Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

A Viễn Của Tử Kỳ + Khúc Nhạc Dạo Dạ Tiệc


trước sau



Editor: tamthuonglac

Cận Tử Kỳ hiểu rõ mà gật đầu: "Vậy chúng ta cũng qua đi." Dừng một chút, ánh mắt tò mò nhìn Tống Kỳ Diễn, "Em vẫn quên hỏi anh, anh sẽ đánh bóng chày sao?"

Mắt Tống Kỳ Diễn nhanh rũ xuống, từ trên ghế đứng lên, "Vốn là sẽ không, nhưng nhìn thấy đám người kia sẽ biết."

"Đám người kia?" Cận Tử Kỳ tò mò ngay sau đó hỏi một câu.

Hắn đối với cô cười cười, dời đi đề tài một cách dễ dàng, "Buổi tối anh muốn ăn lẩu, bảo dì Hồng làm đi."

Cận Tử Kỳ nhìn sang hắn mang bộ dáng thoải mái, cũng không muốn truy cứu rõ ràng hơn: "Đợi em gọi điện thoại về nhà một chút."

Nụ cười ở khoé miệng Tống Kỳ Diễn càng rạng rỡ, sáu chiếc răng trắng tinh dưới ánh mặt trời sáng sủa chợt lóe, hài lòng gật đầu một cái: "Nhớ mua nhiều nguyên liệu nấu ăn một chút, hôm nay anh muốn ăn mừng một trận thật lớn."

"Ăn mừng cái gì?" Cận Tử Kỳ dù sao vẫn cảm thấy hắn đang lên kế hoạch gì đó, nhưng lại đoán không được.

Tống Kỳ Diễn cố giả vờ bình tĩnh nên bày ra vẻ mặt nghi ngờ, "Có sao?"

Biết miệng của hắn rất chặt, sẽ hỏi không ra được nguyên nhân, Cận Tử Kỳ lắc đầu một cái, xách túi đồ ăn vặt từ trên ghế lên: "Quên đi, chúng ta qua kia thôi."

Tống Kỳ Diễn lập tức ân cần mà nhận lấy túi, một tay khoác lên hông của cô, "Tại sao có thể để cho phụ nữ xách đồ?"

Cau mày, bắt đầu nhẹ giọng trách cứ, động tác lại đặc biệt cẩn thận.

Cận Tử Kỳ bị hắn ôm vào trong ngực, cảm nhận được nhịp tim vững vàng của hắn, trong lòng an ổn mà không lời nói nào tả được.

-----------

Đến lúc Cận Tử Kỳ hiểu rõ "Nhìn thấy đám người kia sẽ biết đánh bóng chày" theo như lời Tống Kỳ Diễn là có ý gì, Tống Kỳ Diễn đã ném ra bóng chày nện lên trên người một gã đầu trọc là thành viên đánh bóng.

Không nghi ngờ chút nào, người đàn ông đầu trọc bị đánh ngã xuống đất chính là người cha đơn thân đã ca ngợi Cận Tử Kỳ trước đó.

"Ném bóng kiểu gì vậy? Đây là thành viên đánh bóng của đội chúng ta? Sao anh không ném bóng cho anh ta đánh?"

Chỉ đạo viên từ khu vực chỉ đạo viên đã vội vã chạy tới, vừa đỡ người đàn ông đầu trọc bị đập đứng dậy, vừa có chút thở hổn hển chỉ trích Tống Kỳ Diễn, "Nếu là đập người ta bị thương thì làm sao bây giờ?"

Bàn tay Tống Kỳ Diễn mang bao tay nắm một quả bóng khác, hướng đến người đàn ông đầu trọc đang ôm bả vai bị đập cười cười, thần tình trên gương mặt tuấn tú có chút thờ ơ không để ý, "Sorry."

"Sao... Sao chứ?" Chỉ đạo viên đối với kiểu thái độ phách lối kiêu ngạo của Tống Kỳ Diễn thì cả kinh sững sờ .

Người đàn ông đầu trọc bị đau miệng cũng hút khí lạnh, nhưng lại khoát tay một cái nói: "Không có gì đáng ngại, tay ném sai ai cũng có, không trách anh được."

Chỉ đạo viên nghi hoặc thoáng nhìn sang Tống Kỳ Diễn, rõ ràng không tin là tay hắn ném sai mà gây nên chuyện.

Tống Kỳ Diễn giơ giơ quả bóng chày tay trong, có chút ngượng ngập cười cười: "Lần đầu tiên chơi, khó tránh khỏi sai sót."

Chỉ đạo viên ngại vì bên cạnh có nhiều đứa trẻ như vậy đang nhìn, lập tức không tranh chấp với Tống Kỳ Diễn nữa, trước khi rời đi lên tiếng cảnh cáo: "Nếu đậo người ta bị thương nữa tôi liền cho người thay anh đi, tự giải quyết cho ổn thoả."

"Sẽ không, yên tâm đi." Tống Kỳ Diễn chỉ còn kém không vỗ ngực giơ ngón tay lên thề.

Người đàn ông đầu trọc xoa đầu vai quan sát Tống Kỳ Diễn vài lần, vừa muốn đi lại bị Tống Kỳ Diễn gọi lại: "Xin hỏi, bóng này là ném cho cầu thủ đánh bóng chày sao?"

"Ừ, " Thành viên đầu trọc cảm thấy nụ cười Tống Kỳ Diễn thật u ám, phòng bị cẩn thận nên không muốn cùng hắn nhiều lời, "Tự anh nhìn mà ném đi, chỉ cần không đập lên trên người nữa là được."

Cận Tử Kỳ khi thấy Tống Kỳ Diễn đập người khác bị thương liền từ trên khán đài đứng lên, chú ý cặn kẽ tình hình trên sân vận động.

Trên thực tế, khi Tống Kỳ Diễn lần nữa đánh trúng lưng cầu thủ đối phương thì cũng không ai tin là hắn vô ý nữa.

Bởi vì tên chụp bóng kia chính là người thanh niên tên Viên Qua trước đó đã đến gần Cận Tử Kỳ.

Hiển nhiên, Tống Kỳ Diễn hôm nay căn bản không phải tới đánh bóng chày, mà là tới đánh"Tình địch" !

Nhìn sang trong sân đã nháo thành một đoàn, trái tim Cận Tử Kỳ kéo căng, vội vã chạy xuống khán đài.

Mới vừa chạy đến lằn ranh sân bãi, thì nhìn thấy Cận Mỗ Mỗ dựa trên hàng rào, toét miệng cười khanh khách, thấy cô đi xuống, lập tức nhào tới vào trong ngực Cận Tử Kỳ la lớn: "Thục thử quái dị là con gà con điên cuồng!"

Cận Tử Kỳ nhức đầu mà ôm lấy trán, con gà con điên cuồng, biệt danh của Angry Bird.

Bên kia đám người vốn tụ họp trong trận bóng chày đã tản ra, lần nữa từng người trở lại vị trí của mình.

Trận trả đũa khôi hài này cũng lấy việc Tống Kỳ Diễn bị điều ra sân chuyển giao cho các cầu thủ ở khu vực bên ngoài mà tuyên bố kết thúc.

