Trong một tuần thi ba ngày, đầu óc Đan Tâm căng như dây đàn.
Những kiến thức mà cô đã học đều năm rất chắc còn kiến thức cô bỏ lỡ thì phải cố nhồi nhét, Chí Bình đã giúp cô khái quát lại kiến thức và nhấn mạnh những mục có thể vào nhất.
Cuối năm này Chí Bình cũng tốt nghiệp bằng giỏi, anh định sẽ học lên thạc sĩ ở tại trường.
Có quan hệ rộng với thầy cô, mấy lân còn được thầy cô gọi tới thảo luận đề thi nên anh biết khuynh hướng đề thi ra như thế nào.
Bên cạnh đó, anh cũng đã dò hỏi thầy cô một chút về hướng ra đề thi năm nay vì thế Doãn Đan Tâm lần đầu tiên cảm thấy mình học trúng tủ nhưng cũng lần đầu tiên trải qua cảm giác lo lắng vì không nắm chắc bài học, xem nội dung bài này thì lại lo bài kia, còn những phần mà Chí Bình yêu cầu cô nắm chắc cô đã nắm rồi.
Cô đoán kết quả kỳ này của cô không tệ.
“Đan Tâm, thi thế nào rồi, tớ làm được hết nè.
Chưa bao giờ tớ thấy thi cử dễ dàng như thế.
Anh Chí Bình ôn chuẩn thật đấy, không lệch đi đâu được!”
Trịnh Mỹ Lâm ra khỏi phòng liền chạy đi tìm Doãn Đan Tâm sung sướng đến run người.
Thế là cả trường lại đồn ầm lên, Chí Bình tiết lộ đề cho Doãn Đan Tâm, cô đúng là đứng im cũng bị đạn mà.
Trở thành câu chuyện cho mọi người xì xầm cô đã quen rồi.
Đan Tâm khoác lên vai Trịnh Mỹ Lâm hỏi cô mấy câu về Trương Tu Kiệt, thời gian qua đều là một tay Mỹ Lâm chăm sóc cho Tu Kiệt, người lớn vì muốn hai đứa trẻ bôi đắp tình cảm còn Trịnh Mỹ Lâm lại đơn giản nghĩ đó là bạn tốt của cô nên tận tình mà chăm sóc.
Vê đến nhà, Đan Tâm thi xong nên vui vẻ ra mặt, cô hết ôm Henry đi dạo rồi lại nói rất nhiều với ông Ngô và dì Kỳ.
Hai người thấy cô vui vẻ như thế cũng vui lây.
Bữa tối vẫn như mọi khi có cả ông Ngô, dì Kỳ và lái xe riêng cùng nhau ăn cơm.
Hôm nay không biết ai đến thăm nhà đúng vào bữa ăn, Đan Tâm quên mình là chủ, nghĩ rằng nhỏ tuổi nhất nên chủ động đứng dậy đi mở cửa, vì cái tính đó của cô mà bọn họ đều yêu quý cô như người một nhà.
Vì yêu quý cô nên bọn họ cũng thay cô chăm sóc cho vú nuôi rất nhiều.
Ban ngày Đan Tâm đi học, Ngô quản gia và dì Kỳ đều vào bệnh viện chăm sóc cho vú nuôi khiến Đan Tâm vừa cảm động vừa ăn tâm.
Nhưng thời gian gần đây sức khoẻ của vú nuôi yếu hẳn đi nên đêm nào cô cũng qua bệnh viện với bà.
Đan Tâm mở cửa, nụ cười vẫn hiện diện trên môi, cô cứ nghĩ là Mỹ Lâm vì không còn ai biết đến nhà cô.
Đến mơ cô cũng không tin, Hàn Lam Vũ lại tới đây! Đan Tâm có hơi né tránh hắn, sợ hắn xuất hiện chỉ có tức giận chuyện gì đó mới tìm cô nên có chút đề phòng: “Chú tới đây làm gì?”
Hàn Lam Vũ thật không ngờ, ấn tượng của cô về hắn lại xấu xa tàn bạo như thế.
Hắn cười khổ: “Tôi có làm gì em đâu? Nhìn em sợ hãi như thế?”
“Vậy sao, nếu không phải đánh tôi thì là cảnh cáo tôi không được làm tổn thương người yêu của chú, tôi đã rời đi một tuần rồi, không phải chú lại nghe ai đặt điều rồi tới tính số với tôi chứ?”
Đan Tâm đã học được cách bình thản, chỉ cần trái tim không đập vì hắn thì lòng cô sẽ thanh thản.
Hàn Lam Vũ từ lâu không để tâm đến cảm xúc của cô, nay khi nghe những lời này hắn chẳng hiểu vì sao trái tim lại có chút đau.
Hắn thực sự đã đối xử với cô như thế? Hàn Lam Vũ nhất thời không có gì để giải thích, hắn bám vào câu nói của cô mà trả lời: “Đầu óc của em sao lại chỉ biết hoài nghi như thế? Chẳng giống em một chút nào!”
Quả nhiên là hẳn muốn bênh vực Triệu Y Trân, nghĩ cô đang ám chỉ Triệu Y Trân chơi xỏ cô à? Mà đúng thực, cô có suy nghĩ đó! “Là chú dạy tôi mài”
Nói ra câu này Đan Tâm có chút tủi thân, cô đã chịu không biết bao nhiêu oan ức rồi! Hàn Lam Vũ bất lực nhìn cô, không muốn cãi nhau với cô nữa, hắn bước qua cô đi vào trong nhà.
“Này, Hàn Lam Vũ, chú rốt cuộc tới đây làm gì?”
Doãn Đan Tâm vội đóng cửa lại chạy theo hắn vào trong.
Nhìn thấy Hàn Lam Vũ ba người kia như bị điện giật bật dậy rời khỏi vị trí.
“Không cân, không cân, tôi là chủ nhà, chú ta là người ngoài xâm nhập gia cư bất hợp pháp.
Đừng sợ, tôi gọi cảnh sát