Hàn Lam Vũ kéo tay Đan Tâm đi như chạy, Đan Tâm ngồi trệt xuống sàn không chịu đi nữa, cô muốn rút tay lại nhưng sức lực của cô còn không bằng một phần của hắn thì làm sao cô phản kháng được chứ? “Đứng dậy!”
Hàn Lam Vũ lạnh lùng ra lệnh rồi kéo cô đứng dậy, Doãn Đan Tâm ngôi tì ở trên sàn không chịu đứng: “Tôi không đi, chú lại muốn đánh tôi nữa à?”
“Có đi không?”
Hàn Lam Vũ lôi tay cô kéo đi cũng không có tác dụng, Henry nhìn thấy vội chạy tới cần vào áo Đan Tâm kéo lại.
Hàn Lam Vũ nhíu mày, hẳn cúi người bể Đan Tâm đứng dậy, trong nhà hắn có hệ thống an ninh rất chặt chẽ, có một căn phòng có hệ thống camera để vệ sĩ quan sát, nhìn thấy cảnh tượng này, một người vệ sĩ nhanh chóng đi tới đưa Henry quay về phòng nhốt lại.
“Hàn Lam Vũ, chú muốn làm gì?”
Doãn Đan Tâm sợ hãi hét lên, Hàn Lam Vũ ném cô lên giường rồi đóng chặt cửa lại.
Đan Tâm định đứng dậy, liền nhìn thấy Hàn Lam Vũ quay lại, cô đưa tay ôm ngang mặt: “Đừng đánh tôi.
”
Hàn Lam Vũ câm lấy cánh tay Đan Tâm kéo xuống, Đan Tâm hé mắt nhìn hẳn, hắn liền ra lệnh: “Từ bây giờ em không cần đi học nữa, hoặc là em học cái khác hoặc là không cần học gì nữa.
Tôi nuôi!”
Không cần đi học? Đó là lý tưởng, là ước mơ của cô, một ngày cô chưa thể điều tra lại vụ án của ông nội thì cô không cam tâm.
Dựa vào cái gì mà hắn bắt cô phải nghỉ học? “Tôi không muốn học gì ngoài ngành luật cả, tôi cũng sẽ không bỏ học đâu.
Chú nuôi tôi à?”
Doãn Đan Tâm nhếch mép: “Hai năm sau tôi còn phải tự kiếm tiền trả nợ cho ông nội, tôi không muốn mắc nợ chú!”
Những lời khách sáo của Đan Tâm như càng khoét sâu thêm khoảng cách giữa hai người bọn họ.
Hàn Lam Vũ nắm chặt bả vai của cô, hắn cho rằng Đan Tâm đi học chính là vì muốn có lý do để ở gần Trương Tu Kiệt, mở miệng ra cô lại đề cập đến chuyện tiền bạc, đúng như Triệu Y Trân nói, cô sợ sau hai năm bước ra khỏi Hàn gia sẽ trắng tay cho nên mới vì tên đó mà bán đứng hản? Hàn Lam Vũ nhếch mép khinh bỉ, bây giờ hẳn mới hiểu được cảm giác của Dự Cảnh Nam, bên trong một khuôn mặt thiên thần, ngây thơ, trong sáng, thánh thiện là một kẻ tính toán, ích kỷ và tham lam.
Vậy mà hắn vẫn luôn khuyên Dư Cảnh Nam không nên có chấp niệm, không nên đánh đồng những cô gái giống như Doãn Đan Tâm.
Doãn Đan Tâm bước xuống giường muốn ra ngoài, Hàn Lam Vũ lập tức nắm lấy cánh tay cô giữ lại: “Còn nữa, đối với gia đình tôi em không được để bọn họ biết quan hệ thực sự của chúng ta ngay cả Tử Lam cũng vậy.
Cũng đừng ở bên ngoài, làm chuyện xấu hổ, làm mất mặt Hàn gia”
Nghe tới đây Doãn Đan Tâm có chút tức giận, cô làm cái gì ở bên ngoài làm mất mặt Hàn gia? Còn hắn cả đêm không về thì hay ho lắm sao? Doãn Đan Tâm xoay lại nhìn hắn nhếch mép: “Chú không muốn gia đình chú phát hiện ra vậy mà chú cả đêm không về, nếu em trai của chú hỏi, tôi phải trả lời như thế nào? Hàn Lam Vũ, chú đừng suốt ngày ra lệnh với người khác, bản thân chú cứ làm tốt bổn phận của mình là được rồi!”
Doãn Đan Tâm nhìn hắn thách thức rồi đi về phía cửa mở chốt, Hàn Lam Vũ nắm chặt bàn tay rồi xoay người đi về phía Đan Tâm.
Cô còn chưa kịp mở khóa Hàn Lam Vũ đã xoay người cô lại, bế cô đặt lên thành ghế sofa rồi cúi đầu xuống hôn lên làn môi anh đào của cô.
Doãn Đan Tâm chênh vênh chỉ còn biết ôm lấy hắn, cô vừa sợ đẩy hắn ra vừa không cách nào thở nổi.
Đầu lưỡi của hắn khuấy đảo trong miệng cô, hắn chỉ hận không thể nuốt luôn cô, Đan Tâm đột nhiên nhớ đến những nụ hôn ngọt ngào lúc trước, tuy mãnh liệt nhưng cũng rất dịu dàng, không giống như hiện tại, hẳn dường như chỉ muốn làm tổn thương cô, khóe môi cô bị hắn cản mút đến rách cả da, mùi máu tanh làm cô cảm thấy chua chát.
Cô sắp không thở nổi nữa liên cần vào lưỡi hắn một cái, Hàn Lam Vũ mới nhíu mày buông cô ra.
Doãn Đan Tâm thở hổn hển, khó nhọc nói: “Tôi không thở nổi!”
Cô đang giải thích với hắn sao? Vì cô đã cắn hắn à? “Tôi không cố ý!”
Doãn Đan Tâm nói rồi lụ khụ ho, bộ dạng của cô bây giờ