Ngoài ra đến gần lúc chuẩn bị kết thúc, Tống Kỳ Diễn lại chạy vào bên trong sân đi ngáng chân khiến cho Viên Qua đang chạy đánh bóng bị vấp ngã, cả cuộc tranh tài coi như là hạ màn một cách hoàn mỹ.

-------------------

Bên trên dãy ghế ngồi bên sân vận động.

Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn ngồi song song, cùng nhìn Cận Mỗ Mỗ ở trong sân vận động chơi đùa chạy trốn.

Cận Tử Kỳ cho dù là ngồi, cũng lộ ra dáng người ưu nhã thẳng tắp.

Tống Kỳ Diễn ngồi ở bên cạnh cô, lại có thể nói không chút nào thanh thản, bất cứ lúc nào cũng duy trì cảnh giác.

Bởi vì bốn phía vẫn có những người có nhiều dũng khí hun đúc tư tưởng đang mơ ước Cận Tử Kỳ, thỉnh thoảng nhìn sang.

Cuối cùng bị những ánh mắt kia khiến cho phiền chịu không nổi, Tống Kỳ Diễn dứt khoát bá đạo chặn ngang ôm lấy Cận Tử Kỳ, tựa như bình thường ôm Mỗ Mỗ vậy, đặt cô ngồi ở trên đùi của mình.

Bất chấp cô giãy giụa, không những ôm chặt vòng eo yêu kiều của cô, thỉnh thoảng không ngừng hôn trộm lên môi thơm.

Ánh mắt mê thích xung quanh trong phút chốc giảm đi không ít, Tống Kỳ Diễn mới từ từ bắt đầu an tâm.

Cận Tử Kỳ bị hành động vừa ôm vừa hôn của hắn giày vò đến đỏ mặt, dù sao cũng ở trước mặt mọi người -

"Buông em ra."

"Không buông." Lời lẽ chính nghĩa bác bỏ kháng nghị của cô, ngược lại ưỡn nghiêm mặt để sát vào gò má của cô, lại hôn một cái, nỉ non mập mờ: "Bà xã thật là thơm."

Chung quanh có người che miệng cười trộm mà nhìn sang, Cận Tử Kỳ đập xuống ngực Tống Kỳ Diễn, nổi giận phản kháng: "Tống Kỳ Diễn, nhiều người nhìn như vậy anh mau buông em ra!"

Tống Kỳ Diễn híp lại con mắt hẹp dài quét quanh mình một vòng, "Anh và vợ của mình thân mật cũng phạm pháp sao?"

Lời lẽ chẳng biết xấu hổ, nghe vậy Cận Tử Kỳ suýt chút nữa nôn ra một búng máu.

Dù là công chúa Cận gia luôn bình tĩnh đi nữa cũng bắt đầu muốn nổ tung.

Cận Tử Kỳ hít sâu một cái, ổn định tâm tình của mình, thay đổi dáng vẻ tâm bất cam tình bất nguyện mới vừa rồi, mím khóe môi ngoắc ngoắc tay với Tống Kỳ Diễn, "Tới đây, có chuyện nói với anh."

Hiếm khi Cận Tử Kỳ lại bày ra điệu bộ cô gái nhỏ, Tống Kỳ Diễn cầu cũng không được, chợt nhíu mày cười tủm tỉm cúi thấp đầu dựa sát qua, "Muốn nói cái gì mà làm thần bí như vậy?"

Chẳng qua là lỗ tai mới vừa gần sát mặt Cận Tử Kỳ, đã bị níu lấy tàn nhẫn.

"A, bà xã nhẹ một chút, đau quá, nhanh... Mau buông ra." Tống Kỳ Diễn lập tức buông cô ra đi bịt lỗ tai.

Dịu dàng cao quý như công chúa Cận gia thế nhưng cũng biết lừa gạt!

Còn có cái động tác này chỉ có người đàn bà đanh đá mới làm, đến tột cùng là cô học được ở đâu?

Trong lúc bị đau ánh mắt Tống Kỳ Diễn chợt lóe, nhớ lại tối hôm qua nửa đêm có phát bộ phim gia đình.

Bên trong phim đó bà nội trợ Hàn Quốc không phải đã lấy chiêu này đối phó giày vò ông chồng của cô ta sao?

Trở về sẽ đem cái TV LCD trong phòng bỏ đi, Tống Kỳ Diễn căm giận mà ở trong lòng hạ quyết tâm.

—— quyết không thể để cho những phim truyền hình kia làm hư bà xã mình vốn dịu dàng đáng yêu!

Cận Tử Kỳ thấy tay hắn buông mình ra, thu lại bàn tay nhéo lỗ tai hắn, vội vàng từ trên đùi của hắn đứng dậy.

Cũng không dám ngồi bên cạnh hắn nữa, sửa lại một chút tóc mai rơi ra lộn xộn, Cận Tử Kỳ khôi phục lại quý khí lạnh nhạt trước kia.

"Em đi siêu thị mua chút nước uống." Bỏ lại một câu nói lập tức xoay người đi đến đường mòn phía trước mặt.

"Chờ anh một chút, anh và em cùng đi!" Tống Kỳ Diễn xoa xoa lỗ tai bị nhéo đỏ, lại đứng lên dính theo.

Trên sân đang cầm quả bóng da nhỏ, Mỗ Mỗ phát hiện ba mẹ lần lượt rời đi, không khỏi chạy sang bên cạnh hai bước: "Đi đâu vậy? Không nhìn Mỗ Mỗ so tài sao?"

Thế nhưng hai người đã chạy mất bóng dáng.

Cận Mỗ Mỗ buồn bực rất nhiều, bàn tay nhỏ chụp lên trên bờ vai của nó, nghiêng đầu sang chỗ khác ủ rũ.

Là một cô bé vừa chuyển tới lớp chồi nơi này.

Toét miệng cười không có răng cửa, hướng Cận Mỗ Mỗ bày ra một nụ cười sáng lạn.

"Người bạn nhỏ Mỗ Mỗ, mới vừa rồi cái chú đẹp trai kia là ai oa?"

Vẻ mặt cô gái nhỏ tiết lộ ý đồ của mình, Cận Mỗ Mỗ giương lỗ mũi, trợn tròn con mắt như hạt châu, bày ra khuôn mặt cọp con béo mập bắn về phía cô gái nhỏ: "Đó là ba ba của tớ, sẽ không làm ba ba của cậu!"

Cô gái nhỏ lại không tin mà lắc đầu: "Mỗ Mỗ cậu gạt người, mới vừa rồi tớ nghe được cậu gọi chú đó là chú mà!"

Cậu giỏi nha, thì ra là đã ẩn nấp đã lâu, chỉ đành phải đánh ra a!

Lời nói bị nghẹn trong cổ họng, người bạn nhỏ Cận Mỗ Mỗ hừ một tiếng, cầm bóng da đi tới nơi khác.

"Bạn nhỏ Mỗ Mỗ, cậu đi đâu vậy, vẫn chưa có nói cho tớ biết tên của chú ấy!"

"Tại sao tớ phải nói cho cậu biết! Đó là ba ba của tớ, ba ba chỉ thích Mỗ Mỗ!"

