Doãn Đan Tâm chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị Dư Cảnh Nam bế vào trong xe, anh vừa đặt cô xuống đã với tay lấy hộp thuốc y tế kéo tay cô lại, bàn tay bị trầy xước nhẹ rất nhanh chóng đã được anh xử lí một cách chuyên nghiệp, còn có vết thương ở gót chân cô, Dư Cảnh Nam vừa nhìn qua đã truy vết và xử lý rất nhanh gọn khiến Doãn Đan Tâm vừa có chút kinh ngạc, vừa có chút khó hiểu, người đàn ông này rốt cuộc là ai?
Lộ Tử Du quay lại ghế lái nhanh chóng cho xe chạy, hắn ngẩng đầu nhìn cô qua gương chiếu hậu, vẻ mặt đầy tội lỗi nói: “Phu nhân, thật xin lỗi.
Hàn tổng đã bảo tôi đón cô từ sớm nhưng tôi bận chút chuyện nên có chút chậm trễ, đã dọa cô một phen rồi, cô không sao chứ ạ?”
Hóa ra là Hàn Lam Vũ đã gọi người tới đón cô? Nhưng dù sao cũng không thể bỏ mặc cô giữa đường như thể chứ?
Doãn Đan Tâm có chút nguôi giận nhưng vẫn không đành lòng làm người khác phải lo lắng, cố gắng gượng nở một nụ cười: “Tôi không sao!” Lộ Tử Du lại tiếp tục quay sang nhìn Dư Cảnh Nam trong gương lên tiếng: “Thiếu gia, vết thương của phu nhân không đáng ngại chứ ạ?” Dư Cảnh Nam đã nhanh gọn sơ cứu vết thương cho Doãn Đan Tâm xong liền lấy một miếng khăn tiệt trùng tỉ mỉ lau tay sau đó kiêu ngạo lên tiếng: “Tôi chưa từng phải sơ cứu những loại vết thương này!” Lộ Tử Du chỉ mỉm cười rồi tập trung lái xe, không nhìn bọn họ nữa mà lên tiếng: “Hai người kia thì tính thế nào ạ?” Dư Cảnh Nam ngồi ngay ngắn lại rồi quay sang nhìn Doãn Đan Tâm, trong giọng nói có chút cứng nhắc và lạnh lùng lên tiếng: “Cô bé, tay nào của bọn họ chạm vào em, tôi lập tức cho người đánh gãy tay đó của chúng.
Dám động vào người phụ nữ của Hàn Lam Vũ, bọn chúng thật đáng
chết!”
Doãn Đan Tâm nghe xong không khỏi lạnh sống lưng, vội vàng lắc lắc đầu: “Không cần phải làm vậy đâu mà, nhưng chú là ai? Tôi chưa từng gặp qua chú!” Dư Cảnh Nam nhếch môi xoay người về phía Doãn Đan Tâm, hỏi: “Không phải em cũng gọi Hàn Lam Vũ là chú đấy chứ? Tôi là bạn thân của chồng em, tên Dư Cảnh Nam” “Còn tôi là Doãn Đan Tâm, rất hân hạnh!” Doãn Đan Tâm nở một nụ cười phải phép chào hỏi anh.
Doãn Đan Tâm tự cảm thấy bọn họ đều là bạn bè của nhau, ít nhiều cũng sẽ có đặc điểm giống nhau, mặc dù người đàn ông này đã giúp cô thoát khỏi hai tên kia sau đó còn sơ cứu vết thương cho cô, nhưng bề ngoài nhìn rất xa cách lại lãnh đạm khó tính, ánh mắt của anh mỗi lần nhìn cô đều như đang dò xét điều gì đó càng khiến một người vô tư như cô cũng không khỏi đề phòng, tuy nhiên cô vẫn đánh giá cao tình bạn của bọn họ.
Cái nhìn đầu tiên của Dư Cảnh Nam về Doãn Đan Tâm được liên tưởng tới một chú cún con yếu ớt, tội nghiệp, cặp mắt to tròn, trong veo, long lanh của cô mang theo sự hồn nhiên, trong sáng đến mức những người đàn ông vừa nhìn thấy cô sẽ bị say mê cái nét đẹp thanh thuần, đáng yêu đó khiến cho bất cứ người đàn ông nào có lòng tự tôn cũng đều muốn bảo vệ cô nhưng đối với Dư Cảnh Nam, đó lại là một loại mị lực có thể khiến người đàn ông mất trắng mọi thứ đang có trong tay.
Loại người như vậy chính là khiến người khác không cách nào để phòng nổi, sau đó sẽ từ từ hiện nguyên hình, trở thành một chú cáo ranh ma mà có soi bằng kính chiếu yêu thì cũng không thể nhìn thấu.
Loại phụ nữ này vô cùng nguy hiểm cho nên Dư Cảnh Nam tự cảm thấy phải dạy dỗ cô gái này thay thằng bạn thân của mình, anh không muốn bọn họ đều có chung một kết cục.
Sở dĩ Dư Cảnh Nam có định kiến với phụ nữ là bởi vì anh đã từng có một đời vợ, thời thanh xuân của Dư Cảnh Nam đã gặp và yêu si mê một cô gái có nét đẹp thanh thuần và đáng yêu