Dư Cảnh Nam vừa rời khỏi phòng bệnh cấp cứu hồi sức thăm khám cho bệnh nhân trở về, hắn đưa tay chuẩn bị mở cửa phòng thì đầu hành lang đã vang lên tiếng nói của Doãn Đan Tâm.
“Này, chú đừng có cười nữa mà.
Có phải là rất xấu không?”
Hàn Lam Vũ khoanh tay sau lưng, khóe môi cong lên cười mỉm, đầu hơi cúi xuống, điềm đạm bước đi.
Doãn Đan Tâm vừa đi lùi vừa đưa tay bám lấy tay Hàn Lam Vũ làu bàu.
“Chú còn cười nữa, ngày mai tôi sẽ về bảo ba mẹ và bà nội là do chú đánh tôi ra nông nỗi này!”
Doãn Đan Tâm đe dọa.
Hàn Lam Vũ tắt nụ cười nghiêm mặt nhìn cô: “Đã mang tiếng rồi, về nhà tôi sẽ cho em mọc thêm một sừng nữa cho cân đối.
”
Dư Cảnh Nam bật cười nhìn bạn, Hàn Lam Vũ cũng vừa lúc đi đến gần Dư Cảnh Nam, hẳn đưa tay xoay người Doãn Đan Tâm lại, lên tiếng: “Đối với loại bệnh nhân này, cậu nên sử dụng biện pháp mạnh.
”
Dư Cảnh Nam vừa nhìn thấy cục u sưng to trên trán Doãn Đan Tâm thì có chút tái mặt, đứng hình vài giây rồi lên tiếng: “Tôi bắt đầu cảm thấy sợ em rồi đấy!”
Doãn Đan Tâm xị mặt, cúi đầu đưa tay lên trán xoa nhẹ.
Hàn Lam Vũ nhếch mép cười rồi đẩy cửa đi vào phòng Dư Cảnh Nam nghỉ ngơi: “Giao cho cậu đấy!”
Dư Cảnh Nam quay sang nhìn cô một cái rồi đích thân kéo cô đi làm xét nghiệm, tất cả đều là do hắn làm nên rất nhanh, không cần phải xếp hàng đợi tới lượt.
Máu cũng là do hắn lấy, Doãn Đan Tâm đưa tay lên bịt mắt không dám nhìn, kỹ thuật cầm dao phẫu thuật của hắn còn chuẩn từng milimet huống gì dùng kim tiêm lấy máu chỉ chích một cái là xong.
Đúng là hắn làm rất nhanh nên Doãn Đan Tâm chưa kịp cảm nhận được đau đớn thì hẳn đã rút một xi lanh máu rồi.
Chỉ có điều, tại sao xét nghiệm nước tiểu hắn cũng đi theo cô đến trước phòng vệ sinh chứ? “Dư Cảnh Nam, chú đứng ở đây làm gì? Chú rảnh như vậy à? Tôi có thể tự mình mang đi được nên không cần chú đứng ở đây đợi, chú đi làm việc của mình đi”
Dư Cảnh Nam: “Từ nãy giờ em không thấy người đợi kết quả xét nghiệm đứng hàng dài à? Tôi đứng ở đây đợi em, sau đó trực tiếp mang đi lấy kết quả, một lúc là có thể xong rồi”
“Nhưng mà…
Doãn Đan Tâm khó xử nhìn hắn, vẻ mặt của hẳn vẫn cứ tỉnh bơ nhìn cô.
Doãn Đan Tâm hậm hực đi vào nhà vệ sinh, lấy xong nước tiểu cô loay hoay không biết phải làm sao thì có hai cô y tá bước ra, cô vội nấp sau lưng bọ họ đi ra ngoài.
Vừa nhìn thấy Dư Cảnh Nam, bọn họ liên có chút bối rối lại sáng mắt lên như thấy con mồi rồi vội vàng cúi đầu chào: “Bác sĩ Dư!”
Dư Cảnh Nam gật đầu nhẹ một cái, không nhìn bọn họ mà chăm chăm nhìn Doãn Đan Tâm đang cúi khom người, một tay đưa lên che một bên mặt.
“Doãn Đan Tâm, em đang làm gì ở đó? Nhanh đưa cho tôi rôi quay về phòng tôi gặp Hàn Lam Vũ trước, xong việc tôi sẽ đến tìm hai người!”
Nói xong hắn không đợi cô trả lời mà trực tiếp đi tới mang nước tiểu của cô đi xét nghiệm, Doãn Đan Tâm ú ớ mấy tiếng rồi quay ra trực tiếp đón nhận ánh mắt quái đản của hai cô y tá.
Cô đưa tay lên kiểu chào rồi cười trừ chạy đi.
Dư Cảnh Nam mà phải làm những chuyện như thế này à? Đúng là khó tin thật chứ! Quy tắc làm việc của Dư Cảnh Nam là nếu không phải là những ca bệnh nguy kịch hay ca phẫu thuật khó thì hắn sẽ không đụng vào.
Doãn Đan Tâm chạy về phòng Dư Cảnh Nam bị lạc mấy lần, cũng may có cô y tá giúp cô về đến phòng hắn.
Hàn Lam Vũ đang ngồi ở ghế sofa bấm điện thoại, nhìn thấy Đan Tâm đi vào liền ngồi thẳng lưng nhìn cô: “Sao gương mặt em xanh thế?”
Doãn Đan Tâm bóp trán, liên chạm vào vết thương có chút nhăn nhó.
Cô đi tới ngôi xuống bên cạnh Hàn Lam Vũ lắc đầu, vừa hay nhìn thấy đĩa trái cây trên bàn, cô liền đưa tay lấy một quả vải bóc ăn rồi nhìn xung quanh.
Hàn Lam Vũ nhếch môi nhìn cô rồi lại dán mắt vào điện thoại.
Nhìn tới bàn làm việc của Dư Cảnh Nam mới biết hẳn còn trẻ như thế đã có học hàm là giáo sư rồi, Doãn Đan Tâm tò mò quay sang nhìn Hàn Lam Vũ hỏi: “Chú ấy bằng tuổi chú đã là giáo sư rồi à?”
Hàn Lam Vũ gật gật: “Học vượt cấp nên thể.
”
“Bảo sao chú ấy đến