Sau khi xả ra tiếng nói non nớt tuyên bố quyền chiếm hữu đối với ba ba của mình, dọc theo đường băng sân thể dục nhanh chân bỏ chạy như một làn khói, muốn đuổi theo đôi vợ chồng vô lương tâm vứt bỏ nó nơi này.

Cô gái nhỏ lại không tức giận chút nào, lấy tốc độ nhanh hơn một lần đuổi theo Mỗ Mỗ: "Không sao, sau này chú cùng mẹ ở cùng một chỗ sẽ thích Viện Viện thôi! Ai nha. . . . . . bạn nhỏ Mỗ Mỗ, bạn chạy đi nhanh lên một chút, tớ không dừng chân được rồi. . . . . . Ai nha!"

Bị cô gái nhỏ theo đuôi đụng phải té ngã thành kiểu chó bới, Mỗ Mỗ nằm ở trên mặt đất đầy cỏ, miệng sặc đầy bùn, nhảy mũi vài cái mới từ từ trở lại bình thường.

Bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn đen hết bảy tám phần, tức giận quay đầu lại nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang vội vàng chạy tới dìu đỡ.

"Bạn nhỏ Mỗ Mỗ, tớ đã nói cậu chạy nhanh lên một chút rồi, tại sao cậu còn chạy chậm như vậy? Oa, nặng quá a, Mỗ Mỗ cậu thật sự mập mạp!" Ngũ quan cô gái nhỏ uốn éo thành một đoàn, nâng lấy Cận Mỗ Mỗ lên.

"Hừ, cậu mới là tiểu mập mạp, cả nhà cậu đều là tiểu mập mạp!"

Cận Mỗ Mỗ cắn phải một ngụm bùn đất nhuộm chiếc răng nhỏ đen xì, tức giận nên giận cá chém thớt lên tiếng hung hăng gay gắt.

Cô gái nhỏ lại mờ mịt gãi gãi bím tóc sừng dê của mình, "Bạn nhỏ Mỗ Mỗ, cậu nói cái gì vậy, tớ nghe không hiểu."

"Coi như quên đi, kiểu cục cưng có IQ cao như tớ lo rằng cậu sẽ không hiểu !"

"Ai nha!" Cô gái nhỏ lại kêu lên sợ hãi: "Bạn nhỏ Mỗ Mỗ, cậu chảy máu!"

"Chỗ nào chỗ nào?" Đôi bàn tay mũm mĩm nhỏ bé của Cận Mỗ Mỗ cuống quít sờ lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn mà mình quan tâm nhất.

Khi bàn tay nhỏ bé trắng mịn nõn nà lấy từ trên trán xuống, nhìn thấy trong lòng bàn tay có mảng màu đỏ cỡ con muỗi lớn, Cận Mỗ Mỗ ức chế không được ngẩng mặt kêu thảm một tiếng, "A a a!"

"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Bạn nhỏ Mỗ Mỗ đừng khóc đừng khóc, Viện Viện dẫn cậu đi tìm bác sĩ!"

Cô gái nhỏ gấp đến độ sắp khóc lên, đưa tay ôm lấy thân thể mập mạp của Cận Mỗ Mỗ mà căn bản cô bé ôm không hết, cố gắng kéo đến phương hướng phòng cứu thương.

"A nha a nha!" Mới vừa lôi đi được hai ba thước, Cận Mỗ Mỗ không an phận kêu lên.

"Bạn nhỏ Mỗ Mỗ có phải đau ở đâu hay không, nhanh nhanh cho Viện Viện xem một chút!"

"Ai nha, tớ đau chân!"

"Đau chân sao? Mau cho Viện Viện xem một chút, Viện Viện giúp cậu thổi thổi!"

"Tớ đau chết mất, cậu cõng tớ!"

-------------

Cận Tử Kỳ lại bị Tống Kỳ Diễn dụ dỗ đuổi theo từ siêu thị trở lại, khi đang ở đường mòn nhìn xuống thấy cảnh tượng nơi này.

Một cô gái nhỏ phấn điêu ngọc mài cõng Mỗ Mỗ đi hai bước lùi lại một bước mà đi tới.

Khác so với Cận Mỗ Mỗ mang vẻ mặt thích ý, cô gái nhỏ bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn phồng má đến hồng hồng , còn có mồ hôi nhỏ giọt xuống.

"Mỗ Mỗ. . . . . . Người bạn nhỏ. . . . . . Cậu thật là cường tráng. . . . . . A. . . . . ." Quá nặng!!!

Cô gái nhỏ dường như hụt hơi vô cùng mệt mỏi lè thẳng lưỡi thở không ra hơi, thắt lưng không thẳng dậy nổi, cô bé tuyệt đối hoài nghi vác trên lưng không phải là một đứa bé nhỏ hơn mình mà là con sư tử bằng đá ngồi trước cửa nhà cô bé.

Nhưng những lời này người bạn nhỏ Mỗ Mỗ có thể không thích nghe rồi, cái gì gọi nó thật là cường tráng a? !

Nhìn chằm chằm cô gái nhỏ bím tóc sừng dê đang dừng lại thở hổn hển mà khiển trách: "Có người nào nói như cậu vậy? Tớ đây không phải là cường tráng, tớ chính là béo phì, béo phì!"

Cô gái nhỏ nghe những lời này không hiểu, mê muội mà mấp máy cái miệng nhỏ nhắn: "Người bạn nhỏ Mỗ Mỗ, tại sao nói chuyện với cậu kỳ quái như thế, tớ nghe đều không hiểu nga!"

Người bạn nhỏ Mỗ Mỗ khinh thường quay khuôn mặt nhỏ nhắn qua một bên, cự tuyệt cùng cô bé ngu ngốc này làm bạn khiến phong cách bị hạ thấp!

Nhìn thấy con trai mình áp bức bóc lột những người bạn nhỏ khác như vậy, Cận Tử Kỳ liền muốn chạy tới ngăn lại, nhưng bên người xẹt qua một bóng người so với cô còn nhanh hơn, bất ngờ không kịp đề phòng, hai người đụng vào nhau.

"Cẩn thận!" Ở phía sau Tống Kỳ Diễn vứt đi bình nước trong tay đưa tay tiếp được Cận Tử Kỳ đang lảo đảo.

Cận Tử Kỳ vững vàng rơi vào trong ngực Tống Kỳ Diễn, thân mới từ từ đứng thẳng, lại nghe thấy một tiếng thăm dò kêu lên: "Cận Tử Kỳ?" Trong giọng nói lẫn lộn sự không xác định và vui mừng.

Cận Tử Kỳ theo tiếng quay đầu, thì nhìn thấy người phụ nữ mới vừa rồi đụng vào mình đang mang vẻ mặt kích động nhìn mình.

Đó là một người phụ nữ tuổi xấp xỉ với cô, thân thể hơi có vẻ đẫy đà có lồi có lõm, nước da trắng hồng, một đôi mắt tròn như nai con loại phản xạ màu vàng kim sáng rỡ, còn có ý cười thấp thoáng bên đôi môi đỏ mọng kia.

Nhưng mà, trí nhớ trong bốn năm qua của Cận Tử Kỳ cũng không có quen biết một người bạn cũ như vậy.

