Mười hai giờ đêm.
Luân Kiện dừng xe trước một nhà hàng theo phong cách châu Âu sang trọng.
Hai anh em bước xuống xe liền có đội an ninh đi ra tiếp đón rất nồng hậu.
Ở tầng một là nhà hàng nhưng tầng thượng là sòng bạc nổi tiếng với mỹ danh “nhà tù chết.”
Thượng Hải là một chi nhánh của sòng bạc Macao lừng danh Trung Á, nơi xã hội đen là ông trùm định đoạt tính mạng của những con nghiện không tiếc bỏ tiền bỏ mạng vì cuồng si những lá bài đỏ đen.
Luân Trấn và Luân Kiện mở cửa bước vào, từ khách chơi bài đến nhân viên là xã hội đen trá hình đều tập trung tầm mắt hướng về hai người.
Luân Trấn gật đầu một cái, mọi thứ mới hoạt động bình thường.
"Boss đâu rồi?" Hắn ghé vào tai một tên bồi bàn hỏi.
"Dạ ở trong phòng."
Đi theo sự chỉ dẫn của tên bồi bàn, hai anh em dừng trước một căn phòng bằng thép.
Cánh cửa vừa mở ra là một tên dân đen bị đạp văng ra nằm rạp dưới chân Luân Trấn.
Hắn có vẻ không quá lạ lẫm với cảnh tượng này, liền nói: "Ông lại tức giận chuyện gì thế?"
“Là Trấn và Kiện đấy à? Tôi còn tưởng cậu cắn tôi xong rồi cụp đuôi chạy về quỳ dưới chân tên khốn đó chứ?”
“Boss thật biết đùa, sao tôi có thể phản bội ông được?”
Luân Trấn đạp tên dân đen máu me đầy người sang một bên để thoáng đường đi.
Luân Kiện đi phía sau tiện tay bắn một phát vào đầu khiến hắn chết tại chỗ.
Lão boss vỗ tay khanh khách tán thưởng: “Quả nhiên cách làm viện của Kiện rất hợp ý tôi, không đêm dài lắm mộng như anh trai của cậu.”
Luân Kiện cười nhạt: “Cảm ơn ngài.”
Luân Trấn hừ lạnh, hắn bước tới đưa bật lửa đang cháy để châm điếu xì gà cho lão boss: “Loại thượng hạng đấy, vị rất ngon!”
Rít một hơi thuốc rồi khà ra hơi khói đậm đặc, lão chế giễu: “Làm sao ngon bằng cái đầu của Lam Kỳ Ngôn.”
“Lần đó để mất cơ hội giết chết hắn là trách nhiệm của tôi, ông muốn xử lý tôi thế nào cũng được.”
Ông trùm vung chân đạp vào đầu gối Luân Trấn cho hắn quỳ xuống rồi lãnh đạm nói: “Tôi cho cậu một cơ hội, lần này về Thượng Hải nhất định phải mang xác của Lam Kỳ Ngôn về đây.”
“Thưa ngài, tôi điều tra được vụ tai nạn giao thông lần đó đã khiến hắn chết một lần, hiện tại linh hồn hắn đang trú ngụ trong cơ thể của một doanh nhân trẻ tên là Lam Thần Vũ.”
Luân Kiện vừa nói vừa đưa xấp ảnh chụp cảnh Lam Thần Vũ ở sân bay cho lão.
Động tác gảy tàn thuốc chợt dừng lại, khói thuốc bay lên nghi ngút hoàn toàn che mất biểu cảm trầm mặc của lão.
“Boss, ngài sao vậy?”
“Trước đó hắn chưa chết nên bây giờ sống nhờ vào thân xác người này à?”
“Chính xác là như vậy.
Tôi còn điều tra được chủ thể là tổng giám đốc của công ty điện ảnh Lam Vũ Thần Hoa, nữ nhân bên cạnh hắn là Hạ Hàn, lần trước cô ta bị tôi bắt cóc để uy hiếp Lam Kỳ Ngôn, có thể nói Hạ Hàn là điểm yếu của hắn.
Muốn hắn lộ đuôi cứ nhắm vào cô ta.”
“Cũng hay đấy!”
“Ông có nhiệm vụ muốn giao phó cho anh em tôi?”
