Luân Trấn hài lòng với độ quả cảm của Hạ Hàn nên trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Hai cô có mối quan hệ như thế nào với Lam Kỳ Ngôn?”
Hạ Hàn ngay lập tức biết được đây là kẻ thù của Lam Kỳ Ngôn nên án binh bất động, còn Lộ Sơ nghe nhắc đến tên anh liền bị sự hấp tấp bán đứng.
“Tôi biết ngay loại xã đen như Lam Kỳ Ngôn không có gì tốt đẹp. Tôi thề tôi không có mối quan hệ gì với hắn ta, tôi muốn hắn ta chết đi còn không kịp.”
“Chết đi? Có nghĩa Lam Kỳ Ngôn còn sống?” Luân Trấn khẽ mỉm cười lặp lại.
Hạ Hàn tức đến ngạt thở, cô trừng Lộ Sơ chửi thề trong lòng: “Đồ não ngắn!”
Ở biệt thự Trần Hạo cũng nhảy dựng lên: “Cô ta là ai vậy? Có cần ngu ngốc quá đáng như vậy không?”
Lam Kỳ Ngôn tức đến xanh người: “Con đàn bà phá chuyện!”
Gương mặt hài lòng của Luân Trấn như đã đạt được thứ mình muốn. Hạ Hàn thấy vậy thì hơi hoảng, cố gắng dùng nét diễn xuất làm lung lay sự phán đoán của hắn.
“Lam Kỳ Ngôn là lão đại xã hội đen phải không?”
“Cô quen hắn?”
“Trước đây có biết nhưng tôi nghe nói anh ta đã chết vì bị truy sát rồi. Anh tìm anh ta làm gì?”
“Ồ” một tiếng rồi Luân Trấn gật gù: “Ở bệnh viện tôi đã nghe hết rồi, người bên cạnh cô không có gương mặt của hắn nhưng có linh hồn của hắn.”
“Bệnh viện?”
Luân Trấn sờ tay lên vết sẹo gớm ghiếc trên mắt: “Tôi đến tìm bác sĩ Mặc để phục hồi đôi mắt này.”
Rồi hắn nhìn Hạ Hàn, biểu cảm chợt lạnh như băng: “Đây là thông tin cuối cùng tôi cho phép cô thu thập. Yên tâm đi, cô sẽ không có cơ hội mang nó về cho Lam Kỳ Ngôn đâu.”
Hạ Hàn nuốt nước bọt, quả nhiên cô vẫn còn rất non!
Luân Trấn cất đi vẻ bỡn cợt, hắn ngồi xuống ghế, khoanh hai tay trước ngực: “Ai trong các cô là nữ nhân của Lam Kỳ Ngôn?”
Luân Kiện chĩa súng qua Lộ Sơ thì cô ả hét toáng lên: “Tôi không phải! Tôi không phải!”
Rồi qua đến Hạ Hàn, cô vẫn tỏ ra bình tĩnh, khẽ thở dài, nhún vai đáp: “Tôi sao có thể là nữ nhân của Lam Kỳ Ngôn được chứ? Anh ta bị liệt dương!”
Lam Kỳ Ngôn ở bên này nghe thấy thì tối mặt.
Trần Hạo cố nhịn rồi cười phá lên như được mùa: “Anh không được thật à lão đại? Thì ra anh không được. Tôi mới biết là anh không được đấy.”
Tuy lời nói dối có hơi xúc phạm sinh lí của anh nhưng Lam Kỳ Ngôn cảm nhận được cô không muốn liên luỵ đến anh, không muốn anh đâm đầu vào chỗ nguy hiểm nên mới nói như vậy.
_____
Luân Trấn phì cười: “Tôi hết thời gian chơi với cô rồi.”
Hắn ra lệnh cho Luân Kiện tìm điện thoại trên người Hạ Hàn rồi đập nát.
Kết nối bị ngắt, Lam Kỳ Ngôn không nhịn được sốt ruột đã lái xe chạy đến địa điểm lúc nãy Luân Trấn tiết lộ.
Trần Hạo ngăn cản không kịp, chỉ đành mang theo đồ nghề lái phi cơ đuổi theo.
_____
“Anh đã biết ngay từ đầu?”
“Nếu không làm sao tôi có thể dụ Lam Kỳ Ngôn thật sự đến đây?”
“Bỉ ổi!” Hạ Hàn nghiến răng.
Ngoắc tay bảo Luân Kiện đưa khẩu súng cho mình, Luân Trấn chĩa súng vào đầu Hạ Hàn.
