
máy VIP, từ đầu đến cuối cũng không có người nào ra vẻ bất mãn.
Ngược lại đều giống như là nói đúng rồi, thống nhất cúi đầu mười lăm độ với Tống Kỳ Diễn, trên mặt hoàn toàn phục tùng tôn kính, chỉ có bên trong ánh mắt là bát quái tò mò.
Khi cửa thang máy VIP khép lại, Cận Tử Kỳ còn có thể loáng thoáng nghe được có người xì xào bàn tán.
"Đó không phải là Cận Tử Kỳ sao? Tại sao tay trong tay theo thái tử gia chúng ta?"
"Chẳng lẽ cô ấy và Tô thiếu gãy rồi theo gót thái tử gia chúng ta ở chung một chỗ nữa? Không phải đâu?"
Cửa thang máy ngăn cách một đám ánh mắt hâm mộ đố kị.
Đứng ở trong không gian phong kín, Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn chằm chằm con số biến hóa chậm chạp, cho đến khi lòng bàn tay thấy ấm áp.
Trên vách thang máy sáng rực, là một đôi bàn tay mười ngón tay đan chặt, nam nữ đứng sóng đôi.
Hắn cũng học bộ dáng của cô, ngẩng đầu nhìn sang con số tầng lầu biến hóa.
Cận Tử Kỳ nhìn người đàn ông anh tuấn trên vách thang máy, khóe miệng thoáng hiện lên một chút cười yếu ớt dịu dàng.
Đan chặt tăng lực đạo trên tay.
Chẳng qua là động tác này gián tiếp cho người đàn ông một lý do được voi đòi tiên.
Tầm mắt Tống Kỳ Diễn bất tri bất giác lại bị người phụ nữ bên cạnh hấp dẫn, sau đó cũng luyến tiếc dời đi.
Tóc dài tha thướt, váy lụa mỏng nhạt màu, cũng không mở lời, lại làm cho người ta cảm thấy cô trầm mặc là thiên ngôn vạn ngữ tốt đẹp.
Ngay cả bản thân Tống Kỳ Diễn cũng không cách nào hiểu mình đối với Cận Tử Kỳ phần si mê này là một loại chấp niệm.
Dù sao cũng cảm thấy, Cận Tử Kỳ chính là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà đời này mình gặp qua.
Nhìn chằm chằm thật lâu, ánh mắt càng thêm nóng bỏng, nội dung trong mắt rõ ràng như vậy, một chút cũng không cách nào che giấu.
Cận Tử Kỳ cũng nhận ra được ánh mắt bên cạnh sáng quắc, nghiêng mặt qua, lập tức đối diện với một đôi tròng mắt đen tha thiết.
Trong lúc vô tình chạm vào ánh mắt Cận Tử Kỳ, nhịp tim Tống Kỳ Diễn ngừng lại, cảm giác tê tê dại dại.
Sau đó bốn mắt đụng vào nhau dính cùng một chỗ.
Nhịp tim tựa như đánh trống, có chút lo lắng sẽ bị cô nghe được.
Sau đó thừa dịp lúc cô không chú ý, lập tức nghiêng người cúi đầu, nụ hôn rơi xuống trên gò má của cô.
Gương mặt Cận Tử Kỳ chợt lạnh, theo bản năng đưa tay sờ, hơn nữa quay đầu nhìn.
Người đàn ông cao lớn đứng ở bên người cô, đầu mày cau lại, tựa hồ vướng mắc gì đó.
Không chờ cô mở miệng hỏi thăm, hắn bỗng nhiên xoay người tiến tới gần bên người cô, Cận Tử Kỳ hốt hoảng mà hô nhỏ một tiếng, người đã bị hắn ép lên trên vách thang máy, mà hai tay của hắn đang để ở hai bên người cô.
Lại là động tác này. . . . . .
Đầu lông mày Cận Tử Kỳ khẽ động, Tống Kỳ Diễn cũng đã cúi đầu, nhẹ nhàng nói, "Anh cảm thấy muốn. . . . . ." Em.
Chữ cuối cùng bị bao phủ ở trong lòng bàn tay thơm mềm.
Đôi mắt đẹp của Cận Tử Kỳ khẽ nhướng, một bàn tay che lấy cái miệng của hắn.
Không cho phép ở nơi công cộng từ trong miệng hắn phun ra những lời lẽ làm người ta xấu hổ.
Lòng bàn tay có thể cảm giác được trên cằm hắn có chút râu, thô nhám, cũng là sự gợi cảm độc hữu của người đàn ông mị lực.
Nhưng cô rất nhanh liền phát hiện mình đánh giá cao nhân phẩm hạn chót của người đàn ông này.
Hắn thế nhưng ——
Bắt đầu nồng nhiệt hôn xuống lòng bàn tay cô từng chút rồi lại từng chút một.
