Theo như camera của trường thì Quân Duệ không hề ra khỏi cổng trường, lần cuối cùng cậu xuất hiện là ở cuối dãy hành lang gần phòng học nhạc, sau đó thì camera không quay được gì nữa, giống như cậu đã biến mất khỏi thế giới này vậy.
Quân Dư Thần lái xe rất nhanh, trên đường còn bị mấy cảnh sát giao thông chú ý nhưng vì biển xe của anh là biển xe ưu tiên nên bọn họ không dám đuổi theo.
Bối Di nhìn cảnh vật lướt qua vùn vụt trước mắt, lại quay sang nhìn anh, vẻ mặt của anh vẫn lạnh lùng không cảm xúc, nhưng cô biết anh đang rất lo lắng cho Quân Duệ.
Bề ngoài nhìn anh lạnh lùng là thế nhưng anh cũng biết lo lắng cho người khác…
Đến trường học, hiệu trưởng chạy ra tận nơi để đón tiếp anh, gương mặt của ông ta đã tái nhợt đi, bởi vì người biến mất lại là Quân Duệ, nếu không tìm thấy cậu thì với tính cách của Quân Dư Thần sợ là sẽ san phẳng ngôi trường này mất.
“Rốt cuộc là các người làm gì mà để nó mất tích như vậy? Bao nhiêu người mà không tìm thấy một đứa bé?”
Quân Dư Thần lạnh lùng nói, thanh âm giống như ác quỷ dưới địa ngục, ánh mắt lướt qua cũng đủ khiến cho tất cả giáo viên cùng hiệu trưởng ở đó sợ đến mức toát mồ hôi hột.
Bối Di sợ anh giận cá chém thớt, bèn đứng ra nhẹ giọng nói:
“Quân tổng, chi bằng bây giờ chia nhau tìm Tiểu Duệ, có nói bọn họ thì cũng vô ích.”
Sắc mặt anh bớt xám xịt đi một chút, Bối Di hỏi giáo viên chủ nhiệm của cậu bé:
“Trước lúc Tiểu Duệ biến mất có biểu hiện gì kì lạ không?”
“Không ạ…”
“Vậy bình thường thằng bé làm gì hay là có đặc biệt thích gì không?”
Giáo viên chủ nhiệm nghĩ ngợi một chút rồi trả lời:
“Bình thường Tiểu Duệ chẳng nói gì cả, cũng không tiếp xúc với các học sinh khác mà chỉ ngồi chơi một mình, trước đó không có gì lạ cả.”
Cô ta nhìn sang Quân Dư Thần, hai mắt rơm rớm:
“Quân tổng, tôi xin lỗi, đáng lẽ tôi phải để ý tới Tiểu Duệ nhiều hơn…”
Quân Dư Thần lạnh lùng thốt lên:
“Đuổi việc cô ta đi.”
Anh không muốn nói nhiều, cô gái đó nghe xong sợ hãi, nước mắt lăn dài trên má cầu xin anh:
“Quân tổng, tôi xin lỗi, xin anh đừng đuổi việc tôi mà, ở nhà tôi còn mẹ già, nếu bị đuổi việc tôi không biết phải làm gì nữa…”
“Cô đã nói là lỗi của cô, vậy thì phải đuổi việc cô rồi.” Anh hơi nhíu mày khó chịu ra mặt.
Bối Di một lần nữa đứng ra can ngăn anh:
“Quân tổng, đuổi việc thì nặng quá, anh có thể nghĩ lại được không?”
Quân Dư Thần: “Tôi không cần nghĩ lại.
Đuổi việc cô ta đi.”
Anh liếc mắt ra hiệu cho hiệu trưởng, ông ta cũng không còn cách nào khác đành phải đuổi việc giáo viên đó.
“Đưa