Khi Cận Tử Kỳ còn đang hãm sâu vào trong trí nhớ của mình, người phụ nữ kia đã hưng phấn tiến lên ôm lấy cô, chỉ thiếu chút nữa ôm lấy mà xoay mấy vòng, tiếng cười vui vẻ: "Tử Kỳ, không nghĩ tới ở nơi này có thể nhìn thấy cậu."

Chuyện Cận Tử Kỳ mất trí nhớ cũng không truyền ra ngoài, ngày trước nếu gặp phải người quen, cũng sẽ có Tô Ngưng Tuyết hoặc là Doãn Lịch ở bên nhắc nhở, hiện tại, không có hai người kia, cô thật sự không biết nên hành động từ đâu.

So với Cận Tử Kỳ bị động cứng ngắc, người phụ nữ kia sớm đã bị tâm tình mừng rỡ phủ lên rồi, nắm bàn tay của Cận Tử Kỳ, cảm thán mà lẩm bẩm nói: "Gần mười năm rồi, gặp lại cậu cũng không có gì thay đổi!"

—— mười năm? Là người quen biết cô mười năm trước?

"Vẫn là xinh đẹp tựa như tiên nữ, cũng như hồi đó lúc học trung học, làm cho người ta hâm mộ đố kị a!"

Người phụ nữ nói xong một đống lớn, lại phát hiện Cận Tử Kỳ trừ cười nhạt ngoài ra không nói một chữ.

Dường như cũng phát hiện Cận Tử Kỳ kỳ lạ, ngẩng đầu hí mắt quan sát Cận Tử Kỳ: "Cận Tử Kỳ, cậu ngàn vạn lần đừng nói với mình, cậu đã không nhận ra mình?!"

Cận Tử Kỳ kéo kéo khóe môi, vẫn chưa nói gì, đầu vai lại bị người từ phía sau đỡ lấy.

Tống Kỳ Diễn đứng ở bên cạnh cô, giải thích với người phụ nữ kia gương mặt tràn đầy hoang mang: "Ngại quá, vợ của tôi trước đó thoát khỏi một trận tai nạn giao thông không lớn không nhỏ, đầu bị thương, có một số việc nhớ không rõ ràng lắm."

Tống Kỳ Diễn đứng ở bên cạnh cô, giải thích với người phụ nữ kia đang mang gương mặt tràn đầy khốn hoặc: "Ngại quá, vợ của tôi trước đó thoát khỏi một trận tai nạn giao thông không lớn không nhỏ, đầu bị thương, có một số việc nhớ không rõ ràng lắm."

Cận Tử Kỳ đã từng gánh vác quá nhiều, bây giờ bên cạnh Cận Tử Kỳ đã có Tống Kỳ Diễn, mặc dù không thể không sợ hãi, nhưng cũng không còn lo trước lo sau như những năm gần đây nữa.

Người phụ nữ kia nghe thấy thế vô cùng kinh ngạc, một lát sau mới từ trong suy nghĩ của mình trong trở lại bình thường, không thể tin được mà chỉ chỉ Cận Tử Kỳ, lại nhìn thoáng qua Tống Kỳ Diễn, "Anh muốn nói cậu ấy. . . . . ."

—— mất trí nhớ? !

Cận Tử Kỳ ung dung thản nhiên, Tống Kỳ Diễn cũng chỉ mỉm cười gật đầu, xem như chấp nhận lời suy đoán của cô ấy.

Người phụ nữ ngạc nhiên trầm mặc một lát, nhưng rất nhanh thì đã rộng lượng mà cười cười: "Chỉ cần người vẫn còn, trí nhớ mất thì mất, cậu xem như là sống lại một lần đi!"

Cô vươn tay đưa tới trước mặt Cận Tử Kỳ: "Nếu quên mất, vậy thì lần nữa làm quen một chút, mình tên là Hồ Định Mẫn, bạn học cùng trường trung học, ngồi ở phía trước cậu."

Không thể phủ nhận, vị Hồ Định Mẫn này là một nữ sinh tính tình hoạt bát vui vẻ, hơn nữa mang một đôi mắt rất trong sáng, vừa nhìn cũng biết là loại người thẳng thắn vô tư.

Cũng chỉ sợ là bởi vì điểm này, Tống Kỳ Diễn mới ngầm cho phép cô ấy đến gần Cận Tử Kỳ.

Cận Tử Kỳ nắm bàn tay đầy đặn kia, cũng đưa ra một nụ cười chân thành.

Mà Hồ Định Mẫn đã đem ánh mắt chuyển về phía Tống Kỳ Diễn vẫn ôm Cận Tử Kỳ.

Từ lúc mới bắt đầu, người đàn ông này đã giống như một người bảo vệ luôn đứng sát ở bên cạnh Cận Tử Kỳ.

Cho dù là cô đang cùng Tử Kỳ nói chuyện, ánh mắt sắc bén của hắn vẫn đang quan sát cô.

Làm như sợ mình bắt cóc Tử Kỳ vậy.

Dáng dấp anh tuấn phi phàm, lại có một vóc người thon dài cao ngất, cộng thêm yêu thương bảo vệ Tử Kỳ như vậy.

Trăm phần trăm là hình tượng người đàn ông điển hình hoàn hảo!

Cận Tử Kỳ nhìn thấy cô tò mò quan sát Tống Kỳ Diễn, lập tức chủ động mở miệng giới thiệu: "Đây là chồng của mình."

"Mình biết rồi, anh ấy mới vừa nói." Hồ Định Mẫn nở nụ cười, buông tay Cận Tử Kỳ ra, liếc nhìn Tống Kỳ Diễn, lại nhìn về phía Cận Tử Kỳ mập mờ mà mở trừng hai mắt.

Sau đó chuyển sang Tống Kỳ Diễn: "Lúc đi học thì ngưỡng mộ đại danh đã lâu, cho nên ——" cô hào phóng mà vươn tay, mà không có chú ý tới u quang thoáng qua đáy mắt Tống Kỳ Diễn, dù muốn ngăn lại cũng không còn kịp nữa.

"Rất hân hạnh được biết anh, A Viễn của Tử Kỳ!"

A Viễn của Tử Kỳ ——

A Viễn ——

Dưới con đường mòn đột nhiên yên tĩnh, trong phút chốc bầu không khí như trở nên ngưng trệ.

Cận Tử Kỳ khẽ nhíu mày lại, nhìn về phía Hồ Định Mẫn, ánh mắt thoáng hoang mang, nhưng rất nhanh thì đã bừng tỉnh.

A Viễn (yuan), A Diễn (yan), phát âm ra gần giống nhau, có thể là chính cô nghe lầm.

Ở bên cạnh Tống Kỳ Diễn đã giấu đi cảm xúc dao động qua đáy mắt, giơ tay lên bắt tay Hồ Định Mẫn: "Có thể trở thành đề tài câu chuyện của các cô trong lúc rỗi rãnh, tôi rất vinh hạnh."

Hắn mỉm cười, giống như cái gì cũng không có nghe được.

Lúc này Tống Kỳ Diễn, cùng người đàn ông luôn dây dưa cuốn lấy chặt Cận Tử Kỳ là một trời một vực.

