“Kẻ đứng sau các ngươi, là không coi trọng chúng ta hay thật sự ngu ngốc thế?”
Miệng Alex há hốc, cảm thấy phản ứng của đối phương không hề giống trong tưởng tượng của hắn.
Một cô gái bình thường, khi gặp phải trường hợp này, sẽ trở nên run rẩy sợ hãi và khóc lóc.
Có thể bình tĩnh và nói lời sỉ vả như Eira, Alex mới gặp lần đầu tiên.
Derek bẩm sinh là một tên nóng đầu, đã thế còn cực kỳ tôn sùng thủ lĩnh.
Hắn sẽ không chấp nhận bất kỳ một ai dám cả gan nhục mạ ngài.
Thủ lĩnh chỉ nói rằng bắt cóc và giữ mạng cho chúng, chứ không hề nhắc tới việc bọn họ không thể làm hành động gì.
Bóng dáng Derek trong tầm mắt Eira bỗng nhiên biến mất, ngay sau đó liền xuất hiện ngay sau lưng Eira, với ý đồ một đánh một cú vào gáy cô.
Tiếc rằng kế hoạch của Derek nắm chắc không hề xảy ra, cánh tay vừa giáng xuống một lực mạnh thì người trước mặt cũng biến mất.
Sắc mặt của Derek và Alex trở nên trầm trọng, dường như họ đã gặp phải đối thủ đáng gờm.
Bọn họ nhanh nhẹn dựa lưng vào nhau, phòng hờ đối phương tấn công bất ngờ phía sau.
Bầu trời tối đen như mực, nến một ngôi sao cũng không có.
Ánh trăng chẳng biết từ lúc nào đã bị mây đen che đi, chỉ còn lại ánh sáng le lói của đèn đường thi thoảng lại chớp tắt chớp mở.
Rồi bỗng dưng, trên trời có gì đó rất lớn và nặng giáng xuống muốn đè ép Derek và Alex thành bẹp dí.
Bọn họ vừa chống đỡ vừa nhìn lên, nhưng kỳ lạ là cái gì cũng không thấy.
Chính là cảm giác áp lực rất chân thật, thậm chí dấu chân của cả hai có dấu hiệu hằn lên mặt bê tông.
“Cô đừng trốn nữa, có giỏi thì mặt đối mặt đấu một trận đi!”
Derek cắn chặt răng gồng hết sức quát lớn.
Ả đàn bà này sao tà môn như vậy? Không hề giống với những thông tin mà bọn hắn tra được.
Nếu biết đối phương khó nhằn thế này, dù có mất mặt, hắn cũng phải huy động toàn bộ lực lượng của đội mình đến xử lý.
“Các người, còn chưa đủ trình để ta nhét kẽ răng.” Eira đến một góc váy cũng không hiện ra, thế nhưng giọng nói của vang lên lại truyền thẳng vào trong đầu của hai tên áo đen.
“Nói đi, tên của kẻ muốn ra tay với bọn ta là gì?”
“Hừ.” Derek hừ lạnh, Alex thì chật vật chống đỡ không thốt ra lời.
So về thể hình, Alex không so được với Derek.
Chuyên môn của hắn là tốc độ và chính xác, thế nhưng trong trường hợp này thì bất hạnh không đất dụng võ.
“Tính chơi chiêu cứng miệng sao? Ta khuyên các người một câu, nếu không muốn khiến mình thành đống thịt nát, thì tốt nhất nên ngoan ngoãn khai ra.”
Tiếc rằng, hai kẻ thật sự được huấn luyện rất tốt.
Đến mức khi bọn họ không thể chống đỡ nổi nữa, Eira vẫn chẳng cậy được từ miệng đối phương một chữ nào.
Thú vui tà ác ban đầu dần chuyển thành phiến chán.
Derek và Alex bị đè đến mức mất đi ý thức, Eira liền biến mọi thứ trở thành bình thường.
Một chút trò nâng trọng lực vặt vãnh của phù thủy học đồ đã khiến bọn chúng không thể chịu nổi, thế mà còn đòi mặt đối mặt với cô.
Không muốn cả hai giữa chừng tỉnh lại, cô cũng dùng bùa ngủ lên người chúng.
Thế nên, đợi Hoàng Hiếu Phong mang một hàng xe dài hừng hực khí thế xuất hiện, thì chỉ thấy cô gái nhàn nhã đừng dựa lưng bên cạnh chiếc xe Mercedes bị nổ lốp, và hai tên đồ đen nằm bất tỉnh nhân sự trên nền đất lạnh lẽo.
Hoàng Hiếu Phong không để ý đến hai tên đó, mà trực tiếp đi về phía Eira.
Anh nhìn một lượt từ trên xuống dưới, thấy cô không vấn đề gì mới yên tâm.
“Cô không sao chứ?”
“Tôi có sao mới là lạ đấy!” - Eira bật cười, người đàn ông này lo quá hóa ngốc chăng - “Bọn chúng, còn chẳng đủ để tôi chơi đùa.”
Hoàng Hiếu Phong thở dài, giờ mới nhớ đến cô gái trước mặt đâu phải là người bình thường.
Có lẽ anh không nên lo lắng cho cô, mà phải e ngại cho mấy kẻ đối đầu với cô mới đúng.
“Mẹ tôi thế nào rồi? Bà ấy…”
“Bà ấy không sao.
Chỉ đang ngủ thôi.” - Eira không hề gì phất tay - “Phải rồi, hai kẻ tấn công đang nằm kia.
Bọn chúng khá cứng miệng, tôi chưa moi ra được kẻ đứng sau.
Tôi nghĩ giữ người lại sẽ có chút tác dụng với anh, thế nên ra tay đã khá nhẹ rồi.”
Khóe miệng của Hoàng Hiếu Phong hơi giật, nhìn