Trong lúc xung đột đang xảy ra thì có một người là phóng viên trà trộn vào, mục đích ban đầu chỉ là theo dõi Hạ Mạn để săn tin của cô ta nhưng bây giờ lại xuất hiện cả Hạ Hàn nên hắn gắt gao chụp ảnh của cả hai.
"Này anh bạn..." Chu Lãng bất thình lình đứng ở phía sau vỗ vai một cái "bộp" làm hắn giật mình.
"Anh là trợ lí Chu... vậy có nghĩa người đàn ông đó là..." Phóng viên vừa nói vừa quay đầu lại nhìn Lam Thần Vũ nhưng chưa kịp đã bị Chu Lãng tóm cổ kéo đi.
"Chúng ta đi uống tí cà phê đàm đạo nào" Chu Lãng nở nụ cười nghề nghiệp.
Thấy Chu Lãng đã giải quyết xong kẻ săn tin, Lam Thần Vũ mới yên tâm xử lí đến chuyện chính.
Anh ném ánh mắt cảnh cáo cho Hạ Mạn để ả tự biết thân phận cút khỏi đây rồi nhìn xuống thấy gương mặt đầy sẹo của cô thì không khỏi xót xa, dịu giọng nói: "Tôi đưa em về."
Hạ Hàn cúi gằm mặt né tránh ánh mắt lo lắng của anh.
Chợt cô nhớ lại những gì Chu Lãng kể cho cô nghe, sắc mặt cô tối đi, cô đẩy nhẹ bàn tay của anh đang yên vị trên cánh vai mình ra, thái độ có phần hơi lạnh nhạt: "Tôi có thể về với Trần Khinh. Lam tổng không cần phải đích thân đưa đón một nghệ sĩ đã hết thời như tôi đâu."
"Em biết tất cả rồi sao?"
Hạ Hàn gật đầu, miễn cưỡng nói: "Tôi cũng biết lí do vì sao Lam Kỳ Ngôn lại bắt tôi."
"Có lẽ em thật sự hiểu lầm rồi" Lam Thần Vũ đột nhiên trở nên lãnh đạm, nắm tay cô kéo đi, "Về nhà với tôi."
"Bát Giới! Em có sao không?"
Đột nhiên Trần Khinh hét lên thất thanh làm mọi người đều giật mình.
Hạ Hàn hoảng hốt ngồi khuỵu xuống ôm lấy Bát Giới, tay vuốt vuốt tấm lưng nhỏ đang run rẩy, nước mắt bắt đầu ứa ra: "Bát Giới, em sao vậy? Đừng dọa chị."
Cô quay qua kéo tay Trần Khinh: "Thuốc! Cho Bát Giới uống thuốc đi!"
Lam Thần Vũ nhíu mày nhìn tình trạng vật vã của Bát Giới, anh lập tức ngăn lại khi thấy Trần Khinh định lấy thuốc trong lọ "stomach" cho vào miệng cậu bé: "Đừng uống thuốc này, e rằng đây không phải bệnh dạ dày bình thường, phải đưa đứa bé đến bệnh viện!"
Dứt lời, anh ngồi xuống bế Bát Giới lên, quay sang nói với Trần Khinh: "Cậu đưa Hạ Hàn đi theo tôi."
Nhìn bộ dạng tận tâm của Lam Thần Vũ, trong lòng Hạ Hàn liền cảm thấy ngổn ngang. Cô tuy lo lắng cho Bát Giới nhưng điều cô không muốn đối diện nhất chính là thân phận thật của anh.
Cùng lúc đó bên ngoài trung tâm. Hạ Mạn tức tối đi về thì thấy Chu Lãng đi cùng với phóng viên. Ả giật mình khi thấy anh, trong đầu liền nhảy số về người đàn ông bênh vực Hạ Hàn.
Ả nghi ngờ những chuyện này không phải trùng hợp nên lén lút theo dõi anh để nghe lén.
Chu Lãng dồn phóng viên vào ngõ cụt, tay đưa lên đẩy nhẹ gọng kính, hai mắt híp lại vì cười: "Giao cho tôi tất cả những tấm ảnh anh đã chụp."
Phóng viên gượng cười để che giấu sự chột dạ. Hắn định giao mấy tấm ảnh này cho biên tập để lãnh thưởng nhưng lúc này lại được Chu Lãng ngỏ lời nên được nước tranh thủ: "Anh ra giá bao nhiêu?"
Chu Lãng "Ồ" một tiếng, bình thản hỏi: "Anh muốn tống tiền tôi?"