Không có cợt nhả, cũng không có vô liêm sỉ, tác phong thái độ khác thường, cử chỉ nhanh nhẹn.

Giống như lúc mới gặp gỡ cũng vương giả khí tràng mạnh mẽ như vậy.

Cận Tử Kỳ nhìn sang Tống Kỳ Diễn đắm chìm trong ánh mặt trời, khi hắn quay đầu cùng cô bốn mắt nhìn nhau, thấy rõ đáy mắt hắn thật thản nhiên, nhịp tim hơi dừng một chút, càng thêm tin chắc là mình nghe lầm.

"Kỳ Kỳ ——" Cận Mỗ Mỗ từ xa đến gần, cử chỉ nhanh nhẹn kêu la huyên náo ở một bên.

Cận Mỗ Mỗ từ trên người cô gái nhỏ bò xuống, tức thì vui vẻ mà chạy đến bên người Cận Tử Kỳ, níu ống quần của cô, ai ai thê thê mà oán trách: "Kỳ Kỳ đi đâu vậy?"

Nhìn dáng vẻ con trai lệ thuộc ỷ lại mình, tất cả phiền lo của Cận Tử Kỳ cũng tan biến trong nháy mắt.

Sau đó thì nhìn thấy dưới mái tóc ngang trán của Mỗ Mỗ có một vết thương nho nhỏ, hàng lông mày đen nhíu chặt: "Cái trán sao thế?"

"Không cẩn thận nên vấp ngã, bất quá đã hết đau!" Cái miệng tinh bột của Cận Mỗ Mỗ toe toét, híp đôi mắt bồ đào cười cười.

Thật hiếm thấy, khi Cận Tử Kỳ xoay người lại ôm nó, nó lại hướng Tống Kỳ Diễn dang rộng hai cánh tay nhỏ bé, làm nũng mà la ầm lên: "Ba ba ôm! Mỗ Mỗ muốn ba ba ôm!"

Chưa bao giờ đứa nhỏ gọi qua Tống Kỳ Diễn là ba ba vậy mà đột nhiên kêu lên, còn gọi rất lớn tiếng như vậy, dường như sợ người khác không nghe được, Cận Tử Kỳ lại càng hoảng sợ, nhưng Tống Kỳ Diễn vô cùng kích động ôm lấy thân thể mập mạp kia hôn điên cuồng.

Tâm tình thật sung sướng, ha ha cười hai tiếng: "Con trai ngoan, gọi hai tiếng nữa nghe một chút!"

"Ba ba!" Cận Mỗ Mỗ dán khuôn mặt nhỏ nhắn lên gò má Tống Kỳ Diễn, ngọt ngọt ngào ngào gọi: "Ba ba!"

Mỗ Mỗ ghé vào đầu vai Tống Kỳ Diễn, hướng về phía cô gái nhỏ mà khinh khỉnh kiêu ngạo, tiến hành khiêu khích một cách im ắng.

Cô gái nhỏ lại kéo kéo ống tay áo Hồ Định Mẫn, vẻ mặt như đưa đám ủy khuất nói: "Mẹ ơi, dáng dấp ba ba của bạn nhỏ Mỗ Mỗ rất đẹp trai, Viện Viện cũng muốn ——"

Lời trẻ nhỏ không cố kị a! Hồ Định Mẫn vội vàng che miệng con gái, hướng Cận Tử Kỳ lúng túng giải thích: "Trẻ con hay nói lung tung , Tử Kỳ cậu đừng để ý nha!"

Cận Tử Kỳ cười cười lắc đầu, lòng yêu thích cái đẹp mọi người đều có, muốn trách chỉ có thể trách Tống Kỳ
Diễn này thật yêu nghiệt!

Hồ Định Mẫn thở phào nhẹ nhỏm, mà ở chỗ xa xa chợt vang lên tiếng còi xe, mọi người quay đầu lại, thì nhìn thấy một chiếc xe màu đen lịch sự tao nhã dừng lại ở ven đường.

Bước xuống là một người đàn ông, dáng vẻ khoảng bốn mươi tuổi, ngoại hình có chút không đẹp, tuy là mặc tây trang mang giày da, nhưng khi anh ta đến gần, vẫn có thể nhìn thấy nếp nhăn rất nhỏ pử khoé mắt.

"Là ông xã mình đến đón chúng mình." Hồ Định Mẫn khi nói những lời này giữa mày mắt đều tràn đầy sự hạnh phúc ngọt ngào.

Hai bên trao đổi phương thức liên lạc lẫn nhau, Hồ Định Mẫn liền dẫn con gái đi cùng chồng.

Cận Tử Kỳ nhìn sang xe đã đi xa, có chút thất thần, Tống Kỳ Diễn đụng một cái lên đầu vai của cô: "Đang suy nghĩ gì?"

"Không có gì, chẳng qua là đột nhiên cảm giác được bình bình đạm đạm mới thật sự hạnh phúc."

Cận Tử Kỳ nói xong như có điều suy nghĩ, đôi mắt vẫn nhìn về phía chiếc xe rời đi.

Tống Kỳ Diễn ôm Mỗ Mỗ ngủ gà ngủ gật, quay đầu nhìn chằm chằm mặt bên xinh đẹp của Cận Tử Kỳ, màu sắc con ngươi mắt sâu kín: "Nếu như em nguyện ý, chúng ta có thể trở về sinh sống ở nông trường Australia."

Tống Kỳ Diễn đã từng trở lại bất quá là vì hai chữ báo thù, lấy lại tất cả những thứ vốn nên thuộc về hắn.

Nhưng bây giờ hắn, rất muốn không phải của cải đồ sộ của Tống gia, mà là người phụ nữ bên cạnh này.

Còn có đứa nhỏ trong ngực của bọn họ.

Cận Tử Kỳ nghe tiếng nghiêng mặt nhìn hắn, khóe môi tràn đầy ý cười: "Chờ đến lúc em sáu mươi tuổi, em sẽ cùng anh ở nông trường nam cày ruộng nữ dệt vải, sống hết quãng đời còn lại như thế nào?"

Ánh mắt Tống Kỳ Diễn sâu sắc, một bàn tay giữ lại tay của cô, trầm giọng đáp lại: "Được, chờ em sáu mươi tuổi, chúng ta trở về Australia định cư, chỉ có hai chúng ta."

—— không có Tô Hành Phong, không có Doãn Lịch, càng không có A Viễn ở sâu trong ký ức của em.

-----------

Chạng vạng trở lại Cận gia, Tô Ngưng Tuyết đã ở trong phòng khách đợi Cận Tử Kỳ.

"Đây là thiệp mời dạ hội thương nghiệp tối mai, con thay mẹ đi đi."

Đưa tới trong tay Cận Tử Kỳ là một tấm thiệp mời tinh sảo.

—— là yến tiệc sinh nhật mười tuổi của cháu gái chủ tịch cổ phần tập đoàn Thịnh Hưng.

"Một mình con đi nếu là ngại nhàm chán có thể đi cùng A Lịch, đoán chừng nó cũng sẽ bị chú Doãn của con túm qua đó."

