Bối Di bỗng nhiên cựa người, hai tay vô thức ôm chặt cổ anh.
Quân Dư Thần cứng người, sau đó chuyển thành chủ động ôm chặt cô vào lòng.
Sáng hôm sau, ánh mặt trời nhẹ xuyên qua rèm cửa, thấp thoáng trên hai bóng hình đang ôm ấp nhau trên giường.
Bối Di hôm nay lại tỉnh giấc trước anh, cô mở mắt ra, đập vào mắt là lồng ngực đang phập phồng của Quân Dư Thần.
Chuyện gì vậy?
Bối Di ngây người, não như ngưng hoạt động, tại sao cô lại nằm trong lòng anh thế này? Hôm qua cô nhớ là mình đã ngủ lại trong phòng của Quân Duệ cơ mà?
Nhìn lên khuôn mặt điển trai hoàn mỹ ấy đang ngủ say, Bối Di len lén nhấc tay anh ra khỏi eo mình, khẽ rút chân ra nhưng đúng vào lúc đó anh lại mở mắt.
Cô ngẩn người, vẻ mặt bối rối, còn anh thì rất bình thản.
Không phải chứ, người đáng ra phải lúng túng là anh mới phải?
Bối Di đỏ mặt đẩy mạnh anh ra sau đó ngồi dậy.
Cô định xuống giường, nào ngờ cổ tay bỗng bị một lực kéo ngược lại, trở về lòng anh như cũ.
“Thả tôi ra.”
Cô vùng vẫy.
“Vẫn còn sớm mà, ngủ thêm một lát nữa.”
Giọng anh mới ngủ dậy vang lên bên tai cô trầm khàn nghe rất quyến rũ.
Nhưng Bối Di nào còn tâm trạng đâu mà ngủ nữa, cô không chịu, lên tiếng:
“Tôi không muốn ngủ nữa, anh thả tôi ra đi, tôi đi xem Tiểu Duệ thế nào?”
Quân Dư Thần nhướn mi mắt:
“Xem ra em quan tâm tới nó hơn cả tôi nhỉ?”
Bối Di nhất thời không hiểu, anh muốn cô làm bảo mẫu cho Quân Duệ nên cô quan tâm tới cậu bé cũng là sai sao?
“Không phải anh nói tôi là bảo mẫu của Tiểu Duệ à?”
Đúng là như vậy nhưng khi thấy cô quan tâm tới nó mà không để ý gì tới anh cả, Quân Dư Thần lại có chút không vui.
Nhưng nói ra thì thật mất mặt nên anh sẽ che giấu nó đi.
“Đúng vậy, nhưng bây giờ tôi muốn ngủ.”
Quân Dư Thần bá đạo ôm cô nằm xuống giường.
Bối Di bất mãn đánh vào ngực anh:
“Anh muốn thì ngủ một mình đi!”
Cô là bảo mẫu chứ đâu phải là gối ôm của anh.
Quân Dư Thần mặc kệ cô có vùng vẫy, anh vẫn ôm chặt cô, hai cánh tay cứng cáp như gọng kìm không cho cô di chuyển.
Cô phản kháng một lúc thì mệt, lại không cam tâm chuyển sang cầm cánh tay anh cắn mạnh vào đó một cái.
“Sao thế? Muốn ăn thịt tôi à?”
Quân Dư Thần mày cũng chẳng thèm nhíu, giống như vết cắn đó chẳng đủ làm lay động đến anh vậy.
Bối Di lại không dám cắn mạnh, lỡ như làm cho anh chảy máu thì không biết người đàn ông ác ma này sẽ hành hạ cô tới mức nào nữa.
“Quân tổng, tôi muốn đi vệ sinh.”
Cô nhả tay anh ra, nơi đó đọng lại một vết răng sâu hoắm.
Bối Di nở nụ cười tươi lấy lòng anh, Quân Dư Thần nhàn nhã trả lời:
“Được.”
Nhưng còn chưa kịp vui mừng thì anh đã ôm cô xuống giường cùng đi vào nhà tắm.
“Anh…anh làm gì thế?”
“Đi vệ sinh chứ còn làm gì?”
“Tôi tự đi được rồi, không cần tới anh đâu.”
Cô vùng vẫy muốn nhảy xuống, hai cánh tay anh vẫn ôm chặt thắt lưng cô,