Tới cứu em đi! Bầu trời mùa đông tối rất nhanh, mới năm giờ chiều đã âm u đen tối, cơn mưa rả rích từ chiêu mãi không dứt.
Hàn Lam Vũ lái xe vào gara để xe rồi đi vào nhà.
Người làm vội đi tới xách cặp, cởi áo khoác và khăn giúp hản cất vào.
Hàn Lam Vũ đưa tay tháo cúc trên cổ tay áo rồi xắn lên hai lao, xỏ vào đôi dép bông người làm đưa đến rồi đi vào.
Ngô quản gia chậm rãi đi tới rồi hơi cúi người nói: “Hàn tổng, phu nhân vẫn chưa về ạ”
“Mặc xác cô ấy!”
Hàn Lam Vũ nói rồi đi lên lầu, mới bước được vài bậc thang thì bên ngoài trời bỗng có tiếng sấm nổ vang trời, một chớp vụt lên giữa bầu trời đen xám xịt, cơn mưa bất chợt ào ào như trút.
Hàn Lam Vũ có chút khựng lại nhìn qua khung cửa sổ.
Ngô quản gia vội gọi người tới: “Mau, đóng hết cửa sổ vào!”
Người làm vội chạy ra đóng cửa số vừa kéo rèm cửa lại.
Hàn Lam Vũ bước đi về phòng, hắn mở cửa ra, Triệu Y Trân đang nghe điện thoại ai đó ở trong phòng ngủ chính của hắn và Đan Tâm.
Vừa nghe tiếng mở cửa, cô liền tắt máy quay ra nhìn Hàn Lam Vũ, nụ cười có vẻ không được tự nhiên cho lắm: “Tiểu Vũ, hôm nay anh về sớm thế? A Đan Tâm vừa gọi về, nói là sẽ ở lại Hàn gia tối nay!”
“Gô ấy gọi cho em sao?”
Hàn Lam Vũ nghỉ hoặc.
Trên nét mặt thoáng kinh ngạc khi nhìn thấy cô ở đây.
“Không phải, cô ấy gọi tới điện thoại bàn, nói sẽ ngủ lại ở đó!”
Triệu Y Trân mỉm cười, hành động đã tự nhiên thoải mái trở lại.
Hàn Lam Vũ không nói gì nữa, đi tới bên cạnh tủ lấy đồ rồi trực tiếp đi vào phòng tắm.
Triệu Y Trân ở bên ngoài dõi mắt nhìn theo rồi nhăn mặt, nhanh chóng ra ngoài đóng cửa rồi đi về phòng, cẩn thận đóng cửa lại.
Triệu Y Trân nhanh chóng cầm lấy điện thoại rồi gọi cho ai đó.
Đợi một lúc lâu khiến cô có chút bực bội: “Vương Khải Lâm, rốt cuộc anh đang làm gì thế hả? Tiểu Vũ về rồi, anh bảo em phải làm sao hả?”
/Em hoảng loạn cái gì chứ? Điêu này không giống em một chút nào.
/ Đầu giây bên kia vang lên giọng nói bình thản thêm một chút khiêu khích: /Cảm xúc của mình mà em còn không làm chủ được thì gọi gì tới cái danh xưng ảnh hậu chứ?/ “Rốt cuộc là anh đang muốn nói nhảm đến bao giờ hả?”
Triệu Y Trân gắn tiếng: “Anh bảo tôi tìm kế hoạch dự án của hòn đảo mới? Có cái quái gì chứ? Tôi đã tìm khắp phòng rôi.
Còn Doãn Đan Tâm, anh nói bắt là bắt, anh có phải đã khinh thường Hàn gia quá rồi không? Anh có kế hoạch gì phải báo cho tôi một tiếng chứ?”
/Tiếp tục tìm đi.
Còn chuyện của cô ta, Phan Cảnh Liêm đã tìm tới bệnh viện rồi, Hắc Hổ cho người báo tin, hắn đã xuất hiện mấy ngày hôm trước, nếu không ra tay thì Doãn Đan Tâm sẽ biết bức thư đó là giả, nếu cô ta biết Phan Cảnh Liêm không phải tìm cô ta, cô ta không mắc bẫy mà tới đó, Hàn Lam Vũ của em ngày nào cũng cho vệ sĩ đi theo bảo vệ, bây giờ không hành động thì còn đợi đến lúc nào? Hơn nữa anh đã tìm người giả giọng cô ta gọi điện thoại tới, điện thoại đó có ghi âm cuộc trò chuyện, cùng lắm thì hắn ta chỉ trách em bất cẩn mà thôi!/ Nghe Vương Khải Lâm nói như vậy, cô có chút an tâm hơn, vừa định nói lại gì đó, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa: “Triệu tiểu thư, Hàn tổng mời cô xuống ăn cơm tối ạ!”
“Tôi biết rồi!”
Triệu Y Trân trả lời vọng ra rồi nói nhỏ vào điện thoại: “Mọi chuyện trông cậy vào anh, Tiểu Vũ tìm em rôi!”
Nói xong cô tắt máy rồi đi xuống nhà dưới dùng bữa cùng Hàn Lam Vũ.
Ở nơi tăm tối nào đó, có một cô gái nằm co ro trong một thùng carton lớn, hai chân bị trói, hai tay bị trói ngược ra phía sau, miệng bị một miếng vải dài buộc ra sau đầu, lưỡi có vị mặn chát, là từ chiếc giẻ buộc giữa hai hàm răng cô, mắt bị một tấm vải đen che kín, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Phía trước là bức tường giấy, phía sau cũng là bìa giấy, nỗi sợ này còn đáng sợ gấp một ngàn lần tai nạn lúc nhỏ.
Doãn Đan Tâm âm ÿ gào thét nhưng chỉ tạo thành các tiếng “ư ư”, giống như cái loa đang phát mà bị bịt lại, vừa yếu ớt vừa đáng thương.
Đan Tâm vẫy vùng trong một chiếc thùng nhỏ, chứng sợ không gian hẹp bắt đầu chèn ép từng giây thần kinh của cô, đến nỗi cô chỉ muốn kết liễu tại đây.
Nhưng chân tay cô bị trói chặn, bóng tối bao vây, nếu bọn chúng không buộc một tấm vải vào giữa miệng cô e là cô đã cắn lưỡi để