Tô Ngưng Tuyết đang dặn dò Cận Tử Kỳ, đầu kia Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên ôm Mỗ Mỗ đang ngủ nói chen vào.

"Mẹ, mẹ đừng lo lắng, không phải còn có con sao?"

Tô Ngưng Tuyết nhìn thấy Tống Kỳ Diễn, sắc mặt vốn đang nhu hòa nhất thời âm trầm, trợn mắt nhìn Tống Kỳ Diễn liếc một cái: "Anh thì có chuyện gì, tối mai tốt nhất ở nhà giữ con!"

Tống Kỳ Diễn còn muốn tranh cãi gì đó, Tô Ngưng Tuyết đã xoay người đi lên lầu, ngay cả lướt mắt cũng không thèm lướt nhìn hắn một cái.

Bị mẹ vợ đại nhân làm cho quẫn bách, Tống Kỳ Diễn liền nghĩ đến tìm kiếm an ủi ở chỗ bà xã, kết quả vừa xoay mặt thì nhìn thấy Cận Tử Kỳ đang gọi điện thoại: "A Lịch, ừ, đúng rồi. . . . . . Vậy ngày mai gặp ở hội trường nha."

Tống Kỳ Diễn: ". . . . . ."

Ngày hôm sau khi Cận Tử Kỳ tan việc thì chạy thẳng tới trung tâm may đặt hàng lễ phục nhận lấy đồ dạ hội mà Tô Ngưng Tuyết đã chuẩn bị xong.

Nơi này đối tượng phục vụ chính thường là những bộ phận nhân vật đỉnh cao Kim Tự Tháp ở thành phố này.

Trừ đi lầu ba là trung tâm may đặt hàng lễ phục, lầu hai là phòng tập thể thao, còn lầu bốn là trung tâm thẩm mỹ.

Còn lại lầu năm là một hồ bơi lộ thiên thật to.

Nghe vào giống như một vườn hoa trên không tràn đầy sắc thái thần bí kiều diễm.

Cận Tử Kỳ ước chừng trải qua khoảng nửa giờ làm spa toàn thân, cả quá trình cứ ngây ngây ngô ngô .

Làm sao cô cũng không hưởng thụ được những thứ sinh hoạt xa hoa trong truyền thuyết này.

Nhân viên thẩm mỹ đưa đến nội y hoàn toàn mới, sau đó dùng một khăn tắm thật to bao lấy cô, ngữ điệu cung kính: "Cận tiểu thư, bây giờ chúng ta nên đi thử lễ phục rồi."

Mới vừa cùng nhân viên thẩm mỹ đi ra khỏi thang máy, Cận Tử Kỳ cũng không do bộ dáng lúc này của mình mà dừng lại, bước chân cũng chỉ chầm chậm hơn.

Bởi vì cô, không có dấu hiệu nào, cũng là tình huống hợp lý, thấy được Tống Kỳ Diễn.

Hắn ngồi trên ghế sofa dài, hai chân bắt chéo, ngón tay thon dài đang lật xem tạp chí, còn có khói nước trà xanh lượn lờ trong ly thủy tinh.

Thấy cô đi vào, khóe miệng cong lên cười cười: "Đến đây."

Cận Tử Kỳ hoàn toàn không hiếu kỳ tại sao hắn lại xuất hiện ở nơi này, có lẽ, ngay trong lòng cô từng mong đợi như thế.

"Tống tiên sinh, lễ phục ngài muốn ở nơi này." Một gã nhân viên cung kính đi tới.

Tống Kỳ Diễn tiện tay ném tạp chí sang một bên, lập tức hạ đôi chân thon dài xuống đứng lên, dáng người anh tuấn, nhưng không đi theo nhân viên đó, mà ngược lại, đi tới chỗ Cận Tử Kỳ đang đứng ở cửa.

Mặc dù mỗi đêm đều gặp nhau, nhưng trùm khăn tắm và mặt đối mặt với hắn giống như thế này, cô vẫn có chút khẩn trương.

Một tay hắn đút vào trong túi quần, thân thể cao to nghiêng xuống, một tay kia nâng lên, ngón tay hơi thô nhám dường như vô tình mà cố ý chạm vào đôi má trơn mềm của cô, vén một luồng tóc dài của cô dính trên môi phất ra sau tai.

Một bên mặt nghiêng, ngũ quan đường nét sâu khắc gần cô trong gang tấc.

Cận Tử Kỳ rũ xuống hàng mi dài, không dám nhìn đến đôi con ngươi đen láy như cơn xoáy của hắn, tâm tư như gương sáng ——

Hắn nhất định là cố ý. Dưới ánh mắt của mọi người, làm ra động tác trêu chọc như vậy!

Toại nguyện khi thấy trên gò má cô ửng đỏ nhàn nhạt, Tống Kỳ Diễn mới đứng thẳng lưng lên, bàn tay kia cũng đút vào trong túi quần.

Mắt hắn nhìn xuống cô, sau đó cười ấm áp, đường nét mềm mại lãnh tuấn: "Đi thay quần áo đi, sau đó anh sẽ đến đón em, anh thì ở phòng thay quần áo bên cạnh, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh."

Nụ cười của hắn chỉ thoáng giương nhẹ ở khóe môi, một chút xíu, không rõ nét, nhưng dường như mang theo niềm sung sướng.

Nói xong, liền xoay người đi, nhân viên làm việc cung kính dẫn đường cho hắn.

Cận Tử Kỳ vẫn còn đứng ở chỗ cũ, nghe chung quanh thì thầm, giọng điệu hâm mộ, vì vậy hận không thể hung hăng đạp hai cái lên bóng lưng của hắn.

—— tuyệt đối là cố ý, cố ý tạo ra biểu hiện giả dối ám muội không rõ như vậy!

Hít thở thật sâu làm mới bầu không khí, đánh tan đi khí ấm mang đến cảm giác muốn ngất xỉu, sau đó vào phòng thay quần áo.

----------------

Ánh đèn thạch anh rực rỡ sáng chói soi rọi một thế giới xinh đẹp.

Đôi giày da hươu màu nâu đậm không tiếng động giẫm trên mặt thảm trải sàn một cách lặng lẽ.

Tống Kỳ Diễn đi đến trước tủ kính phòng thay quần áo của Cận Tử Kỳ, bản thân hắn đã đổi lại một bộ lễ phục.

Lễ phục màu rượu đỏ, quần tây màu đen, có điểm ngô không ra ngô, khoai không ra khoai, nhưng như vậy khí thế lại đặc biệt hiên ngang.

Quần áo được cắt may khéo léo hoàn mỹ đã tân trang cả thân hình hắn đều sáng lên óng ánh.

Mái tóc đen rơi ra lộn xộn bị cố ý vuốt loạn, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác ngang ngạnh tiêu sái.

Hắn dựa vào cạnh cửa, chờ đợi một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt thế.

Sắc mặt bình tĩnh, gần như nguội lạnh, đây đã từng là vẻ mặt bình thường nhất của hắn ngày trước.

Có nhân viên làm việc thỉnh thoảng đi ngang qua, sẽ len lén liếc mắt nhìn người đàn ông anh tuấn này, sau đó xì xào bàn tán.