“Nếu ai thừa nhận là người phụ nữ của hắn, tôi sẽ thả người đó đi. Tôi vốn dĩ chỉ cần cái mạng chó của Lam Kỳ Ngôn!”
Tuy miệng nói vậy nhưng hành động của hắn đang chỉ định là cô!
Hạ Hàn trầm mặc, ánh mắt quật cường len lói sự run rẩy đang đấu với sát lực trong đôi mắt của kẻ tàn bạo.
“Tôi không phải là nữ nhân của Lam Kỳ Ngôn!”
[ Kỳ Ngôn, anh tuyệt đối không được đến đây! ]
Ánh mắt Hạ Hàn tự nhiên trở nên quái dị, cô liếc sang Lộ Sơ đang hoảng hốt, cười lạnh một cái rồi chậm rãi nói: “Các người đúng là có mắt như mù. Nữ nhân của Lam Kỳ Ngôn sao có thể là một kẻ xấu xí như tôi?”
Tim Lộ Sơ giống như lọt thỏm xuống vực khi nghe câu nói ám chỉ của Hạ Hàn. Nhưng nghĩ lại nếu thừa nhận sẽ được thả ra nên cô mặc kệ tất cả.
“Tôi... tôi là nữ nhân của Lam Kỳ Ngôn. Tôi xin lỗi vì đã nói dối. Chỉ cần Lam Kỳ Ngôn đến đây, các người có thể thả tôi đi rồi chứ?”
“Ồ cũng có lí.” Luân Trấn kéo đầu súng lên đạn một cái “Cạch” làm Lộ Sơ hoảng loạn.
“Tôi đã nói tôi là nữ nhân của Lam Kỳ Ngôn rồi, anh nói dối, anh không thả tôi đi!”
“Tôi chỉ cần giữ người của hắn. Kẻ còn lại biết quá nhiều, nên chết đi!”
Luân Trấn thật sự muốn kết liễu Lộ Sơ!
Chiêu này của Hạ Hàn là mượn dao giết người.
Trong tích tắc Luân Trấn chuẩn bị bóp còi, tính mạng của Lộ Sơ ngàn cân treo sợi tóc thì cánh cửa kho bị một lực đạp bay ra.
“Tên ngốc này!” Hạ Hàn ngẩng mặt lên, khoé mắt đã ứa ra một lớp nước long lanh.
Lam Kỳ Ngôn đạp cửa chạy vào, thấy Luân Trấn trên tay cầm súng, Luân Kiện đứng bên cạnh “nghênh tiếp” thì anh dừng lại.
Nhìn về phía sau thấy Hạ Hàn tuy bị trói nhưng vẫn bình an vô sự, anh có thể yên tâm giải quyết rồi.
“Thả người!” Lam Kỳ Ngôn ra lệnh.
“Xin chào, cậu thanh niên này là ai vậy?”
Trái với sự bỡn cợt rẻ rúng của Luân Trấn, Lam Kỳ Ngôn tiến thêm một bước, sát khí toả ra càng mạnh: “Tao nói mày thả người! Mày cần mạng của tao, tao cho!”
“Cậu không phải người tôi cần tìm. Người tôi tìm, hắn là Lam Kỳ Ngôn.”
Lam Kỳ Ngôn chậc lưỡi, nhanh như cắt vung chân đá bay khẩu súng trên tay Luân Trấn trước khi hắn kịp nhận ra.
Luân Kiện quay đầu định nhặt lên thì Lam Kỳ Ngôn đã rút súng trong túi áo ra bắn nát khẩu súng trước sự ngạc nhiên của hắn.
Anh chĩa súng vào Luân Trấn, khí thế bá vương của ông trùm hắc đạo vẫn ngút ngàn như xưa, trong chốc lát khiến hắn có chút hoài niệm.
“Kết cục của hai đứa mày chỉ còn lại cái chết!”
“Vậy tao liền kéo theo hai con nhỏ này chết chung.”
Dứt câu, Luân Kiện lấy ra một cái điều khiển rồi nhấn nút, quả bom ở sau vách phát nổ tan hoang. Đám lửa bừng lên sau lưng Hạ Hàn và Lộ Sơ khiến Lam Kỳ Ngôn kinh hiển.
Hạ Hàn trợn mắt, không dám thở, không dám cử động, không dám rời khỏi anh dù chỉ là một cái chớp mắt.
Luân Trấn thản nhiên đưa hai tay lên đầu hàng, còn Luân Kiện đã chạy ra phía sau vạch cái khăn lên là một đống thuốc nổ đang hẹn giờ, trên người của Hạ Hàn và Lộ Sơ đều