Ở sân bay trời đổ mưa phùn, sương mù phủ trắng xóa, tâm trạng con người dường như rất dễ bị tác động bởi khung cảnh như thế này.
Đan Tâm ho khan vài tiếng kéo mép áo sát vào nhau, cô ngồi dựa đầu vào vai Tử Lam tĩnh lặng nhìn dòng người ngược xuôi ở trên băng ghế chờ ở phía trước quầy soát vé.
Bạch Thi Tịnh làm xong thủ tục đi tới gọi hai người: “Đến giờ rồi, chúng ta đi thôi!”
Hàn Tử Lam đỡ Đan Tâm đứng dậy, cô đột nhiên nhớ tới chuyện cũ, lúc chạy trốn đám côn đồ cùng Hàn Tử Lam khiến chậm trễ không thể về kịp, nhờ có Tử Lam và Roy nên cô mới về nước được hoặc khi đó không có hai người, không có điện thoại, không có túi tiền, không có giấy tờ tùy thân, cô cũng không biết cô sẽ ra sao nữa.
Đan Tâm cười mỉm, nói: “Roy vẫn khỏe chứ?”
“Em vẫn nhớ tới cậu ta à? Cậu ta lúc nào cũng hỏi thăm vê em, hẹn một ngày sẽ qua đây gặp em nhưng anh thấy tốt nhất chúng ta nên qua đó gặp cậu ta!”
Hàn Tử Lam mỉm cười bất lực.
Đan Tâm cũng mỉm cười hiểu ý, Roy là một người năng động, cậu ta đi tới đâu nơi đó liên ồn ào, cô cũng chưa có nhu cầu làm xáo trộn cuộc sống nơi này.
Đan Tâm cười nhẹ: “Nói có lý!”
“Lúc nào đó anh sẽ đưa em qua đó, thực ra thành phố biển rất đáng sống, nhưng nó lại cho em quá nhiều ký ức buồn, đáng tiếc thật!”
Hàn Tử Lam hồi tưởng lại.
Đúng là rất buồn, nhưng không hẳn là bi quan như thế, ít ra cô gặp được Roy và Tử Lam đã là một chuyện tốt, còn có vợ chồng.
Jade và Kevin nữa, bọn họ đều là những người bạn rất tốt của cô, đó có thể gọi là những lần gặp gỡ mà chưa chắc cô có thể có được lần hai, nên trân trọng mới phải, Đan Tâm tích cực nghĩ Bạch Thi Tịnh đi phía sau cảm thấy thực lạc lõng, Hàn Tử Lam tuy nói dễ tính, hòa đồng, hay cười nhưng cô chưa thấy hẳn nói nhiều với ai như ở cạnh Đan Tâm.
Chợt nhớ lại thời điểm đó cô cũng là có việc đến thành phố mà Tử Lam du học, nhưng cô phận mỏng nên không có duyên phận gặp anh giống như Đan Tâm, nếu như cô gặp anh trước, liệu mối quan hệ giữa hai người có khác hơn không? Đến thành phố S, một khu du lịch mới đang được đầu tư mạnh, đường xá đều đã mở rộng và hoàn thành, các dự án khu nghỉ dưỡng vẫn đang được tiến hành, xung quanh nơi này đều toát lên một hơi thở mới mẻ của một thành phố du lịch hiện đại mới.
Đi cùng bọn họ còn có người của công ty Aliyah — Bạch Thị và chủ thầu nhận công trình hòn đảo Tiểu Doãn.
Tới nơi cũng đã tối muộn, bọn họ dừng chân nghỉ lại ở khách sạn dùng bữa tối và nghỉ lại một đêm, ngày mai mới có du thuyền đón bọn họ tới hòn đảo Tiểu Doãn.
Đan Tâm đang ốm nên uống thuốc xong đã sớm đi ngủ, vì cô đang ốm nên Bạch Thi Tịnh ở phòng đôi cùng cô.
Nửa đêm khát nước thức dậy, Đan Tâm vẫn chưa thấy Thi Tịnh trở về.
Đêm nay ánh trăng mờ mịt nhú lên không rõ, chỉ là một vệt ánh sáng bạc mờ ảo.
Đan Tâm ngắm nhìn nó, xung quanh tĩnh mịch không chút động tĩnh, cô cảm thấy nơi này thực sự rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức lòng người cũng trống rỗng, sáng nay còn ở nhà mình bây giờ đã ở một nơi xa lạ, liệu rằng có người sẽ tự hỏi cô đang ở đâu không? Thực ra không dùng các thiết bị di động cũng tốt, thế giới hiện tại là của mình cô! Ngủ một giấc đến sáng, Đan Tâm đã khỏe hơn nhiều, gương mặt cũng tươi tỉnh hơn, không khí nơi đây thoáng đãng, yên bình, cô cảm thấy sau này kiếm một miếng đất rồi ở đây, chắc chắn tuổi thọ sẽ tăng lên mấy tuổi.
“Đan Tâm, em dậy rồi à? Tới đây ăn sáng đi!”
Hàn Tử Lam cùng mọi người đã tụ tập ở nhà hàng trong khách sạn chỉ đợi một mình cô.
Bạch Thi Tịnh ngồi bên cạnh Hàn Tử Lam cũng đứng dậy mỉm cười với cô: “Đan Tâm, tôi đã dặn đầu bếp chuẩn bị cháo tổ yến cho cô rồi, sáng nay thấy cô ngủ ngon quá nên tôi không gọi cô dậy.
Để tôi đi gọi người mang cháo lên cho cô!”
Thi Tịnh bước ra chỗ ngồi niềm nở nói.
Đan Tâm cũng vui vẻ mỉm cười với cô: “Cảm ơn Thi Tịnh, để tôi đi là được rồi, chị ngồi xuống ăn đi!”
Bạch Thi Tịnh liên bước tới vỗ vai cô lắc đầu: “Để tôi đi cho, dù sao tôi cũng là người đặt bọn họ mà.
Mọi người cứ tự nhiên đi nhé!”
“Đan Tâm, em ngồi ở chỗ này đi!”
Hàn Tử Lam