Trên người hắn tản ra khí tràng cường đại và sinh ra loại khí tức cự tuyệt bất cứ mọi thứ đến gần.

Cửa phòng thay quần áo "Két" một tiếng đẩy ra.

Tống Kỳ Diễn nghe được tiếng động ngẩng đầu lên, tầm mắt đuổi theo——

Cận Tử Kỳ chậm rãi từ bên trong bước ra.

Chiếc váy chiffon dài cổ áo chữ V bó cao eo, màu sắc không lộng lẫy diễm lệ, cũng không có vẻ khác thường phá cách.

Mái tóc đen dài ngang eo mềm mại được búi lên, chiếc cằm thon nhọn, hai bên má hồng hồng, giống như được nhuộm từ hoa đào.

Màu da trắng nõn dưới màu tím đậm càng làm nổi bật khung xương chiếc cổ xinh đẹp của Cận Tử Kỳ.

Rõ ràng đẹp mắt cao nhã không thể chạm tới, nhưng sự diễm lệ khuynh đảo từ bên trong lộ ra lại khiến đàn ông phải động tâm.

Xem ra gương mặt cổ điển điềm tĩnh dưới ánh đèn thạch anh rực rỡ càng trở nên càng nhu hoà, càng thêm an tĩnh.

Tống Kỳ Diễn bất tri bất giác đứng thẳng dáng người thon dài, bên trong con ngươi đen đang ngắm Cận Tử Kỳ có sóng nước lóng lánh khuynh động, môi mỏng khẽ nhúc nhích, chợt có loại xúc động, trộm mở thư mời ra xem, muốn ngăn cản cô đi tham gia dạ tiệc.

Cận Tử Kỳ như vậy quá dễ dàng khơi gợi sự ham muốn chinh phục nguyên thuỷ nhất của người đàn ông.

Nhưng mà, cuối cùng hắn cũng chỉ là đi tới, đem một chiếc áo choàng da lông trắng như tuyết khoác lên bờ trên vai gầy yếu của cô.

Thật nhẹ nhàng, từ phía sau vòng lấy cô, cái cằm đặt gần sát tóc của cô.

Tầm mắt của hắn dừng ở trên gương, sau đó là từ trên xuống dưới, khóe môi cong lên cười dịu dàng, trong mày trong mắt tất cả đều là ý cười.

"Em thật sự rất đẹp." Tống Kỳ Diễn lẳng lặng nhìn thật lâu, cố gắng khắc chế mà lịch sự khen ngợi.

Cận Tử Kỳ lại bởi vì cái dạng ca ngợi rõ ràng không có bất kỳ ý tưởng gì mới mà ngượng ngùng cười cười, không trả lời.

Sự thật là, Cận Tử Kỳ đẹp quá mức như vậy, đẹp đến độ làm cho lòng người ta sinh ra cảm giác đau đớn.

—— càng đẹp càng muốn chộp vào lòng bàn tay, rồi lại sợ đến cuối cùng rò rỉ mất đi từ trong kẽ tay.

Cảm giác lo được lo mất như vậy, em hiểu không?

Cận Tử Kỳ nhìn người đàn ông trong gương ôm lấy mình, đôi mắt đẹp vụt sáng rồi rũ xuống.

"Anh cũng rất đẹp trai." Nói ra lời như vậy, đối với công chúa mà nói hơi có phần mắc cỡ.

Tống Kỳ Diễn lại cười đến càng thêm vui vẻ, cằm hơi cúi thấp, hôn nhẹ lên tóc của cô như chuồn chuồn lướt nước.

Cận Tử Kỳ cảm giác trái tim mình nhảy có chút nhanh hơn.

Họ cùng nhìn nhau trong gương. Hình ảnh rất xinh đẹp, giống như tấm áp phích điện ảnh tinh xảo.

Điện thoại di động Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên vang lên.

Âm thanh chuông báo đơn điệu giản dị, giống như ong mật ồn ào sôi sục, phá vỡ loại không khí an tĩnh tốt đẹp này.

Hắn buông cô ra, bắt đầu nhận điện thoại, ánh mắt hơi dừng lại trên người cô, sau đó lập tức xoay người đi đến một góc khuất.

Cận Tử Kỳ quay đầu đi, nhìn sang bóng lưng hắn anh tuấn, dịu dàng đưa mắt nhìn theo.

Cho đến cái bóng lưng kia lui ra khỏi tầm mắt của cô, Cận Tử Kỳ mới chuyển ánh mắt trở về.

Cô nhìn sang người phụ nữ đang mỉm cười trong gương, người phụ nữ hỏi cô: "Cô yêu hắn sao?"

Đôi lông mi dài của Cận Tử Kỳ khẽ động, đôi môi khẽ nhếch, yêu, cô yêu Tống Kỳ Diễn sao?

Lần nữa ngẩng đầu nhìn qua gương, cười cười rực rỡ.

—— hẳn là yêu rồi.

Cửa thang máy "Đinh" một tiếng mở ra, hai gã nhân viên làm việc mang một cái rương lớn đi vào.

Người phụ trách của trung tâm may đặt hàng lễ phục vội vội vàng vàng đi ra nhận lấy, chỉ huy hai người nọ đem lễ phục treo lên

Cận Tử Kỳ vô cùng buồn chán nhưng lại đối với lễ phục trong rương sinh lòng hiếu kỳ.

Từ từ đi tới, lại nhìn thấy nhân viên làm việc mở cái rương kia ra, sau đó xốc lên bộ lễ phục bên trong.

—— không, kia không thể gọi là lễ phục, phải nói là áo cưới.

Cô nhìn chiếc áo cưới màu đen đó không chớp mắt.

Chưa từng thấy qua có cô dâu nào vào thời điểm kết hôn muốn chọn màu đen điểm xuyết cho áo cưới của mình.

Nhân viên ở đây khi nhìn rõ chiếc áo cưới cũng không nhịn được mà thổn thức bàn tán xôn xao, theo sự tò mò đó rồi lại cẩn thận từng li từng tí đem áo cưới mặc lên trên thân người mẫu.

Thật sự thì kiểu dáng áo cưới này cũng không xem là đặc biệt mới mẻ độc đáo, nhưng từ phần eo trở xuống có điểm xuyết những hạt pha lê đen hình tam giác ngược lại làm cho nó toả sáng trước mặt người khác, chiếc áo cưới vốn không xuất chúng hơn người trong phút chốc khiến cho người ta không dời mắt được.

Có tốp năm tốp ba quanh mình tụ lại phát ra âm thanh hâm mộ xúc động.

Cũng có cô dâu, chú rể đến đây thử áo cưới dừng chân trước chiếc áo cưới màu đen này, sau đó hỏi thăm nhân viên làm việc ở đây có bán ra chiếc áo cưới hay không, nhưng nhân viên làm việc lại mang vẻ mặt xin lỗi cười lắc đầu.

Trên mặt cô dâu tương lai đã biểu lộ qua một chút tiếc hận.

Có thể tới nơi này cũng có quyền có thế, cô dâu tương lai lập tức lấy ra một chiếc thẻ đen: "Ra giá đi."

