Hàn Lam Vũ bế Doãn Đan Tâm đi lên phòng, gương mặt cô đỏ ửng, cổ cứ lắc lư như không có xương làm Hàn Lam Vũ phải sốc cô lại để đầu cô dựa vào ngực hắn, hành động của hản vừa nhanh vừa dứt khoát làm cơ thể Đan Tâm có hơi tâng lên, lúc Hàn Lam Vũ quay sang nhìn thì Đan Tâm đã hôn vào môi hắn một nụ hôn nhẹ phớt qua rồi dựa hắn vào hõm vai hắn, ngoan ngoãn như một con mèo.
Hàn Lam Vũ có chút khựng lại, nhìn thoáng một góc gương mặt xinh đẹp của Doãn Đan Tâm ở dưới cằm, gương mặt càng trở nên lạnh lẽo nhưng ánh mắt lại dịu dàng hơn hẳn.
Đặt cô nằm xuống giường, Hàn Lam Vũ cúi người cởi chiếc áo phao khoác ngoài ra giúp cô nằm thoải mái hơn, Doãn Đan Tâm bất giác ôm lấy cánh tay hắn, áp má vào da thịt hắn khiến hắn cảm nhận được độ nóng trên má cô vội đưa tay lên sờ lên trán cô, quả thực là rất nóng.
“Chú Ngô, chú Ngô có ở ngoài không?”
Hàn Lam Vũ quay đầu ra gọi lớn.
“Vâng, cậu chủ gọi tôi?”
Ngô quản gia nhanh chóng đẩy cửa bước nhanh vào.
“Cô ấy sốt cao rồi, chú mau đi lấy thuốc đi”
Hàn Lam Vũ lạnh nhạt lên tiếng như không quan tâm đến người đang nằm trên giường nhưng vẫn rất cẩn thận kéo chăn đắp cho cô.
Ngô quản gia liền tiến lên sờ lên trán cô, nhìn bộ dạng của cô đã say đến mức bất tỉnh nhân sự, liền lên tiếng: “Cậu chủ không phải lo quá đâu, Đan Tâm không biết uống rượu lại còn uống thứ rượu mạnh như vậy nên cơ thế mới nóng như thế thôi, để tôi đi dặn người làm cho cô ấy bát canh giải rượu”
“Được rồi, chú lo cho cô ấy đi! Ngày mai chú cho người dọn đồ của cô ấy tới căn biệt thự ở gần trường của cô ấy, cũng khá gần với bệnh viện sẽ tiện cho cô ấy đến thăm vú nuối!”
Hàn Lam Vũ nói rồi đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Ngô quản gia liền xoay người lại hơi cúi đầu nhìn hắn: “Cậu chủ định làm thế nào ạ? Sẽ ly hôn cùng Đan Tâm sao ạ? Cậu chủ thật sự không có một chút tình cảm nào với cô gái này sao? Nếu không thể cho cô ấy một mái ấm vậy thì cậu chủ nên buông tay đi ạ”
Hàn Lam Vũ có hơi quay đầu lại nhìn Ngô quản gia, gương mặt hắn có chút biến sắc, cố kìm nén cơn khó thở lúc này, hãn lạnh nhạt nhìn Ngô quản gia: “Chuyện này không phải là chuyện chú nên can thiệp vào!”
“Cậu chủ là chồng của cô ấy nhưng đối xử với cô ấy thậm chí còn tệ hơn cả một người làm, cô ấy đã mất ông nội rồi, bây giờ đến tình cảm của chồng mình cũng không thể có.
Cậu chủ, cô ấy rất nhớ Henry, mỗi lần đi qua căn phòng của Henry đều đứng lại đó rất lâu, Đan Tâm là một cô bé sống tình cảm, cô ấy mất mát quá nhiều rồi.
Cố chủ tịch Doãn nếu không nhận hết tội thay cố chủ tịch Hàn và cả tôi đều đã sớm bị hủy hoại rồi, ông nội cô ấy đã hy sinh cho người khác, đến lượt cô ấy tiếp tục hy sinh hạnh phúc của mình vì Hàn gia là quá bất công với cô chủ!”
“Hức…
Mọi người đang nói gì thế?”
Một giọng nói vang lên phía sau Ngô quản gia làm ông có chút lạnh sống lưng quay đầu nhìn lại.
Đan Tâm mơ màng ngôi dậy, cô nhắm tịt mắt quay đầu về phía bọn họ: “Ai nhận tội…
hức…
thay cơ?”
Dứt lời Đan Tâm lại ngã người xuống, suýt chút nữa thì cảm đầu xuống giường, cũng may Ngô quản gia đã kịp thời giữ được vai cô rồi từ từ đỡ cô nằm xuống.
Ông có hơi nhìn về phía Hàn Lam Vũ rồi cúi đầu đi ra ngoài, trước khi đóng cửa lại vẫn nhỏ giọng lên tiếng: “Cậu chủ, nếu có thể thì cậu chủ cũng để tôi đi cùng cô chủ để tiện chăm sóc cô ấy!”
Cánh cửa đóng lại, Hàn Lam Vũ u tối nhìn về phía Doãn Đan Tâm, hắn tiến đến gần cô, gương mặt ửng đỏ, hơi thở đều đặn chìm vào giấc ngủ, Hàn Lam Vũ lạnh nhạt quay đi, không quay đầu lại nhìn một lần.
Lúc Hàn Lam Vũ quay người đi xuống thì Dư Cảnh Nam và Hàn Tử Lam đã có chút say rồi.
Bạch Thi Tịnh đang chật vật đỡ Hàn Tử Lam, bọn họ đi một xe nên cô sẽ đưa Hàn Tử Lam về.
Hàn Lam Vũ tiến đến giúp cô đưa Tử Lam lên xe rồi quay người lại cầm lấy áo khoác của Dư Cảnh Nam vắt trên ghế, nói: “Nam Nam, tớ đưa cậu về!”
“Tiểu Vũ, tớ còn muốn uống thêm, cậu uống với tớ đi!”
Dư Cảnh Nam rót thêm một ly khác cho Hàn Lam Vũ, hắn nhanh chóng đi tới cầm lấy ly rượu trên tay Dư Cảnh Nam bỏ xuống rồi đỡ hắn đứng dậy, đồng thời nhìn Triệu Y Trân: “Em về phòng nghỉ ngơi đi!”
“Vâng, anh đi nhanh rồi về nhé!”
Triệu Y Trân mỉm cười nhẹ nhìn hắn.
Hàn Lam Vũ không nói gì, chỉ nhìn cô một