“Như vậy, cô trở thành hôn thê của tôi đi?”
“Hả?”
Eira sững sờ, không hiểu sao đối phương lại đưa ra một nguyện vọng không liên quan.
Cô cho rằng anh sẽ đề nghị cô trợ giúp đối phó thế lực thần bí kia.
Dù sao người đàn ông này sở hữu quá nhiều thứ, có lấy của anh một phần cũng chẳng ảnh hưởng bao nhiêu.
Còn đề nghị này…
“Tôi có thể hỏi nguyên nhân không?”
Một người đàn ông độc thân điển trai lại nhiều tiền như Hoàng Hiếu Phong, muốn tìm một đối tượng khác phái đâu phải là khó.
“Cha mẹ luôn giục tôi kết hôn, nên không ngừng sắp xếp những buổi xem mắt phiền phức.
Tôi cần chấm dứt tình trạng này.”
“Cho dù là thế, với khả năng của anh, tìm một cô gái giả làm hôn thê rất đơn giản, không nhất thiết phải là tôi.” Đối phương nói có vẻ hợp lý, nhưng chưa đủ thuyết phục Eira.
“Vậy thì cô không biết sự tham lam của con người rồi.
Ban cho họ chút ân huệ, họ sẽ càng muốn nhiều hơn.
Nhưng cô thì không giống vậy.”
“Tôi không tốt lành như anh nghĩ đâu.”
Eira cười nhạt, bỗng nhiên nhớ đến một sự kiện không mấy tốt đẹp trong quá khứ.
Bất kể con người hay phù thủy, ai cũng có lòng tham thôi.
“Không quan trọng.
Tôi cảm thấy cô thích hợp.”
Eira thấy đối phương đã cương quyết như thế, sau một đắn đo mới đồng ý lập giao kèo với hắn.
Cô từ trong ngăn kéo lấy một tờ giấy màu hơi ngả vàng và một hộp mực đỏ đưa cho Hoàng Hiếu Phong.
Anh tiếp nhận tờ giấy, mặt trên vốn trống không bỗng hiện ra những dòng chữ được viết bằng bút lông vũ.
Nội dung chính là thỏa thuận giữa người đưa ra nguyện vọng Hoàng Hiếu Phong và người giúp thực hiện Eira Stewart, thời hạn của giao kèo là một năm.
Khi giao kèo kết thúc, Eira Stewart sẽ lấy của Hoàng Hiếu Phong một thứ tương xứng với nguyện vọng anh đã đưa ra.
Nhưng đặc biệt chú ý hơn cả là dòng chữ cuối cùng được in đậm và phóng to hơn những phần khác: Trong thời gian giao kèo diễn ra, người trợ giúp phải bảo toàn tính mạng cho người được chọn, và đồng thời có thể thực hiện nguyện vọng của những người khác.
“Vì cô đưa tôi bản giao kèo này, để công bằng, tôi cũng sẽ chuẩn bị một bản hợp đồng khác.
Cô yên tâm, chẳng qua tôi càng tin tưởng vào vấn đề pháp lý hơn thôi.”
“Tùy anh.” Mấy cái pháp lý của con người làm sao có thể so được với giao kèo của cô, nhưng anh đã thích vậy, cô không ngăn cản.
Nếu là bình thường, một bản giao kèo đầy nhược điểm như vậy Hoàng Hiếu Phong sẽ không bao giờ ký.
Có điều vì kế hoạch trong tương lai, hắn không ngại mạo hiểm.
Người đàn ông dứt khoát cầm bút ký lên phần góc trái, sau đó dùng ngón tay cái bôi mực đỏ ấn xuống ngay phía dưới.
Bản giao kèo coi như đã hoàn thành một nửa.
Eira lấy lại bản giao kèo, phát hiện nó hơi khác biệt với những bản giao kèo khác một chút.
Vai trò của cô trước kia luôn là đứng trong tối giúp đối tượng được chọn thực hiện nguyện vọng.
Sau chín trăm tám mươi mốt nguyện vọng, đây là lần đầu tiên Eira trực tiếp là một phần của nguyện vọng đó.
Thế cho nên, cô cũng phải ký tên và điểm chỉ vào bản giao kèo.
Mà thôi, đâm lao thì phải theo lao, Eira ký xong cái này, coi như thành công thêm được một vụ.
Số người phải trợ giúp còn mười tám người nữa.
“Hợp tác vui vẻ!” Hoàng Hiếu Phong đứng dậy, vươn tay về phía Eira.
Anh không biết tương lai bọn họ hợp tác sẽ có kết quả gì, nhưng trước mắt, phải thể hiện sự hoan nghênh đối với người cộng tác chứ nhỉ?
“Hợp tác vui vẻ.” Eira cũng bắt lại.
Bắt đầu từ ngày mai, Eira Stewart sẽ là vị hôn thê của Hoàng Hiếu Phong.
Khi Egan dắt Elios đi một vòng phố Winter trở lại Magic Coffee thì Hoàng Hiếu Phong đã rời khỏi.
Eira mắt sắc phát hiện trên cổ anh trai có dấu son đỏ, cộng thêm sắc mặt con mèo nhà mình cau có như nuốt phải ruồi, liền biết ông tướng này lại tranh thủ đi tán gái rồi.
“Anh trai yêu quý, con thỏ trắng ngây thơ nào nhảy vào vuốt sói của anh vậy?”
“Xin em gái đừng so sánh một phù thủy cao quý như anh với đám hoang dã không biết kiềm chế đó.” - Egan cực kỳ ghét bỏ lắc lắc ngón tay - “ Bọn chúng cứ mỗi đêm trăng tròn là không thể khống chế được năng lực hóa thú của mình, cả ngày chạy loạn như lũ điên.”
“Trước khi anh mạnh miệng nói ra lời đó, thì nên lau vết son trên cổ của mình đi.
Còn nữa, nếu lần này người ta có vấn đề gì, em không đứng ra dọn chiến trường giúp anh đâu.” Eira ném một cái liếc khinh bỉ, sau đó đem tách cà phê Hoàng Hiếu Phong đã uống trước đó cho vào chậu rửa.
Cô nhìn cái tách không trôi nổi giữa dòng nước, bỗng thất thần nhớ đến thời điểm Hoàng Hiếu Phong chuẩn bị rời đi.
Vì từ mai cô sẽ bắt đầu với vai trò mới, nên đối