"Thật xin lỗi tiên sinh, cái áo cưới này thật sự không thể bán, nó không phải do nhà thiết kế chúng tôi thiết kế, là bạn thân của CEO chúng tôi tự mình thiết kế cho vị hôn thê của anh ta gửi ở chỗ này, không phải là sản phẩm để bán."

Vậy đối với cô dâu, chú rể tiếc nuối nắm tay nhau rời sân, những khách hàng khác nghe nói là hàng không bán cũng đều thất vọng bỏ đi.

Cận Tử Kỳ đến gần áo cưới, khoảng cách rất gần nhìn sang nó, sau đó trong lúc vô tình thấy được nhãn hiệu đính trên áo cưới kia, phía trên tự viết một chữ ký tên ——

Richie.

------------

Bảy giờ rưỡi tối, một chiếc Bentley màu trắng chậm rãi hướng về phía cửa chính khách sạn.

Tống Kỳ Diễn dừng xe, mở miệng gọi Cận Tử Kỳ đang muốn xuống xe: "Tiểu Kỳ."

"Cái gì?"

Tay của cô còn đặt lên tay cầm cửa xe, xoay người nhìn hắn, lời mới vừa hỏi ra, Tống Kỳ Diễn cũng đã vươn người sang đây, một tay đặt lên gáy của cô, kéo cô về phía mình, cứ như vậy hôn xuống.

Cận Tử Kỳ có chút kinh ngạc, bởi vì hơi khẽ vùng vẫy, lại càng đổi lấy sự cường ngạnh áp chế.

Đèn xe Bentley chiếu sáng trước kính chắn gió phía trước xông tới mặt.

Trong phút chốc thoáng qua, phản chiếu ra một đôi nam nữ ôm hôn nhau trong xe.

Thời điểm hai người tách ra, hô hấp của Cận Tử Kỳ có chút hổn hển, nhưng đáy mắt Tống Kỳ Diễn phát sáng trong suốt óng ánh.

Điều này làm cho Cận Tử Kỳ không tự chủ sinh lòng bất bình, nhấp mím khoé môi, hắn lại đưa tay xoa nhẹ khóe miệng của cô, nở nụ cười trầm thấp: "Tối nay em là bạn gái của anh, không cho phép đi với người đàn ông khác biết không?"

Thật hiếm thấy, Tống Kỳ Diễn ở trước mặt Cận Tử Kỳ thế nhưng cũng dám bộc lộ ra thái độ cường ngạnh!

Cận Tử Kỳ ho nhẹ một tiếng, ánh mắt không được tự nhiên dời đi, tiếp tục đẩy cửa xe ra đi xuống.

Phía sau là tiếng cười trầm thấp ấm áp của Tống Kỳ Diễn.

--------------

Ở chỗ ký tên ngay cửa vào hội trường, đang cùng nhau tay trong tay đi đến, Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn được trở thành tiêu điểm chính của mọi ánh mắt.

Cận Tử Kỳ cũng vừa biết, Tống Kỳ Diễn là người đại diện cho Tống thị tới tham gia lần tiệc rượu sinh nhật này.

Dĩ nhiên, cô vẫn sẽ có chút suy nghĩ tự luyến, bởi vì cô đến đây, hắn mới có thể tự đề cử mình trước đó.

Tống Kỳ Diễn tiêu sái ký tên của mình, thuận tay cũng viết tên của cô.

"Cám ơn." Cận Tử Kỳ lịch sự nói cảm ơn, ở loại trường hợp này, vẫn là nên cùng hắn duy trì chút khoảng cách cho tốt.

Tống Kỳ Diễn lại lẳng lặng nhìn cô một hồi, rồi nhìn sang chung quanh một chút.

Dưới tầm mắt khắc chế bát quát ở chung quanh kia, hắn có chút bất đắc dĩ đến gần phía trước vài bước, yên lặng đứng ở trước mặt cô, sau đó khom người gần sát mặt của cô.

Rõ ràng mà nghe được chung quanh phát ra âm thanh hút không khí, "Woaa......"

Theo đó hô hấp của Cận Tử Kỳ cũng lập tức nặng nề, lưng eo cũng không tự giác mà khom về phía sau.

—— quả nhiên, hoàn cảnh vẫn là làm người ta chịu ảnh hưởng.

Tống Kỳ Diễn vươn tay, lấy xuống một sợi lông mi rụng ra ở khoé mắt của cô.

Trong ánh mắt kinh diễm của mọi người, hắn đứng thẳng, cười nhạt: "Vào đi thôi."

"Ách, được." Giọng nói khô cằn, Cận Tử Kỳ không nghĩ tới một ngày kia chính mình lại sẽ ngượng ngùng như vậy.

Vội vã xoay người, giày cao gót nghiêng một cái, chao đảo liền muốn té xuống, vội vàng đưa tay đi bắt.

Một cánh tay đã sớm lẳng lặng chờ ở nơi đó.

Tống Kỳ Diễn nhíu mày, ha hả cười vài tiếng, nhẹ nhàng đỡ cô thẳng dậy.

Bàn tay to lớn đặt tại bên eo cô vẫn chưa dời đi, muốn mượn cơ hội này tạo ra thêm một chút xì căng đan về hai người.

Chờ sau khi hai người họ vào bàn, sau lưng đã là một loạt tiếng nghị luận tràn đầy hứng thú.

"Nguyên lai là thật sự nha, tôi còn tưởng rằng là tin đồn chứ. . . . . ."

"Thái tử gia Tống gia chết đi mà sống lại đi yêu vị hôn thê trước của cháu trai, đủ thú vị để bùng phát tin thời sự của nhà giàu có..."

"Thật sự là Tái ông mất ngựa làm sao biết không phải là phúc a. . . . . ."

"Bất quá, thái tử gia Tống gia và công chúa Cận gia khi nào thì tốt hơn nha....."

-----------

Cận Tử Kỳ sánh bước đi theo Tống Kỳ Diễn vào bàn, làm cho lực chú ý của tất cả tân khách trong sảnh hội đều tập trung lại.

Kim Đồng Ngọc Nữ, đã không cách nào hình dung loại cảm giác rung động này.

Bởi vì sau lưng hai người này là sự đại diện theo thứ tự cho tập đoàn hai đại gia tộc Tống thị và Cận thị.

Hai người đứng cùng nhau, làm cho người ta có một loại ảo giác như trời sinh ra vốn nên như vậy.

Mọi ánh mắt đều dừng lại ở trên người bọn họ.

Toàn hội trường yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe được âm thanh cây kim rơi xuống.

Chỉ có tiếng đàn vi-ô-lông vui vẻ nhẹ vang lên quanh quẩn ở trên không trong phòng yến hội.

Thần sắc Cận Tử Kỳ lạnh nhạt đón nhận những ánh mắt quan sát kia, một tay khoác lên cánh tay Tống Kỳ Diễn.

Sớm muộn cũng có một ngày phải công khai, nay bất quá là sự yên lặng trước bão táp mà thôi.

Rất nhanh, các tân khách lập tức thu lại sự hiếu kỳ của mình, dời mắt đi chỗ khác đồng thời bắt đầu giơ ly rượu, cùng khách khứa bên cạnh chuyện trò vui vẻ, phong thái cao nhã phẩm cách quý tộc phong phạm.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện