Doãn Đan Tâm buổi sáng đi học, buổi chiều lại về đưa vú nuôi đi khám bệnh định kỳ, tình hình của vú nuôi hiện nay đã ổn định nhưng bệnh tình bà đã không còn nhẹ nữa.
Bệnh viện vẫn đang tìm người hiến thận tương thích với bà, trong thời gian này bà vẫn phải đến bệnh viện để chạy thận, thời gian còn lại đều ở nhà nghỉ ngơi, chi phí toàn bộ đều là Hàn thị bỏ, xem như đó là sự đền ơn của bọn họ với bà trong thời gian bà chăm sóc cho Đan Tâm.
Dư Cảnh Nam tiếp tục làm nhiệm vụ đưa đón cô.
Đan Tâm và Trình Duật Hạo đang rảo bộ trong khuôn viên trường, đang hướng ra bên ngoài cổng, Dư Cảnh Nam đã đỗ xe ở trước cổng trường, khoanh tay vào túi tựa lưng vào cửa xe mỉm cười.
Trình Duật Hạo thấy bạn cũng nở một nụ cười, rồi vỗ vào vai bạn: “Giáo sư Dư không ngờ lại có nhiều thời gian rảnh rỗi như thế này, còn đích thân tự mình tới đón cả cháu gái!”
Dư Cảnh Nam mỉm cười đưa tay ra bắt tay với hắn: “Giáo sư Trình có vẻ bận rộn nhỉ? Ngoài dạy học còn phải kiêm luôn việc tiễn sinh viên ra tới cổng”
Trình Duật Hạo: “Còn không phải vì cô bé này là cháu gái của cậu à?”
Dư Cảnh Nam bật cười: “Ưu ái rôi, ưu ái rồi!”
Doãn Đan Tâm nhỏ bé nãy giờ vẫn ngẩng đầu nhìn hai người kẻ tung người hứng mà liếc Dư Cảnh Nam: “Liên quan gì tôi chứ? Thầy ấy nhìn thấy chú nên muốn ra chào hỏi, chú đừng có đào hoa rồi đổ cho tôi là nguyên nhân như thể chứ?”
Dư Cảnh Nam tái mặt đưa tay dọa đánh cô, Doãn Đan Tâm liên đưa tay lên chống đỡ rồi bữu môi với hắn sau đó chạy biến vào trong ô tô.
Dư Cảnh Nam quay lại nhìn Trình Duật Hạo mỉm cười: “Đứa trẻ này nghịch ngợm, anh đừng chấp trách gì nó.
Phải rồi, anh vê bao lâu rồi mà chưa mời anh tới nhà chơi, nhận tiện hôm nay gặp mặt anh, mời anh tới dùng bữa với hai chú cháu, anh không bận gì chứ?”
“Tôi mới về nước, ngoài dạy học ra vẫn chưa có kế hoạch gì nhiều, đương nhiên là rảnh rồi.
Chỉ có điều, tối nay tôi đã có hẹn trước với một người bạn cũ, hai hôm nữa tôi rảnh sẽ ghé cậu ăn tối!”
“Được thôi, tôi và Đan Tâm đợi anh!”
Dư Cảnh Nam mỉm cười võ lên vai anh một cái rồi xoay người lại mở cửa ghế lái ra ngồi vào rồi xoay người ra gật đầu chào anh một cái rồi mới lái xe đi.
Doãn Đan Tâm đã yên vị ở ghế lái phụ, cô quay ra mở cửa kính đón gió trời, cả ngày ở trường đã phải ngồi trong máy lạnh rồi.
Dư Cảnh Nam giúp cô tắt điều hòa rồi lái xe tới một nhà hàng sang trọng để ăn trưa.
Doãn Đan Tâm vẫn mặc đồng phục của trường luật bước bên cạnh Dư Cảnh Nam chẳng khác nào một đứa trẻ con, cô để ý khi ra ngoài gương mặt Dư Cảnh Nam đặc biệt lạnh lùng, vô cảm.
Hắn kéo ghế cho cô ngồi xuống rồi đi đến phía đối diện kéo ghế ngồi.
Nhân viên phục vụ mang menu cho bọn họ, menu có cả tiếng anh nên cô đọc hiểu được.
Dư Cảnh Nam thành thục gọi các món ăn sau đó nhìn cô: “Em còn muốn ăn gì không?”
Doãn Đan Tâm vội lắc lắc đầu, từng ấy món ăn mà hẳn gọi hai người chưa chắc đã ăn hết.
Doãn Đan Tâm nhìn hẳn: “Sao chúng ta không về nhà ăn cơm?”
Dư Cảnh Nam nhàn nhạt nói: “Hôm nay tôi cho dì Lý nghỉ một ngày!”
“Tôi có thể nấu ăn mà!”
Doãn Đan Tâm ngước nhìn hẳn: “Với cả chú gọi nhiều món như thế làm sao mà ăn hết? Còn vào một nhà hàng sang trọng như thế này, thật là tốn kém!”
Dư Cảnh Nam nghe cô than liền ngẩng mặt nhìn như người từ hành tinh khác đến.
“Doãn Đan Tâm…”
Dư Cảnh Nam có chút bất lực: “Nhà chồng em giàu quá mà, thỉnh thoảng cũng nên ra bên ngoài ủng hộ nền kinh tế của đất nước chứ? Ăn cơm nhà mãi mà em không chán à? Hơn nữa bữa nay tôi mời!”
Doãn Đan Tâm bĩu môi: “Tiền ai mà chẳng là tiền, hay tối nay tôi nấu ăn cho chú, chú trả lương cho tôi, thấy thế nào?”
Doãn Đan Tâm mắt sáng ngời nhìn hắn thương lượng.
Dư Cảnh Nam khinh bỉ nhìn cô: “Nhìn em mà ra dáng thiếu phu nhân Hàn thị tôi chết liền!”
“Vậy chú chết đi, ở đâu quy định thiếu phu nhân Hàn thị phải tới những nơi sang trọng như thế này? Đích Thị là tôi đây, chú mau đi chết đi!”
Doãn Đan Tâm nghịch ngợm vừa nói vừa rút cành hoa hồng ở trong bình hoa đặt trên bàn, cái bàn khá lớn nên Đan Tâm phải dùng nhành hoa thì mới với tới chạm vào người Đan Tâm được.
Cô vừa nói vừa hành động nhanh nên Dư Cảnh Nam không kịp phản ứng, hản chỉ kịp kêu lên: “Đừng!”
rồi quay mặt đi chỗ khác hắc xì liên tục.
Đột nhiên, ai đó nắm lấy tay Đan Tâm hất ra, cánh