Ở bệnh viện, Hạ Hàn đang ngủ say vì thuốc an thần bác sĩ kê cho cô.
Bên ngoài cửa phát ra tiếng “cọt kẹt”, Luân Kiện lù lù như cái bóng đen đi vào quan sát cô một lượt, tầm mắt đặt lên gương mặt xinh đẹp đang thiếp đi, chậc lưỡi cười gian tà: “Nữ nhân của Lam Kỳ Ngôn quả nhiên đẹp đến mê người.”
Hắn đặt ngón tay thô thiển lên gương mặt cô vuốt ve.
Còn định thực hiện ý đồ xấu thì may thay Trần Hạo đến kịp lúc.
“Mày dám chạm vào cô ấy?!”
“Ồ? Lâu quá không gặp.
Tao tưởng mày chết theo thằng chủ phế vật của mày rồi?”
“Nếu không vì lão đại, tao còn muốn nhìn thấy rác rưởi?”
Bóng của Trần Hạo hắt lên to lớn vì đang đứng ngược sáng với đèn ngoài hành lang.
Anh tối mặt nhìn hắn, giọng gằn lên: “Tao nói mày cút ra khỏi người cô ấy.”
Luân Kiện nhếch môi, nâng cằm Hạ Hàn lên vỗ nhẹ vào má cô: “Nếu tao không bỏ thì sao?”
Trần Hạo nghiến răng, xông thẳng tới tấn công Luân Kiện.
*****
Cùng lúc ở sòng bạc.
“Vậy tôi chỉ đành nói chuyện với Hạ Hàn rồi.”
Luân Trấn nhắc đến hai chữ “Hạ Hàn” giống như đang dùng tay bóp nghiến yếu mạch của Lam Kỳ Ngôn khiến anh không thể thở được.
“Nói đi! Mày muốn gì?”
Lam Kỳ Ngôn lúc này hoàn toàn không dám manh động.
“Như tôi đã nói, tôi muốn mạng của cậu!”
Anh đứng phắt dậy: “Tao không có thời gian chơi với mày.”
Vừa bước ra cửa đã có hai tên đàn em đứng ra chặn lại.
Nhìn thân hình lực lưỡng vạm vỡ, anh tự biết mình đơn thân độc mã không thể chọi được tất cả nên đành ngồi lại vào bàn.
“Cậu không chết cũng được, chỉ cần nhường lại bang Hắc Ưng cho tôi.”
Anh nhíu mày, muốn đoạt luôn bang phái hùng mạnh của anh? Nằm mơ!
“Nếu tao không đồng ý thì sao?”
Luân Trấn đưa tay lên vỗ vài nhịp, một tên đàn em đưa điện thoại cho Lam Kỳ Ngôn xem.
Trên màn hình là cảnh Trần Hạo nằm bất tỉnh dưới sàn, Luân Kiện ngồi trên giường nghịch tóc của Hạ Hàn khi đã đánh thêm thuốc mê lên người cô.
Thấy cảnh này, máu nóng trong người Lam Kỳ Ngôn sôi lên sùng sục, anh quay phắt lại trừng mắt nhìn Luân Trấn.
Luân Trấn nhún vai, lắc nhẹ ly rượu với dáng vẻ của “kẻ chiến thắng.”
“Sao nào?”
Lam Kỳ Ngôn gắng nhịn, nén giọng xuống âm trầm: “Đừng động đến cô ấy, những việc mày nói, tao có thể thương lượng.”
Hắn gật đầu nói đúng một chữ “Tốt” rồi ra hiệu cho đàn em lấy một ly rượu khác ra rót rượu mời anh.
“Uống hết ly rượu này, xem như giao dịch của chúng ta thành công.”
Anh nhìn ly rượu rồi nhìn đến hắn: “Không cần! Uống vào lại hồn lìa khỏi xác.”
“Vậy tôi uống cho cậu xem.” Luân Trấn dứt câu liền cầm ly rượu của mình uống cạn.
Trong ly chỉ còn sót lại vài giọt rượu sóng sánh, Luân Trấn thừa hiểu Lam Kỳ Ngôn là vua của đa nghi.
Thấy anh nhìn chằm chằm nhưng không uống, hắn mới cầm ly rượu của anh kéo về phía hắn, dùng ngón tay trỏ quẹt một lượt trên vành miệng rồi đưa lên liếm một cái.
“Như vậy thì không sợ tôi hạ độc lên miệng ly rồi chứ?”
Lam Kỳ Ngôn vẫn nhất quyết không uống, Luân Trấn mất kiên nhẫn gọi điện thoại bảo Luân Kiện “xử” Hạ Hàn ngay tại chỗ rồi quay phim lại để phát tán lên mạng.
“Tao uống! Tao uống là được!”
Tôn nghiêm của một bậc lão đại uy chấn Trung Á liền theo sự uy hiếp của một ly rượu trôi xuống tận cùng hạ mình.
Lam Kỳ Ngôn uống cạn dòng rượu màu nâu sẫm, độ cay và chát lao vào bám víu thanh quản anh giống như nỗi đắng cay đang ấp ủ trong góc khuất của một trái tim lạnh buốt.