Hắn nhìn vẻ ngoài thư sinh nho nhã của Chu Lãng thì lầm to, cho rằng lợi dụng mấy tấm ảnh để tống tiền là đúng đắn.
"Trợ lý Chu, phóng viên chúng tôi cũng chỉ dựa vào công việc săn tin này mới có thể kiếm sống qua ngày. Anh không muốn tin tức nội bộ của công ty truyền ra ngoài thì chìa một khoảng tiền ra bịt miệng tôi là được ngay. Anh là trợ lý tổng tài, đãi ngộ chắc chắn rất cao. Chi tiền để bảo vệ danh tiếng cho diễn viên của công ty cũng xem như là bảo vệ công ty rồi."
"Ban đầu anh chỉ định kiếm chút tiền từ việc điều tra đời tư của Hạ Mạn, nhưng sau đó thấy Hạ Hàn có giá trị hơn nên quyết định tống tiền tôi sao?"
Bị Chu Lãng nói trúng tim đen, hắn đổ mồ hôi: "Dù... dù sao cả hai người bọn họ đều là nhân vật có sức ảnh hưởng lớn, còn người đàn ông thần bí đó chắc chắn có liên quan đến Lam Vũ Thần Hoa, nếu truyền ra ngoài anh cũng sẽ bị liên lụy."
"Tại sao tôi lại bị liên lụy được chứ?"
"Vì anh là trợ lí của tổng tài."
"Thôi được rồi, tôi sẽ cho anh thứ anh muốn."
Phóng viên nghe vậy thì sáng mắt, định bụng sẽ có được một đống tiền
Chu Lãng nhếch mép, anh cởi bỏ cặp kính nhét vào túi quần, sau đó móc trong túi áo ra một khẩu súng ngắn rồi gắn ống giảm thanh. Mỗi hành động diễn ra đều vô cùng chậm rãi giống như chẳng thiết gấp gáp mà đùa bỡn với sinh mạng rẻ rúng của kẻ trước mặt.
Hạ Mạn nghe lén từ đầu đến cuối cũng không moi được thông tin gì quan trọng song trước khi bỏ đi ả nghe thấy tiếng của kim loại, quay đầu lại nhìn thì điếng hồn suýt chút hét lên nhưng ả may còn lí trí kịp thời tự bịt miệng mình lại.
"Cái quái gì? Trợ lý Chu là xã hội đen?"
Chu Lãng thừa biết có "con chuột nhắt" đang bám đuôi. Anh chĩa nòng súng vào giữa trán của phóng viên, cố tình nói lớn để cảnh cáo Hạ Mạn đang núp ở góc tường: "Dùng cái này bịt miệng anh được không?"
Mười phút sau.
Chiếc Audi trắng phanh gấp trước cổng bệnh viện. Bát Giới được đưa vào phòng cấp cứu.
Một tiếng sau bác sĩ bước ra. Ông nhìn Hạ Hàn và Trần Khinh rồi đến Lam Thần Vũ đứng phía sau. Thấy Lam Thần Vũ gật đầu cho phép, ông mới dám nói: "Cậu bé bị ung thư dạ dày. Hiện tại đã qua cơn nguy kịch nhưng bệnh tình khó có thể cứu chữa. Thời gian của cậu bé chỉ còn lại một năm, người nhà hãy cố gắng động viên để cậu có thể sống vui vẻ quãng đời còn lại."
Hạ Hàn trợn mắt, cơ thể vô lực loạng choạng ngã vào người Lam Thần Vũ.
"Hạ Hàn, không sao chứ?" Anh lo lắng đỡ lấy vai cô.
Hạ Hàn nhắm mắt hít thở không thông, nức nở nói: "Bát Giới chỉ là một đứa trẻ thôi, sao lại như vậy được..."
Khóc một lúc rồi Hạ Hàn ngất luôn trong vòng tay của Lam Thần Vũ. Anh thở dài bế cô lên, cái đầu nhỏ ngoẹo vào ngực anh, trên gương mặt còn lấm lem nước mắt.
"Vất vả cho em rồi" Lam Thần Vũ xót xa nhìn Hạ Hàn tiều tụy. Đoạn cất bước rời đi thì bị Trần Khinh ngăn lại, "Không được đi!"
Trần Khinh chạy lại đưa tay chặn trước mặt Lam Thần Vũ. Lam Thần Vũ vô cảm đối diện với khí tức kiên định của cậu thanh niên: "Chuyện gì?"
"Anh có phải là tổng tài của công ty giải trí Lam Vũ Thần Hoa, tổng giám đốc Lam Thần Vũ?"
Lam Thần Vũ im lặng thay cho