Lam Kỳ Ngôn lái xe quay về bệnh viện, đến ngã tư thì gặp đèn đỏ nên dừng lại.
Lúc này anh mới nhìn sang ghế bên cạnh, đệm ghế vẫn còn chút hơi ấm của Hạ Hàn giờ đây trống huơ trống hoắc khiến tâm trí anh lại bắt đầu nhung nhớ những ánh mắt và biểu cảm của cô.
"Hạ Hàn đang chịu rất nhiều đau đớn. Thật muốn ngay lập tức đến bên cạnh cô ấy..."
Hai má anh đột nhiên đỏ bừng, cái tên Hạ Hàn như một con sên đeo bám tâm trí anh khiến anh vô phương thoát khỏi.
Trong đầu anh cứ hiện lên hai chữ Hạ Hàn, khung cảnh Hạ Hàn trần trụi nằm dưới thân anh run rẩy, gương mặt ngủ say đáng yêu của Hạ Hàn và hơn hết, lòng dạ anh đang ngổn ngang vì lo lắng cho an nguy của cô.
"Mình bị điên rồi! Sao có thể yêu cô ấy được?!"
Lam Kỳ Ngôn cau mày.
Yêu...
Đúng!
Cảm giác này, dấu hiệu này, biểu cảm và cả hành động muốn ăn tươi nuốt sống Lộ Sơ để trả thù cho cô đều thể hiện rất rõ trạng thái hiện tại của Lam Kỳ Ngôn, anh chính là rơi vào lưới tình rồi!
Lam Kỳ Ngôn đã yêu Hạ Hàn!
Anh chậc lưỡi, thở hắt ra một hơi, mi mắt cụp xuống u ám như tinh tú bị mây đen làm lu mờ: "Người tàn bạo như mình... cô ấy hận còn không kịp."
Ngoài đường đèn xanh đã sáng, từ phía sau có một chiếc mô tô phân khối lớn lách qua khe hở giữa những chiếc ô tô mà chạy lên đối diện với xe của Lam Kỳ Ngôn.
Trên mô tô có hai người, người ngồi phía sau gõ mạnh vào kính xe làm Lam Kỳ Ngôn giật mình, thức tỉnh khỏi mớ hồi tưởng mông lung.
"Này anh kia!"
Lam Kỳ Ngôn hạ kính xe xuống.
"Nhìn đi, anh đang cản trở giao thông đấy."
“À... xin lỗi.”
Anh đạp ga cho xe chạy đi, đường phố cũng dần lưu thông lại bình thường.
Chiếc mô tô phân khối lớn chạy theo ngang ngửa với tốc độ của anh. Anh cẩn trọng nhìn vào kính chiếu hậu thấy dáng vẻ của hai người này rất quen, họ đều mặc đồ đen và đeo khẩu trang rất kín, song chất giọng lại vô cùng ấn tượng.
Với bản năng cảnh giác rất cao, trong lòng Lam Kỳ Ngôn xuất hiện linh cảm không tốt, anh cho xe rẽ lái vài lần nhưng vẫn không cắt đuôi được họ.
Thấy vậy anh mới hạ kính xe xuống, mượn dáng vẻ lịch thiệp của Lam Thần Vũ mà thể hiện sự bất mãn: "Tại sao các người cứ đi theo tôi?"
Người đàn ông ngồi phía sau đưa tay kéo khẩu trang xuống, trái tim Lam Kỳ Ngôn đập một nhịp kinh hoảng, cả người anh cứng đờ, cổ họng nghẹn lại át khẩu.
"Ừ thì... cậu trông rất giống một người mà tôi quen biết."
"Là Luân Trấn và Luân Kiện?! Hắn có thể nhận ra mình sao?"
Hai con ngươi đen tuyền thẫm lại u ám, Lam Kỳ Ngôn nhìn họ với tất cả sự tập trung cao độ.
Anh có chết cũng không quên được gương mặt hiểm ác với vết sẹo xấu xí trên mắt phải do chính tay anh dùng dao rạch xuống của người đàn ông.
Ngàn lần vạn lần anh không ngờ lại có thể gặp kẻ thù không đội trời chung ở nơi đất khách quê người này.
Lam Kỳ Ngôn hừ lạnh, khóe môi nhếch lên: "Bọn cẩu vật chúng mày đúng là dai thật. Dám đến tận nơi này để truy lùng tung tích của tao."
"Luân Trấn" hay còn gọi "Đại Điểu" đã từng là thuộc hạ mà anh tin tưởng nhất, hắn cấu kết với phe kẻ thù nhằm lật đổ anh, cướp vị trí lão đại của anh, truy cùng giết tận anh từ Tokyo đến Thượng Hải.
Lam Kỳ Ngôn nhìn Luân Trấn bằng ánh mắt nồng nặc sát khí. Có chết anh cũng không quên kẻ đã hại anh người không ra người, ma không ra ma như thế này!
