Lương Mỹ Kỳ nhảy phắt xuống định lao tới đánh cô nhưng Bối Di đã nhanh chóng lên xe ô tô rời đi, cô ta tức quá mà không làm được gì, gương mặt đỏ au, dậm chân bình bịch.
Bối Di nhìn qua gương chiếu hậu, khoé môi cong lên thích thú, còn Lương Mỹ Kỳ lúc đó quay sang trách mắng Trình Mục Dương thậm tệ.
“Sao anh cứ đứng im một chỗ như thằng ngốc vậy?! Bị cô ta nói thế mà cũng không biết đường mà lên tiếng!”
Mặt mũi anh ta tối sầm lại, Trình Mục Dương vẫn nhẫn nhịn không nói gì cả.
Lương Mỹ Kỳ giận cá chém thớt, sỉ nhục anh ta bằng những lời lẽ rất quá đáng:
“Trình Mục Dương, anh xem lại mình đi! Ngày trước thì nói rằng anh rất yêu tôi, sẽ chăm sóc cho tôi, bảo vệ cho tôi, mua cho tôi những gì mà tôi thích nhưng hiện tại thì sao? Anh chỉ là mội kẻ vô dụng bị Lục Bối Di sỉ nhục, hơn nữa còn làm tôi mất mặt!”
Hai bàn tay của Trình Mục Dương siết chặt vào nhau nổi lên khớp xương trắng bệch, gân xanh trên thái dương co rút, anh ta nghiến răng, cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể.
“Mỹ Kỳ, em thôi đi có được không?”
Lương Mỹ Kỳ sửng sốt, chỉ thẳng ngón tay vào mặt anh ta:
“Anh dám mắng tôi?”
“Trình Mục Dương, anh dám quát tôi à?!”
Cô ta hét lên, Trình Mục Dương hít sâu một hơi, giọng nói của anh ta rất nhẹ nhàng, có giống mắng cô ta? Hay chính cô ta mới là người sỉ nhục anh ta?
Lương Mỹ Kỳ giãy nảy lên:
“Trình Mục Dương, anh nghĩ anh là ai mà dám lớn tiếng với tôi? Anh có biết để được như ngày hôm nay thì gia đình tôi đã giúp anh bao nhiêu không?!”
Câu nói đó của cô ta giống như chiếc kéo cắt đứt chút kiên nhẫn còn sót lại của anh ta, Trình Mục Dương không kìm được mà vung tay tát cho cô ta một cái.
“Chát!”
Lương Mỹ Kỳ trợn tròn mắt, hai tay ôm má phải của mình, không tin nhìn anh ta.
“Anh còn dám đánh tôi?”
Cô ta lao tới đấm liên tục vào ngực anh ta, Lương Mỹ Kỳ dù sao cũng chỉ là phụ nữ, sức lực so với Trình Mục Dương không thể bằng.
Hai tay cô ta bị giữ chặt, hai mắt của anh ta đỏ lên, Trình Mục Dương gằn giọng nói:
“Lương Mỹ Kỳ, cô đừng có quá đáng quá!”
“Tôi quá đáng? Trình Mục Dương đồ khốn! Có phải anh thấy con nhỏ Lục Bối Di kia trở về nên anh trở mặt với tôi không?!”
Trình Mục Dương như bị nói trúng tim đen, nhất thời không phản bác được gì, Lương Mỹ Kỳ giật mạnh tay mình ra khỏi tay anh ta, cười khẩy:
“Tôi nói đúng rồi chứ gì? Có phải bây giờ anh thấy cô ta xinh đẹp nên muốn quay lại với cô ta không?”
“Cô đừng có mà nói linh tinh!”
Anh ta bực bội gắt lên, Lương Mỹ Kỳ bật cười, nói:
“Linh tinh? Vừa nãy ánh mắt mà anh nhìn cô ta đã nói lên tất cả rồi!”
Lương Mỹ Kỳ nói xong, giận dữ bắt xe bỏ về, Trình Mục Dương hậm hực đá văng viên sỏi dưới đất, anh ta thừa nhận ban nãy khi nhìn thấy Bối Di liền bị cô thu hút, Trình Mục Dương nhớ đến những ngày tháng cô vất vả vì anh ta mà không kêu than lấy một lời, rồi những lúc cô dịu dàng chăm sóc cho anh ta, bấy giờ anh ta mới cảm thấy mình quá ngu ngốc!
….
Bối Di không biết xử lý chuyện này thế nào nên đành gọi điện thoại cầu cứu Ái Ái, chuông vừa đổ đã có người bắt máy ngay lập tức.
“Ái Ái, nguy rồi, cứu mình với…”
“Có chuyện gì vậy?”
Bối Di thuật lại chuyện ban nãy cho cô ta nghe, Ái Ái tặc lưỡi:
“Không hổ danh là Quân Diêm Vương! Hắn rõ ràng là muốn làm khó cậu mà…”
“Mình lấy đâu ra năm trăm triệu cơ chứ…” Bối Di khóc không ra nước mắt.
Ái Ái ngẫm nghĩ một chút, chợt nói:
“Khoan đã, Bối Di, đây có lẽ là cơ hội của cậu đó.
”
“Cơ hội?” Bối Di không hiểu, cơ hội gì cơ?
Ái Ái liền giải thích:
“Quân Dư Thần tuy lạnh lùng nhưng vị thế của hắn đang đứng đầu trong thành phố Thịnh Thế này, chi bằng cậu mượn hắn trả thù Lương