Dự tiệc mừng thọ của bà nội xong, Hàn Lam Vũ và Hàn Tử Lam đều bị mấy ông chú thi nhau chuốc rượu, nếu không vì tửu lượng bọn họ cao thì đã ngã gục tại bữa tiệc rôi.
Trong bữa tiệc đa phần đều là họ hàng gần xa hoặc có quan hệ thân thiết lắm thì mới được mời cho nên không khí bữa tiệc rất vui vẻ, đầm ấm.
Đàn ông uống rượu, đàn bà hàn huyên, nhân dịp này Huyền Thanh còn dắt tay con dâu đi khoe một vòng, cũng là để cho Đan Tâm biết thêm họ hàng nhà họ Hàn.
Nhiều người đã gặp Đan Tâm ở đám cưới nhưng chưa có giao lưu với cô được nhiều, hôm nay trực tiếp nói chuyện cùng cô thấy cô nói chuyện lễ phép, dễ thương, lại có vẻ bề ngoài xinh đẹp, ưa nhìn, dễ có thiện cảm nên mọi người cũng rất hoan hỷ và quý mến đứa cháu dâu này.
Hàn Lam Vũ bị chuốc đến say mềm, hản phải trốn ra một góc để nghỉ ngơi, Đan Tâm mang tới cho hẳn một ít đồ ăn, sợ hắn chỉ biết uống mà không ăn gì lót dạ sẽ hại bao tử, nhớ tới chuyện tối qua, cô lại không thể làm lơ hắn được, trước mặt ba mẹ thì bọn họ vẫn là vợ chồng hạnh phúc.
“Hàn Lam Vũ, anh ăn cái này đi…
Doãn Đan Tâm chưa dứt lời, Hàn Lam Vũ đã đưa tay ôm lấy eo cô kéo lại, tựa đầu vào ngực cô nhắm mắt.
“Hàn Lam Vũ, anh làm gì thế?”
Đan Tâm có chút bất động, hắn đang ngồi trên ghế nhưng đã cao tới ngực cô khi cô đứng rồi.
Bàn tay đang giữ đĩa thức ăn liên bất động trên không trung.
Hàn Lam Vũ dụi dụi vào ngực cô mấy cái rồi siết chặt eo cô, giữ chặt cô trong lòng.
“Đứng yên đi, để anh dựa vào một lúc!”
Hẳn dịu dàng như vậy có phải đã lầm tưởng cô với Triệu Y Trân hay không? “Tiểu Vũ, Tiểu Vũ đâu rồi?”
Một ông chú có vẻ đã say lắm rồi, hai cúc áo trên còn bị bung hết ra, tiến đến nắm lấy tay Hàn Lam Vũ đang đặt trên eo cô kéo đi.
Hàn Lam Vũ lờ mờ mở mắt ra, tay kia vẫn đang ôm eo Đan Tâm kéo cô đi theo.
“Nào nào, đâu thể chạy nhanh như thế được!”
Mấy ông chú này thực chất là đang hợp sức chuốc say hai người trẻ đây mà.
“Ấy!”
Đan Tâm kêu lên một tiếng rồi vội đặt đĩa thức ăn lên bàn gần đó.
Đan Tâm bị kéo vào giữa hội đàn ông, Hàn Tử Lam cũng đã đứng không vững nữa rồi, chiếc áo sơ mi có chút xộc xệch, tay áo săn mấy lao, đầu tóc có chút rối bời nhưng nhìn chung lại thấy mệt sự quyến rũ toát ra từ người anh, đúng là đã đẹp thì đầu tóc quần áo thế nào thì cũng vẫn đẹp.
Hàn Tử Lam bị mọi người mời rượu nhiều nhất vì tính ra, đây là bữa tiệc họp mặt người thân đầu tiên sau khi hẳn về nước.
Tửu lượng hắn khá tốt nên vẫn chưa gục được, Hàn Tử Lam mỉm cười nhìn cô rồi đưa ly rượu cho cô: “Làm một chút không?”
“Em không biết uống!”
Đan Tâm khó xử nói.
“Cô ấy không biết uống rượu, để anh uống thay cô ấy!”
Hàn Lam Vũ đưa tay đón lấy ly rượu từ Hàn Tử Lam rồi uống cạn.
Hàn Lam Vũ không rời Đan Tâm nửa bước, tay ôm chặt eo cô, Đan Tâm chỉ còn biết mỉm cười và mỉm cười, ngoan ngoãn đứng im trong lòng hắn.
Nhìn thấy vợ chồng hai người tình thâm mến thâm làm cho bà nội và ba mẹ hắn rất vui vẻ, tuy nói Đan Tâm đang là sinh viên cho nên bọn họ không thúc ép hai đứa có con sớm nhưng nhìn hai đứa hạnh phúc như thế thật khiến bọn họ mong chờ.
Tan tiệc, cánh đàn ông đa phần đều không tỉnh táo nữa, phải phụ thuộc vào phu nhân bọn họ đưa về.
Bà nội tuy không thích không khí ồn ào nhưng có thể nhìn anh chị em cùng các con các cháu quây quần như thế là tốt.
Về đến Hàn gia, Tử Lam đã được người làm đưa về phòng, còn Hàn Lam Vũ thì ngồi ở ghế sofa, đầu gục lên vai Đan Tâm, hai tay ôm chặt lấy eo Đan Tâm không cho cô làm gì.
Hàn Thanh Triết cũng có chút say nên đã đi nghỉ, chỉ còn bà nội và Huyền Thanh ngồi ở ghế trò chuyện với bọn họ.
“Đan Tâm, đợi người làm hầm canh giải rượu xong, con mang cho Tiểu Vũ uống nhé! Để mẹ đi xem thế nào!”
Huyền Thanh lật đật vào phòng bếp xem xét.
Bà nội cũng mỉm cười nhìn cháu trai: “Có vẻ nó đang mệt, Đan Tâm, hôm nay các cháu ngủ lại ở đây đi, về nhà giờ này bà cũng không an tâm!”
Đan Tâm cũng không tiện từ chối, hôm nay không biết hẳn còn đi nổi mà về nữa không.
“Cháu biết rồi ạ!”
Đan Tâm trả lời bà sau đó nhìn thấy