Nhanh như chớp thu lại vẻ mặt căm phẫn, Lam Kỳ Ngôn cố tỏ ra là một quý ông thanh lịch như cách ứng xử thường ngày của Lam Thần Vũ.
"Tôi không quen các người. Xin đừng đi theo tôi nữa. Tôi thấy không thoải mái."
Luân Trấn nhìn anh chằm chằm một lúc rồi nói: "Xin lỗi!"
Lam Kỳ Ngôn lạnh lùng đạp ga chạy vụt đi.
Thấy anh trai không nói gì, Luân Kiện mới hỏi: "Có cần theo dõi hắn không?"
"Không cần!"
"Tôi vẫn không hiểu, người đàn ông đó thì có gì đặc biệt mà lại khiến anh trưng ra biểu cảm này?"
Luân Kiện ngồi phía trước nhìn qua kính chiếu hậu thấy đôi mày đen rậm cau lại rất chặt, hai mắt trợn lên, nộ khí vạn nhất thể hiện lên toàn bộ gương mặt ác bá.
Luân Kiện lén lút nuốt nước bọt, định miệng sẽ không nói thêm câu nào nữa thì Luân Trấn trả lời, ngữ điệu trầm khàn rất lạnh lẽo: "Anh có cảm giác người đàn ông đó rất quen, hắn có mùi của Lam Kỳ Ngôn."
Luân Kiện bật cười trong cổ họng, một tay vẫn giữ lái, tay còn lại ôm trán: "Đại ca à, ngay cả gương mặt của Lam Kỳ Ngôn anh còn quên thì nói gì đến ngửi được mùi chứ? Người đó sao có thể là Lam Kỳ Ngôn?"
Luân Trấn lườm Luân Kiện bằng nửa con mắt khiến hắn chẳng dám cười nói như rỡn.
"Tiểu tử, cậu còn non và xanh lắm."
Tuy dung mạo không phải nhưng khí tức không thể sai. Đặc biệt là đối với "thợ săn" như Luân Trấn, hắn chỉ cần đánh hơi liền cảm giác được.
Luân Trấn giơ tay kéo hạ kính của mũ bảo hiểm rồi vỗ vai Luân Kiện: "Đi thôi! Đến bệnh viện."
"Vậy Lam Kỳ Ngôn thì sao?"
Luân Trấn trầm mặc: "Là anh nhìn lầm. Hắn đã chết từ lâu rồi."
"Tôi biết ngay anh đang chơi tôi."
Đáy mắt Luân Kiện ánh lên tia nghi ngờ, song cũng không muốn chuốt hoạ vào thân nên ngoan ngoãn rẽ hướng đi vào con đường khác.
Lòng dạ Luân Trấn hệt như có hàng ngàn tảng đá đột ngột giáng xuống khi hắn cảm nhận được khí tức của Lam Kỳ Ngôn.
Hắn luồn bàn tay vào trong kính xe để sờ lên vết sẹo trên mắt mình. Cảm giác rách toạc ở vết thương đã trực tiếp khiến tâm can của một kẻ giang hồ cảm nhận được sự tội lỗi.
"Nếu cậu còn sống thì hãy đi thật xa. Ân oán giũa tôi và cậu đã kết thúc từ cái ngày Hắc Ưng máu chảy thành sông rồi."
*****
Khi đến bệnh viện thì là sự xuất hiện của Lam Thần Vũ.
Hôm nay đã là ngày thứ năm, Lam Thần Vũ vẫn luôn túc trực bên cạnh cô.
Nhìn Hạ Hàn nhắm nghiền mắt nằm trên giường bệnh, trái tim anh không ngừng nhói lên đau đớn.
Anh nắm lấy bàn tay quấn đầy băng gạt của cô áp lên má mình, sống mũi đã cay cay: "Xin lỗi, Hạ Hàn, thật xin lỗi... em mau tỉnh lại đi được không? Muốn đánh muốn mắng tôi liền ở đây với em, chỉ cần em tỉnh lại..."
Vẫn không có động tĩnh nào từ phía Hạ Hàn, lòng dạ anh lại quặn thắt: "Xin em, mau tỉnh lại đi."
Cùng lúc đó Mặc Ninh Duyệt cầm giấy xét nghiệm đi vào. Anh không muốn làm phiền Hạ Hàn nghỉ ngơi nên mời Lam Thần Vũ sang phòng làm việc bàn bạc.
Sau khi cánh cửa đóng lại, Hạ Hàn từ từ mở mắt ra. Cô rõ ràng đã tỉnh trước khi anh đến thăm nhưng vì không muốn nhìn thấy anh nên giả vờ hôn mê.
Cô tự nhìn lấy bản thân, ghê tởm thế kia, là tận cùng của vực