Tập đoàn Quân thị đang dẫn đầu trở thành một trong số những tập đoàn phát triển nhất nước, dưới tài kinh doanh của Quân Dư Thần nó ngày càng trở nên lớn mạnh hơn, danh tiếng của anh theo đó càng vang xa, anh được bình chọn là người đàn ông hấp dẫn nhất đối với các cô gái.
Như mọi ngày, mấy nhân viên lễ tân của công ty đều sửa soạn xinh đẹp để mong lọt vào mắt xanh của anh, thế mà hôm nay anh lại đi làm muộn hơn mọi ngày, một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày thì Quân Dư Thần không vắng mặt ngày nào, đừng nói là đi làm muộn.
Tám giờ ba mươi sáng, xe ô tô màu đen quen thuộc của anh xuất hiện trước cửa công ty, mấy nhân viên nữ đồng loạt mắt sáng rỡ, chen nhau ra cửa xếp hàng đón tiếp anh, thư ký Lâm xuống xe mở cửa cho anh, Bối Di bước ra sau cùng, vừa nhìn thấy cô, nụ cười trên môi bọn họ tắt lịm.
Bối Di cảm nhận như hàng chục con mắt đang đổ dồn vào mình, cô hơi cúi đầu đi giữ khoảng cách với anh, nào ngờ Quân Dư Thần bỗng ôm eo cô đi bên cạnh mình.
Miệng của toàn bộ người có mặt ở đó có thể nhét vừa cả một quả trứng chim rồi, Quân tổng xuất hiện cùng với một cô gái đẹp, hơn nữa còn rất thân mật, anh vừa đi vào thang máy một cái là cả sảnh công ty đồng loạt náo động, tin tức về Quân Dư Thần tràn ngập trong nhóm chat của mấy bà cô buôn chuyện.
“Cô gái đó là ai vậy? Tiểu thư nhà nào à?”
“Tại sao tổng giám đốc lại ôm cô ta? Không phải anh ấy bị dị ứng với con gái ư? Hay đó chỉ là lời đồn mà thôi?”
“Quan trọng là bọn họ rất thân mật với nhau kìa, ghen tỵ quá đi mất thôi…”
Bên ngoài náo nhiệt bao nhiêu thì trong thang máy lại yên ắng bấy nhiêu, Bối Di vùng vẫy khỏi vòng tay anh, vẻ mặt rất không đồng tình.
“Tại sao ban nãy anh lại ôm tôi trước mặt bọn họ?”
“Tại sao tôi không thể ôm?”
Quân Dư Thần hỏi ngược lại cô, nhất thời khiến Bối Di á khẩu, thấy vẻ lúng túng của cô càng đáng yêu, anh muốn trêu chọc cô nhiều hơn, thân hình cao lớn dồn cô vào góc thang máy.
“Quân tổng, đây là công ty đấy nhé, anh đừng có mà làm bừa…” Bối Di ấp úng chặn hai tay trước ngực anh.
Anh cười:
“Công ty thì sao? Công ty của tôi, luật của tôi, ai dám cấm?”
Bối Di hai lần bị anh làm cho cạn ngôn, theo thói quen phồng má bất mãn, Quân Dư Thần độc tài này nói lý không được, thôi thì cô đại nhân đại lượng không thèm chấp kẻ như anh ta đi.
Cô quay mặt sang nơi khác không thèm nhìn anh, đúng lúc đó tiếng thang máy đến nơi vang lên, thư ký Lâm thở phào nhẹ nhõm mau chóng ra khỏi nơi đó, còn vẻ mặt của anh bình thản như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Bối Di theo anh vào trong phòng làm việc của tổng giám đốc, cô không thấy nơi làm việc của thư ký đâu cả bèn hỏi anh:
“Quân