Da thịt lòng bàn tay giống như là bị nhiệt độ đả thương, gương mặt Cận Tử Kỳ lúng túng, muốn rút tay của mình về.
Hắn lại nắm cổ tay của cô không chịu buông.
Một bàn tay đặt trên vách thang máy, một tay nắm tay của cô, đôi mắt nhìn cô chằm chằm không nháy mắt.
Lòng bàn tay bị hôn trở nên càng ngày càng có cái gì không đúng, dần dần dính vào dục vọng nồng nặc nào đó.
Ánh mắt nóng rực dường như muốn thiêu đốt cô thành tro tàn.
Hô hấp Cận Tử Kỳ cũng bắt đầu trở nên không ổn định.
Chung quy là vợ chồng mới cưới, huống chi, cô vẫn luôn không chống đỡ được sự hấp dẫn của Tống Kỳ Diễn.
Không nhớ rõ là lúc nào thì cùng hôn nhau, ôm trong ngực khít khao, Cận Tử Kỳ cảm giác mình đã bị một đôi cánh tay dài có lực ôm lấy bay lên không, giống như dây leo quấn lên thân đại thụ.
Thang máy VIP mở ra rồi lần nữa khép lại, hai người đang trầm mê không phát hiện thang máy lại lần nữa chạy đi lên.
Môi mỏng mát lạnh dịu dàng trằn trọc trên đôi môi ấm áp, đầu lưỡi đẩy cánh môi của cô ra, tiến quân thần tốc, cùng lưỡi của cô triền miên chung một chỗ, chẳng qua là đến cuối cùng, nụ hôn lại biến thành gặm cắn.
"Đinh ——" cửa thang máy chậm rãi mở ra, lần này đứng đầy người bên ngoài.
Tống Chi Nhậm đứng ở phía trước nhất nụ cười trên mặt khi nhìn rõ tình hình trong thang máy bỗng chốc cứng đờ.
Một bên Hàn Mẫn Tranh trước tiên thức thời mà quay đầu qua một bên, híp mắt nhìn bồn hoa cuối hành lang.
Mà một người đàn ông trung niên đứng song song với Tống Chi Nhậm sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, cuối cùng khuôn mặt hoàn toàn tối đen.
Vậy mà, trong thang máy bản thân Tống Kỳ Diễn lại không biết, dùng sức ôm chặt Cận Tử Kỳ, tựa như muốn đem cô vò vào trong thân thể.
Càng hôn càng tựa như lang như sài, khó có thể tự kiềm chế.
Nhưng Cận Tử Kỳ đột nhiên đẩy ra hắn, Tống Kỳ Diễn chưa thỏa mãn dục vọng nhìn về phía Cận Tử Kỳ.
Lại phát hiện tay chân cô đang luống cuống ở tại chỗ, trên mặt đỏ bừng kinh ngạc sau đó là lúng túng xấu hổ.
Tiếp đến nghe thấy cô nhẹ nhàng gọi một tiếng, "Tống lão."
Tống Kỳ Diễn xưa nay da dầy, nhướng đuôi lông mày mắt liếc về phía cửa thang máy, đôi tay vẫn còn chống trên vách thang máy.
Vị trung niên đứng ở cửa thang máy mím chặt môi, chống lại ánh mắt lười biếng của Tống Kỳ Diễn, cười lạnh một tiếng, "Tống lão, không nghĩ tới trước khi rời đi ngài còn phải cho tôi xem vở kịch hay như vậy."
Người đàn ông trung niên này chính là chủ tịch Bạch thị Bạch Triển Minh, hôm nay tới dĩ nhiên là vì sự kiện kia của Bạch Tang Tang.
Tống Chi Nhậm trước đó cố ý cùng ông kết thành thông gia, ông mới có thể triệu hồi con gái từ Australia tới, ai biết, chuyện cuối cùng thế nhưng sẽ làm thành bộ dạng kia!
Vốn là mang khí thế hung hăng mà tới, thật vất vả được trấn an nên tiêu mất chút tức giận, lúc rời đi lại nhìn thấy một màn hương diễm như vậy, lửa giận nhất thời dâng tràn lên bừng bừng.
Tống Chi Nhậm bị một câu nói châm chọc của Bạch Triển Minh gương mặt già nua khó khăn như bị treo, nhưng cũng không thể làm gì, "Triển Minh, chuyện này nói rất dài dòng, thật sự thì cũng không phải là như ông nghĩ, bên trong có hiểu lầm."
"Hiểu lầm?" Bạch Triển Minh giận quá hoá cười, "Tống lão hai chữ ngắn ngủn, lại muốn cho qua cái màn công bố này?"
Tống Chi Nhậm hé miệng muốn giải thích, Bạch Triển Minh lại quay đầu đi chỗ khác không muốn nghe, vẫn nói, "Bạch gia mặc dù không so được với Tống gia, nhưng quyết sẽ không mặc cho người ta khi dễ, chuyện này nếu như Tống lão không thể cho một cái công đạo, tôi sẽ không cứ tính như vậy !"
