Quân Dư Thần cúi đầu, Bối Di cảm nhận được môi anh đang dừng trên bụng mình, đột nhiên cô cảm thấy có gì đó ươn ướt, còn nhỏ tách tách, liền hé mắt nhìn, không ngờ lại thấy hai hàng máu đỏ chảy xuống từ mũi của anh!
“Anh chảy máu kìa!”
Bối Di la lên, ngồi phắt dậy, ngực vô tình đập vào chóp mũi anh.
Quân Dư Thần ôm mũi rồi quay mặt đi, hai gò má đỏ lên không hề tự nhiên chút nào.
Cô không ngờ anh lại bị chảy máu nhiều thế? Nhưng mà…nguyên nhân là gì?
Chẳng lẽ là…vì cô?
Bối Di chạy vào phòng tắm lấy khăn mặt cho anh, sau đó đưa nó cho Quân Dư Thần.
Ánh mắt anh thi thoảng liếc qua người cô, yết hầu chuyển động lên xuống.
Cô không để ý mình đang khoả thân, chỉ muốn biết sao anh lại bị chảy máu mũi.
Đánh bạo hỏi:
“Anh…chảy máu mũi là vì tôi à?”
Quân Dư Thần chớp mắt mấy cái, vẻ lúng túng hiếm có hiện rõ lên trên mặt.
Cuối cùng cũng trả lời:
“Mỗi lần tôi ở gần phụ nữ đều bị chảy máu mũi.”
Trước đây bệnh của anh còn nghiêm trọng hơn, chỉ cần cách anh 20cm là anh đã có phản ứng rồi, dần dần Quân Dư Thần mới khống chế được, anh cứ tưởng căn bệnh đã biến mất nhưng không ngờ nó lại đến đúng lúc này.
Bối Di kinh ngạc, nói một cách khác thì anh dị ứng với phụ nũa à?
Trong tình huống này cô không biết nên vui hay nên buồn đây, bởi vì mới thoát được một kiếp…
Nhưng nếu anh đã bị như vậy thì sao lại yêu cầu cô ngủ cùng với mình?
Quân Dư Thần quan sát vẻ mặt đăm chiêu nghĩ ngợi đó của cô, phút chốc đẩy cô xuống giường.
“Chúng ta tiếp tục.”
“Khoan đã…”
Bối Di bối rối chặn hai tay trước ngực anh, lúng túng lên tiếng:
“Anh như thế có ổn không?”
Ánh mắt Quân Dư Thần lập tức không vui, anh bá đạo nói:
“Tôi không cho phép cô nghi ngờ năng lực của tôi.”
Dứt lời, Quân Dư Thần lập tức cúi đầu hôn lên môi cô như chứng minh lời nói của mình.
Bờ môi cảm nhận được lưỡi anh đi theo đường môi cô, nó yêu chiều liếm lấy hai cánh môi cô.
Môi anh mút chặt phiến môi dưới, vài lần như thế đã làm nhòa đi làn son đỏ hồng được cô tô lên.
Tay Quân Dư Thần vuốt ve mái tóc dài mượt, hơi thở anh đều đều phả lên làn da trắng mịn trên gương mặt tinh xảo của Bối Di.
Quân Dư Thần nâng mắt nhìn, đôi mắt sóng nước của người con gái trong lòng đang nhìn anh.
Bối Di thấy tim mình đập nhanh như trống dồn, vài giây sau một loạt các động tác được anh thực hiện thành thạo, nơi cứng cáp bên dưới được giải phóng, ma sát với khu vườn bí ẩn của cô.
Bối Di hé mắt nhìn, mới nhìn thấy nó thôi hồn phách cô như sắp bay mất.
“To quá…”
Cô căng thẳng vô tình buột miệng thốt ra suy nghĩ trong đầu.
Quân Dư Thần khựng người lại trong vài giây, sau đó ý cười treo trên khoé môi.
Quân Dư Thần dường như rất hài lòng với phản ứng đó của cô, buông lời có phần dâm đãng:
“Cô cảm thấy “súng” của tôi thế nào?”
Một tay anh nắm một bên ngực cô, phả hơi nóng vào gáy cô, thanh âm trầm khàn truyền tới tai cô, Bối Di ngây người mất một lúc mới hiểu “súng” mà anh nói tới là gì…
Ngón tay anh nhẹ nhàng thám hiểm bên trong cô một lần nữa, Bối Di ngày càng nhạy cảm, cô không trả lời, bên dưới siết chặt lấy ngón tay anh, hai gò má nóng lên như bị hun.
Cổ họng cô bật ra từng tiếng rên rỉ “ư ư a a” khe khẽ.
Bên dưới ướt át ngứa ngáy khó chịu, Quân Dư Thân vừa rút tay ra cô đã cảm thấy thật trống rỗng, anh rướn người lấy bao cao su trong hộc tủ, sau đó đeo vào.
Không để cô đợi lâu, anh đem hai đùi cô vòng qua hông mình, dùng sức đi vào.
“A…”
Bối Di đau đớn cong eo lên, nước mắt tuôn ra từ