Ngước lên nhìn Luân Trấn, lão ném xấp ảnh xuống bàn: “Giết hết!”
“Ý ngài là?” Luân Kiện hỏi lại.
“Ai dám bảo vệ Lam Kỳ Ngôn thì giết hết cho tôi, kể cả phụ nữ và trẻ con, không chừa một ai!”
Luân Trấn và Luân Kiện gật đầu, đoạn đi ra khỏi phòng, đám còn lại cũng bỏ đi thì lão đột nhiên lên tiếng: “Trấn ở lại, tôi có chuyện muốn nói với cậu!”
Bây giờ trong phòng chỉ còn lại Luân Trấn và ông trùm.
“Ông có chuyện gì muốn nói với tôi?”
Lão vươn tay ra nhặt lại tấm ảnh có chụp dính Mặc Ninh Duyệt rồi đưa cho Luân Trấn.
“Ý ông là?”
“Giết ai cũng được nhưng không được động đến một sợi tóc của người này.”
“Nhưng theo điều tra thì kẻ này là anh ruột của chủ thể, nhỡ hắn làm ảnh hưởng việc của chúng ta...”
“Tôi bảo thế nào thì nghe thế đấy, cậu điếc à?”
Lão boss nhanh như cắt rút ra khẩu súng chĩa vào đầu Luân Trấn: “Mệnh lệnh của tôi là tuyệt đối.
Một là làm theo, hai là chết!”
Luân Trấn mỉm cười, nhét tấm ảnh vào túi áo rồi ung dung rời đi: “Ông và Lam Kỳ Ngôn thật sự rất khác nhau.
Cậu ta chưa bao giờ chĩa súng vào đàn em của mình.”
Lão nổ súng vừa kịp lúc cánh cửa đóng lại rồi vung chân đạp bàn đổ cái rầm vì tức giận.
Bất chợt điện thoại reo lên, lão còn định ném phăng đi nhưng vì nhìn thấy số điện thoại quen thuộc nên nén cơn giận xuống.
“Chào ba, là con đây!” Bên đầu dây vang lên giọng nói hớn hở của một chàng trai trẻ.
“A Duyệt, con đến nơi rồi à?”
Mặc Ninh Duyệt ở phòng dành cho khách trong nhà Lam Thần Vũ, anh vừa nghiên cứu xong một bệnh án liền lấy điện thoại ra gọi cho người cha yêu quý.
“Vâng, con đến từ sáng rồi.
Ba đã ăn gì chưa? Đừng đâm đầu vào nghiên cứu nhiều quá, tóc bạc sẽ mọc nhiều hơn đấy.”
“Còn dám dạy cả ba? Dạy em trai con quen rồi phải không?”
Mặc Ninh Duyệt bật cười: “Con ở lại theo dõi tình hình của em dâu thêm một thời gian, sau này ổn thoả sẽ giao lại cho Tiểu Vũ rồi trở về.”
Gương mặt người cha nhăn lại, đôi mày lổm chổm sợi bạc sợi đen nhíu vào nhau, lão cười khổ: “Ba biết rồi, ba còn muốn đi ngủ thì tiểu tử con gọi cho ba đấy.”
“À con xin lỗi.
Vậy ba nghỉ ngơi đi, xong việc con sẽ về Mỹ với ba.”
“Ừ! Thế ba cúp máy.”
Lão buông điện thoại rơi xuống sàn, lưng dựa vào ghế bành lớn, áo choàng lông rõ ràng khoác lên người nhưng lão vẫn thấy lạnh.
Có lẽ là cái lạnh toả ra từ trong tim, từ trái tim đã không còn sinh lực của lão.
“Con không cần tham công tiếc việc vì lo lắng cho ba, ba cũng chẳng có ở nhà đợi con trở về như mọi khi nữa rồi.”
Lão rót rượu đầy cốc, chất lỏng màu nâu sóng sánh phản chiếu nụ cười nhất mực thiện lương của một bậc phụ mẫu.
“A Duyệt, ba thật sự rất yêu con.
Hãy tha lỗi cho ba!”
*****
Hạ Hàn nghe lời Lam Thần Vũ không đến công ty nhưng suốt một đêm cô lại không ngủ được vì sốt ruột.
Vừa ngáp vừa mặc áo đi xuống lầu, thấy cô mặc tạp