Nói xong, Bạch Triển Minh hừ lạnh một tiếng với Tống Kỳ Diễn trong thang máy, mang trợ lý của mình vào thang máy nhân viên bên cạnh, cho đến khi cửa thang máy khép lại, sắc mặt cũng còn xanh mét tái nhợt.
Tống Chi Nhậm dựng râu trừng mắt liếc ngang Tống Kỳ Diễn bên trong, tay chống quải trượng nhẹ run rẩy, sau đó dưới sự dìu đỡ của Hàn Mẫn Tranh đi trở về, không định bụng đi thang máy.
Cận Tử Kỳ vì vậy có chút muốn ngất đi, cảm giác này thật không tốt, giống như là yêu đương vụng trộm bị bắt gian tại giường.
Nhưng Tống Kỳ Diễn từ đầu đến cuối mặt không đổi sắc, kéo eo của cô qua, một bàn tay đè xuống cái nút, cúi đầu vào cô bên tai thì thầm, "Hay là về nhà trước đi." Cố ý đè thấp giọng nói nghe ra vô cùng mập mờ không rõ.
Trong lòng Cận Tử Kỳ buồn phiền hối hận, lại bị đùa giỡn thế này, tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Càng nghĩ càng tức giận, trong nháy mắt khi cửa thang máy mau mở ra, nâng lên cái chân thon gầy, đá một cước vào bắp chân của hắn.
Tống Kỳ Diễn lại lù lù bất động, khóe miệng mang ý cười, yên lặng nhìn cô.
. . . . . .
Trên đường trở lại Cận gia, Cận Tử Kỳ cũng không quan tâm tới Tống Kỳ Diễn.
Mang theo hộp giữ ấm hộp nhanh chóng tốc hành đi lên phía trước, mặc cho gió đêm trong trẻo phất qua gương mặt nóng bỏng.
Nhưng mà ở trước nhà để xe lại thấy được hai chiếc xe không muốn thấy——
Theo thứ tự là Kiều Niệm Chiêu và Tô Hành Phong lái đến.
Cận Tử Kỳ vừa bước vào biệt thự, dì Hồng đã đi tới, nhỏ giọng báo cáo, "Kiều tiểu thư đến đây, hình như tìm lão gia có chuyện gì, sau đó Tô tiên sinh cũng đã tới, hiện tại đều ở trong thư phòng."
Dì Hồng đối với Kiều Niệm Chiêu cũng không dùng từ "Nhị tiểu thư" để gọi, dùng từ "Đến đây" mà không phải là "Trở về", cũng đủ để nhìn ra Kiều Niệm Chiêu vào Cận gia vô luận lấy lòng như thế nào bất quá cũng là một người ngoài.
Cận Tử Kỳ gật đầu, sau lưng Tống Kỳ Diễn cũng đã theo tới, từ phía sau vòng qua hông của cô, không e dè dì Hồng có mặt ở đây, vô cùng thân thiết mà oán trách, "Làm gì mà đi nhanh như vậy, đã không đuổi kịp em rồi."
Cận Tử Kỳ không thể nhịn được nữa, bỗng chốc nâng khuỷu tay lên, thụi vào bụng của hắn.
"Đừng. . . . . ." Tống Kỳ Diễn khó lòng phòng bị, bị một kích cứng rắn, đau đớn mà rên lên một tiếng.
Nhưng đôi cánh tay lại vẫn không chịu buông ra, còn đặt cằm lên trên bờ vai gầy của cô: "Dì Hồng ở đây, còn náo!"
Dì Hồng thoáng thấy Cận Tử Kỳ đỏ mặt không được tự nhiên, lại nhìn thoáng qua Tống Kỳ Diễn da mặt dày, che miệng cười trộm tránh ra.
Tống Kỳ Diễn nhân cơ hội lại hôn lén xuống, Cận Tử Kỳ đã vỗ hộp đựng cơm vào mặt của hắn.
Che con mắt bị đánh đau lùi lại một bước, vừa định mượn đề tài để nói chuyện của mình, thì nghe thấy âm thanh cửa phòng mở ra.
Lầu hai, Tô Hành Phong và Kiều Niệm Chiêu liên tiếp từ trong thư phòng ra ngoài.
Hốc mắt và chóp mũi Kiều Niệm Chiêu đều hồng hồng, hẳn là mới vừa rồi đã khóc, ngay cả tóc mai rơi ra lộn xộn cũng có chút xốc xếch.
Mà khóe miệng Tô Hành Phong rõ ràng có dấu vết bị đánh, mang chút sưng đỏ tím bầm.
--------------
P/s: bợn Lạc thấy nhìu bợn lăn tăn với anh Tần Viễn, nói thiệt ra thì....haizz!
Dạo này Lịch Lịch của Lạc Lạc đâu mất tiu òy???