Từ lúc anh nhận ra bản thân động tâm với Hạ Hàn và khoảng thời gian được Hạ Hàn yêu, trong anh dần hình thành nên một cảm xúc, cảm xúc ấy mãnh liệt đến mức nguyện ý dung hoà với sự bảo vệ của Lam Thần Vũ.
Cách nào cũng được, sống chết cũng được, miễn rằng anh có thể bảo vệ em một đời một kiếp!
“Tao đã uống hết rồi, khôn hồn thì bảo Luân Kiện cút về đây.”
Lam Kỳ Ngôn úp ngược ly rượu xuống, quả nhiên không còn một giọt rượu.
Luân Trấn vừa cười vừa vỗ tay khanh khách, hắn búng tay ra hiệu qua màn hình cho Luân Kiện tháo lui.
Luân Kiện chứng kiến hết sự việc, môi hắn nhếch lên đắc ý, trước khi rời đi còn cố tình thơm lên một lọn tóc của cô để chọc tức Lam Kỳ Ngôn.
Hắn vừa hôn vừa liếc nhìn Lam Kỳ Ngôn khiêu khích: “Một con sói hoang cuối cùng cũng biết viết chữ ‘yêu’ như thế nào rồi.”
Lam Kỳ Ngôn tức đến mức bóp nát ly rượu trong tay, mảnh vỡ của thuỷ tinh ghim vào lòng bàn tay anh, máu rỉ ra rơi xuống sàn từng giọt nặng trĩu.
Tầm mắt anh hắc tuyến đen ngòm, hai mắt đỏ ngầu chằng chịt tia máu trừng lên như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ nhởn nhơ đang ngồi trước mặt.
“Tao không chắc mình có thể sống với hình hài này được bao lâu.
Bang phái tao cho mày, chỉ cần mày để Hạ Hàn yên, đối đãi tốt với anh em trong bang.
Nếu không, tao có thành ma cũng lôi mày xuống âm ty địa ngục.”
Luân Trấn tiếp nhận sát lực mà có chút bần thần.
Hắn đã từng một thời tôn thờ khí thế bức người này của anh!
“Đùa thôi.”
Hắn cười, cười như không cười: “Lần này mời cậu đến đây chỉ để muốn xác nhận một chuyện.
Đã xác nhận được rồi thì không cần đánh đổi gì cả.
Cậu đi đi.”
“Mày lại muốn chơi chiêu gì nữa?”
“Lộ Sơ, cô ra ngoài được rồi.”
Lam Kỳ Ngôn kinh ngạc khi thấy Lộ Sơ bước ra.
Cô mặc một cái đầm ngủ vải ren dây mảnh, đi chân đất, bước ra với ly rượu vang đỏ sẫm trong tay.
Thấy cảnh nữ nhân khiêu gợi, tim Lam Kỳ Ngôn đập lên một nhịp đau đớn, lồng ngực giống như có ai đang cầm lửa châm vào, nóng hừng hực như thiêu như đốt.
“Tôi đã nói Lam Kỳ Ngôn yêu Hạ Hàn.
Cô thua rồi, giao dịch xem như chấm dứt! Cô về đi!”
“Vậy xem như tôi nợ ông, tôi muốn thử qua người đàn ông mang thân xác của người yêu tôi thì sẽ làm ra trò trống gì.”
“Lam Thần Vũ không yêu cô!”
“Anh ấy có yêu!”
“Tôi và cậu ta đều chỉ yêu một mình Hạ Hàn!”
“Chát!” Tiếng tát tai vang lên khiến Luân Trấn bất ngờ.
Chính Lam Kỳ Ngôn cũng không ngờ Lộ Sơ dám tát mình.
Anh trừng Lộ Sơ nhưng bầu ngực căng tròn sau lớp áo mỏng toang lại đập vào mắt anh làm anh khó thở.
Anh quay mặt đi, hơi thở đã nóng rực.
Lộ Sơ nhếch môi, đi lại nâng cằm Lam Kỳ Ngôn như nâng một sủng vật: “Vậy tôi chịu thiệt một chút, đêm nay chúng ta ngủ với nhau.
Sáng mai gọi Hạ Hàn đến xem, anh thấy không tồi chứ?”
“Tiện nhân!”
“Để xem một lát anh có quỳ xuống cầu xin tiện nhân này thỏa mãn anh không.”
Lam Kỳ Ngôn tối mặt, anh biết ly rượu vừa rồi mình uống không hề có độc, mà là xuân dược!
Dược tính lần này còn mạnh hơn gấp trăm ngàn lần so với khi bị hạ thuốc ở khách sạn.
“Chết tiệt...!Hạ Hàn...”
Đầu gối anh đình công khuỵu xuống, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, thân dưới căng lên bành trướng, hơi thở càng lúc càng nóng thiêu cháy cả cổ họng.
Hai tên đàn em kéo Lam Kỳ Ngôn ném lên giường.
Lộ Sơ đứng khoanh tay cầm ly rượu vẫn chưa uống, lạnh giọng nói: “Ông Luân, cảm ơn ông, ông có thể đi rồi.”
“Nhẹ nhàng một chút.
Giường phòng này đắt lắm.”
“Phí lời! Tiền