“Đan Tâm, nhìn nè”
Jade ở trong bờ ôm một chú chó màu trắng, lông dài, trên đầu được buộc một nhúm lông bằng chiếc nơ đỏ rất điệu đà.
Jade dùng hai tay nâng chú cho lên đưa qua đưa lại.
Hàn Lam Vũ, Kevin và Đan Tâm đang tắm ở ngoài, cô đang ôm lấy cổ Hàn Lam Vũ, dẫm chân lên đùi hắn phóng tâm mắt vào trong bờ rôi đưa một tay vẫy vẫy vào trong.
Jade ôm lấy chú chó chạy ra ngoài biển, Kevin liền chậm rãi quay vào trong đón cô.
Doãn Đan Tâm vẫn đang ôm lấy cổ Hàn Lam Vũ, do bọn họ ra quá sâu, mực nước đã cao tới vai Hàn Lam Vũ, tức là đã quá đầu cô rồi, nên Doãn Đan Tâm một chút cũng không dám nối lỏng tay.
“Đó là Paul phải không?”
Đan Tâm kêu lên thích thú khi hai người đó đang tới gân.
Hàn Lam Vũ cũng bế cô đi vào trong một chút, mực nước đến ngang vai cô, Đan Tâm có thể tự đứng rồi, cô đưa tay ôm lấy chú chó mà.
Jade đưa cho, thích thú hôn vào môi chú chó một cái, chú chó liền kêu lên mấy tiếng rồi đưa chân dụi trước mặt giống như đang ngại làm bọn họ đều bật cười.
“Đan Tâm à, Paul thích cô đấy!”
Jade rất vui vẻ vuốt ve thân Paul đang nằm trong tay Đan Tâm sau đó quay sang nhìn cả ba người.
“Mọi người đang chơi trò gì thế?”
“Nhào lộn trên không, vui lắm.
”
Đan Tâm ôm Paul trong lòng rôi nháy mắt với Jade.
Jade nghiêng đầu nhìn cô bật cười.
“Paul, lại đây với mẹ!”
Jade đưa tay ôm lấy Paul, Đan Tâm rất thích chơi trò này, cô ôm lấy cố Hàn Lam Vũ, hai tay hắn đan vào nhau rồi chùng người xuống để cô dẫm lên tay rồi đẩy cô lên, Đan Tâm bật lên lộn nhào trên không một vòng rồi rơi xuống nước.
Mức nước hiện tại đã quá cổ cô một chút, Hàn Lam Vũ chỉ cần mấy bước là có thể nắm được tay cô kéo vào lòng rồi.
“Tuyệt! Kevin, em cũng muốn chơi!”
“Nào, đưa Paul cho tôi!”
Đan Tâm đưa tay nắm lấy chân Paul để nó tự bơi tới, một tay ôm lấy cổ Hàn Lam Vũ kéo Paul quay mấy vòng, biểu cảm của Paul rất đáng yêu làm Doãn Đan Tâm cười tít cả mắt.
Hàn Lam Vũ cũng bất giác mỉm cười theo, Đan Tâm rất dễ cười, việc gì cũng làm cô cười được.
Qua tới đây rồi dường như Đan Tâm có thể tạm quên được chuyện cũ, nụ cười của cô rất hồn nhiên, Hàn Lam Vũ cảm thấy đang nhìn thấy một Doãn Đan Tâm như ngày đầu tiên mà hắn gặp, vô tư hồn nhiên không chút vướng bận gì.
“Em thích không? Chúng ta tìm mua giống chó này đi Đan Tâm chu mỏ lắc đâu, mặc dù cô rất thích Paul nhưng cô nghĩ Henry khó có thể hòa hợp với những chú chó khác.
Đan Tâm cũng mới biết gân đây thôi, Henry là giống chó săn được thuần hóa vì vậy rất khỏe mạnh và thông minh, loài vật này khó có thể hòa hợp với các loài khác.
“Tôi có Henry rồi!”
“Đan Tâm, Hàn Vũ à, cũng đã muộn rồi, chúng ta sẽ cắm trại và nướng đồ ăn ở trên ngọn đồi kia, mọi người thấy sao?”
Jade và Kevin chơi xong đi tới phía bọn họ, Đan Tâm hơi quay đầu lại nhìn, một vầng ánh sáng đỏ nhuộm cả bầu trời, hoàng hôn trên biển rất đẹp nhưng đẹp hơn là khi bọn họ đang đứng giữa biển cả mênh mông, bầu trời in một màu đỏ trên biển.
Hàn Lam Vũ, Đan Tâm, Kevin và Jade đang đứng một hàng thẳng, hướng mắt nhìn về phía tây, bãi biển bình lặng êm ả, chỉ có rạng mây đỏ hồng nhuốm màu nơi này.
“Bình yên quá!”
Đan Tâm thốt lên.
Tâm trạng lúc này có cái gì đó lâng lâng khó tả, giống như vừa đi qua bão giông, trái tim lại an tĩnh giống như mặt nước yên ả kia, không một chút gợn sóng nào.
“Đi nào, từ nơi đó ngắm toàn cảnh hoàng hôn trên biển sẽ còn khiến cô bất ngờ hơn nữa!”
Jade mỉm cười.
Trên chiếc xe bán tải.
Jeep có chứa mấy can nước ngọt, bọn họ đổ lên người, trút hết mùi mặn của nước biển rồi leo lên xe đi theo một con dốc lên đồi.
Đan Tâm ngồi gần cửa sổ