Tang lễ của vú nuôi đã xong, Đan Tâm đích thân nhận tro cốt của bà đặt ở bên cạnh tro cốt của Phan Cảnh Liêm.
Lúc sống bọn họ đã không thể ở bên cạnh nhau, lúc sống Phan Cảnh Liêm không làm tròn chữ hiếu được với mẹ mình còn vú nuôi lại vì anh mà đau lòng đến chết, duyên nợ của hai người coi như đã chấm dứt ở kiếp này.
“Anh Cảnh Liêm, em trả vú nuôi cho anh, anh chăm sóc vú nuôi thay em.
Chúng ta…
Mỗi người đều có thể ở bên cạnh vú nuôi rồi!”
Đan Tâm vẫn nghĩ rằng vú nuôi đang sống ở đâu đó, chỉ là cô không nhìn thấy, giống như một người thân ở xa, lòng sẽ không thôi nhớ nhưng sẽ không bi quan nữa.
Trải qua nhiều biến cố, Đan Tâm dường như hiểu ra một số chuyện, cũng hiểu chuyện hơn, mạnh mẽ hơn.
Một đứa trẻ khi có ba mẹ tốt yêu thương thì có thể hôn nhiên, vui vẻ một đời nhưng nếu đứa trẻ bất hạnh không có được tình yêu của người thân tất sẽ thận trọng và tự lập hơn.
Đan Tâm đeo chiếc khăn tang bước vào biệt thự Hàn gia, hôm nay Hàn Thanh Triết cho người đến đón cô về nhà cũng là vì chuyện của Triệu Y Trân.
“Đan Tâm, con thấy chuyện này nên giải quyết như thế nào? Hay để mẹ thay con quyết định được không?”
Huyền Thanh nắm lấy tay Đan Tâm ngôi bên cạnh, đối diện là Hàn Lam Vũ và Triệu Y Trân.
Hàn Lam Vũ nhìn cô không chớp mắt, từ lúc tới đây cô không có bất cứ lời nào, đôi mắt sưng đỏ, thần sắc tái nhợt, cô quay sang nhìn Huyền Thanh: “Mẹ, con không muốn ly hôn!”
“Cô…
Doãn Đan Tâm, cô lật lọng là có ý gì? Không phải cô đã nói…’ Triệu Y Trân tức giận đến tím mặt đập bàn một cái.
Hàn Thanh Triết liền nhíu mày nhìn lại phía Triệu Y Trân.
“Cô lớn tiếng gì ở đây? Cô có tư cách đó à?”
Huyền Thanh cũng nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, Đan Tâm chưa từng thấy bà nổi nóng với ai như thế.
Tất cả bọn họ đều không thích cô vậy thì cô còn ở đây làm gì? “Tiểu Vũ…”
Triệu Y Trân quay sang nắm lấy cánh tay Hàn Lam Vũ, hắn liên đưa tay đẩy tay cô ra, lạnh nhạt lên tiếng: “Nghe mẹ sắp xếp!”
Triệu Y Trân chấn động! Ván bài này, cô thua rồi! “Cô Triệu đã mang trong mình giọt máu của Hàn gia nên không thể tùy hứng được, từ hôm nay cô hãy ở lại đây, sẽ có người chăm sóc cô chu đáo cho tới khi an toàn sinh con.
Đứa con của cô sau này sẽ được Hàn gia nuôi nấng, yêu thương như con cháu trong nhà, cô Triệu không cần lo lắng!”
Yêu thương như con cháu trong nhà là có ý gì? Bọn họ có ý gì chứ? Muốn cướp con của cô sao? “Đan Tâm, Đan Tâm cô nói đi, cô vẫn muốn tiếp tục ở lại căn nhà này sao? Tôi đã có con cùng Tiểu Vũ, chúng tôi rất yêu nhau, cô không thể hoàn thành tâm nguyện của chúng tôi sao?”
Triệu Y Trân trở mặt rất nhanh, khóe mi dâng lên giọt nước lấp lánh, đáng thương nhìn Đan Tâm.
Đan Tâm khẽ cười, ánh mắt long lanh nhìn cô ta: “Hoàn thành tâm nguyện của mấy người rồi ai hoàn thành tâm nguyện của tôi? Các người muốn sống có đủ đây người thân vì sao lại muốn cướp đi người thân của tôi? Triệu Y Trân, tôi mong cô mẹ tròn con vuông, để cô cảm nhận được có một người thân trên đời đáng quý thế nào sau đó cũng để cô hiểu xa cách người thân là thứ cảm giác đau đớn đến thế nào.
Triệu Y Trân, cô phải sống thật thật tốt để nhận nghiệp báo của mình!”
Đan Tâm rưng rưng đứng dậy.
“Ba mẹ, con mệt rồi, con về trước đây! Người phụ nữ này còn ở lại đây một ngày con sẽ không tới một ngày, mong ba mẹ và bà nội sẽ hiểu cho con!”
Đan Tâm nhíu mày đưa tay lên bóp trán, một tay vịn lấy thành ghế đứng không vững.
Mọi người đều không hiểu ý của cô, Huyền Thanh đứng bên cạnh vội đỡ lấy cô: “Ba mẹ hiểu, chẳng có người phụ nữ nào lại chấp nhận chồng mình ngoại tình bên ngoài.
Chỉ cần con không muốn ly hôn, ba mẹ hết sức ủng hộ.
Hàn gia chỉ có một mình con là con dâu trưởng mà thôi! Tiểu Vũ, con còn ngồi đó không tới đỡ vợ con đi?”
Huyền Thanh nói với cô sau đó quay sang Hàn Lam Vũ nãy