Bối Di lấy hết sức để chạy, thấy trước mắt là một con ngõ nhỏ thì vội vàng chạy vào bên trong để cắt đuôi chúng.
“Khốn kiếp! Nó chạy đi đâu rồi?!”
Lập Tự chửi thề.
Bối Di đứng trong khe hẹp, trái tim đập thình thịch.
Hắn đứng bên ngoài ngó nghiêng giây lát sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân xa dần.
Bối Di thở phào một tiếng, bước ra khỏi cái ngõ đó rồi vẫy một chiếc taxi nhanh chóng rời đi.
Lập Tự không tìm được cô, hắn giận dữ đá tung hòn sỏi dưới đất lên, điện thoại trong túi hắn đột nhiên vang lên nhưng hắn lại trốn tránh không muốn nghe máy, nhưng người đó dường như không muốn buông tha cho hắn, điện thoại vang lên từng tiếng như thúc giục.
“Alo?”
“Anh làm gì mà không nghe điện thoại của tôi?”
Lương Mỹ Kỳ bực bội chất vấn.
“Anh đã tìm thấy con nhỏ đó chưa?”
“Tìm thấy rồi nhưng nó chạy rồi!”
Lương Mỹ Kỳ nghe xong liền mắng hắn:
“Đúng là đồ vô dụng! Tôi đã mất bao nhiêu công sức theo dõi nó rồi, anh chỉ cần tới bắt nó thôi mà anh cũng không làm được!”
Lập Tự giận lắm nhưng hắn vẫn im lặng.
“Tôi nghĩ nó sẽ quay lại chỗ nhà thuê để lấy đồ đấy, anh cứ cho người chặn nó ở đấy, thể nào chẳng bắt được nó!” Lương Mỹ Kỳ nói.
Hắn nghe cũng có lý:
“Tôi biết rồi.”
Lương Mỹ Kỳ ngắt máy, khoé miệng nở một nụ cười nham hiểm.
….
Bối Di cũng suy nghĩ nếu mình mà quay trở lại ngôi nhà đó thì thể nào cũng bị Lập Tự bắt được, nhưng bây giờ đồ đạc của cô đều để ở đó, biết làm thế nào đây?
Cô gọi điện cho Ái Ái, nhưng còn chưa kịp mở lời thì cô ta đã bù lu bù loa lên:
“Bối Di…hu hu…”
“Ái Ái, sao thế?!”
“Mình…mình có chuyện rồi, cậu có thể tới đây được không?”
“Ở đâu?”
“Bệnh viện Nhân Ái.”
Bối Di lập tức bảo tài xế chạy tới đó, ông ta thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng nhận được điểm dừng.
Lúc cô tới nơi gọi điện thoại cho Ái Ái thì lại nghe thấy tiếng của Lam Khắc cùng cô ta cãi nhau.
Cô chạy tới phòng làm việc của Lam Khắc, vì quá vội vã nên đâm sầm vào ngực một người đàn ông.
Mùi hương thanh cao quen thuộc thoảng qua mũi cô, Bối Di ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt của Quân Dư Thần.
Tại sao anh lại ở đây?!
Bối Di đờ người, hai chân như đóng cọc trên sàn.
Khoé môi Quân Dư Thần khẽ nhếch lên, đang muốn tìm cô thì cô tự động chạy đến, đúng là số phận mà…
Đúng lúc cô đang không biết nên chạy hay giải thích thế nào thì Ái Ái từ trong phòng làm việc của Lam Khắc xông ra ngoài, hai mắt đỏ hoe như vừa mới khóc.
“Ái Ái! Nghe anh giải thích đã, mọi chuyện không như em nghĩ đâu!”
“Không như tôi nghĩ? Chính mắt tôi nhìn thấy cô ta hôn anh, thậm chí anh còn không đẩy cô ta ra, bây giờ anh còn muốn giải thích điều gì nữa?!”
“Không phải! Là anh bị bất ngờ, anh thật sự không hôn cô ta!”
“Anh đừng nói nữa! Chúng ta chia tay đi!”
Ái Ái giằng mạnh cổ tay của mình ra