Ở trong bệnh viện, Doãn Đan Tâm chạy tung tăng từ phòng này đến phòng khác, thật không ngờ Dư Cảnh Nam đã chữa trị cho nhiều người như thế và đều có hoàn cảnh khá khó khăn.
Mọi người trong bệnh viện đều biết Doãn Đan Tâm là người nhà của Dư Cảnh Nam nên ai cũng tới lấy lòng cô, đặc biệt là các nữ y tá trẻ.
Doãn Đan Tâm rất thích chơi với các bệnh nhân nhị, thỉnh thoảng chạy đi rót nước giúp các ông các bà, Dư Cảnh Nam thì bận bịu nhiều việc nên để Đan Tâm tự đi chơi.
Đan Tâm ngoài thăm vú nuôi ra còn làm quen được với rất nhiều người, tỉnh tình cô hoạt bát, dễ giận nhưng nhanh quên, được cái thù dai thì không ai bằng, nhưng đáng yêu, mỗi tội đắc tội với cô xong, dù có đối xử tốt với cô gấp trăm lần thì cô cũng không quên được.
Doãn Đan Tâm chạy vê văn phòng của Dư Cảnh Nam, ló đầu nhìn vào, Dư Cảnh Nam đang ở văn phòng nhưng lại chuẩn bị đi đâu đó, thấy cô nên hắn nán lại một lúc, lên tiếng gọi: “Vào đây!”
Doãn Đan Tâm đẩy cửa chạy vào, cô đứng ở bên cạnh hắn, cúi người nửa thân trên chống tay nằm lên bàn, nhìn hẳn: “Mỗi ngày chú đều bận như thể này à?”
“Bình thường thôi!”
Vì gần đây không có ca phẫu thuật nào nghiêm trọng.
Dư Cảnh Nam nhìn trán cô lấm tấm mồ hôi, có vẻ đã chơi rất vui vẻ, hắn còn lo không có thời gian ở bên cô sẽ làm tâm trạng cô tệ hơn chứ, hắn đúng là đã lo xa rồi.
“Henry không sao chứ?”
Doãn Đan Tâm có chút trầm xuống.
“Cũng may sữa không quá nóng, không gây ra tình trạng nghiêm trọng cho Henry.
Có dì Lý chăm sóc rôi, em đừng lo nữa, đợi Tiểu Vũ xử lý ổn thỏa sẽ đưa Henry về với em”
Doãn Đan Tâm giận dỗi quay đi: “Tôi không về đâu, chị ta là một người xấu tính, trước mặt Hàn Lam Vũ, thái độ của chị ta khác, sau lưng Hàn Lam Vũ lại là một người khác.
Tôi không muốn về đó đâu!”
“Em nói Triệu Y Trân à?”
Dư Cảnh Nam nghỉ hoặc hỏi lại.
Doãn Đan Tâm gật gật đầu, cô rút chiếc bút vẽ mây đường lên tờ giấy A4 ở trên bàn.
Tuy Dư Cảnh Nam chưa tiếp xúc với Triệu Y Trân nhiều nhưng hẳn lại có cảm giác Doãn Đan Tâm đang nói thật.
Dư Cảnh Nam đưa tay lên đầu cô xoa nhẹ: “Nói vậy là cô bé của chúng ta bị ủy khuất rồi à? Có cần tôi lấy lại công bằng cho em không?”
Doãn Đan Tâm bĩu môi: “Người xấu nhất định sẽ bị trời phạt, chú có tin không? Mà thôi, bỏ đi.
Những người như thế không nên nghĩ tới.
Dù sao hai năm nữa, tôi và Hàn Lam Vũ chấm dứt, tôi sẽ không phải gặp lại loại người đó nữa”
Doãn Đan Tâm tích cực nói: “Tôi đi chơi tiếp đây!”
“Hai năm nữa? Ý em là gì?”
Dư Cảnh Nam vội nắm lấy tay Đan Tâm giữ lại.
Đan Tâm lỡ miệng, cô định không kể nhưng Dư Cảnh Nam không buông tha cho cô.
Doãn Đan Tâm đành đem hết câu chuyện bọn họ nói với nhau ở trong khách sạn nói cho Dư Cảnh Nam biết sau đó hắn mới để cô đi.
Ra đến gần tới cửa, Doãn Đan Tâm lại quay người vào, năm lấy cổ tay áo Dư Cảnh Nam cười nịnh: “Dư Cảnh Nam, chú có tiên không?”
“Em muốn mua gì sao?”
Dư Cảnh Nam vừa hỏi vừa kéo ngăn tủ ra lấy ví da đưa cho cô: “Trong này có cả tiền mặt và thẻ, mật khẩu là ***”
Doãn Đan Tâm mở ví ra có chút hết hồn: “Tôi chỉ muốn mua một ít bánh kẹo cho bọn trẻ con thôi mà, không có tờ nhỏ hơn sao?”
Doãn Đan Tâm lục lọi một lúc, sau đó đành rút đại một tờ tiền rồi trả ví cho Dư Cảnh Nam: “Tôi sẽ mang tiền thừa về”
Dư Cảnh Nam mỉm cười nhìn bộ dạng vui vẻ của Doãn Đan Tâm rời đi.
Lúc mua xong một túi đồ, Doãn Đan Tâm đang đợi người bán hàng trả lại tiên, cô phát hiện có một cái bóng theo cô từ lúc cô rời văn phòng của Dư Cảnh Nam tới tận canteen này.
Cũng may thân thủ cô ta không nhanh nhẹn, bị Đan Tâm phát hiện được, nếu không ở trong bệnh viện mà có bóng trắng thoắt ẩn thoắt hiện như thế bám theo thì đúng là đau tim.
Đan Tâm cầm túi đồ đi ra cửa bên trên rồi đi ngược lại cửa dưới, canteen có hai cửa ra vào.
Doãn Đan Tâm nhìn thấy người nọ vẫn đang nấp sau một túi bim bim lớn, cô chậm rãi đi tới đập vào vai cô ta, cô ta giật mình ngã xuống đất xoay người lại.
Doãn Đan Tâm mở to mắt nhìn rồi chỉ chỉ: “Là…
Là cô?” “Tôi không quen biết cô, sao cô lại muốn hại tôi chứ?”
Doãn Đan Tâm kéo người nọ dọc theo hành lang rồi