Khi Cố Miên trở về Cố gia thì trời đã tối, toàn bộ Cố gia đèn đuốc sáng trưng.
Trong phòng khách ngồi đầy người.
Cố Bắc Viện, Cố Lan Chi và Cố lão gia thường không ở nhà cũng có mặt nốt.
Một đám người đang bàn bạc chuyện gì đó, vừa thấy Cố Miên trở về, liền đều không hẹn mà cùng dừng lại quay đầu nhìn về phía Cố Miên.
Cố Miên vốn tính nhân dịp mọi người kia không chú ý đến cô liền trộm đi về phòng mình, vì dù sao ở trong cái nhà này cô cũng chẳng khác gì vô hình, lúc này lại không nghĩ đến mọi người đều nhìn về phía này, vậy nên Cố Miên chỉ đành đình chỉ bước chân đang định đến cầu thang, xoay người đi đến trước mặt Cố lão gia, cha của cô, cung kính mà gọi một tiếng "Ba."
Cố lão gia gật đầu.
Tầm mắt dừng trên người Cố Miên đánh giá một chút rồi mới không nhìn nữa, cái lần mà ông nhìn thấy đứa con gái này là bốn, hay năm tháng trước, hay là đã gần một năm?
Gần một năm không nhìn thấy, đứa con gái này của ông tựa hồ có nét ngày càng giống ông.
Cố lão gia có ba đứa con, lớn lên giống với ông nhất cũng chỉ có đứa con gái này, nhưng đổi lại, nó lại là đứa con xa cách ông nhất.
"Con đi đâu, nghe quản gia nói, hai ngày hôm nay không gặp con?"
Cố Miên cúi đầu, thản nhiên trả lời, "Ở trường tổ chức ngoại khóa, mọi người cắm trại ở vùng nông thôn ba ngày, hôm nay lúc về trường lại bị kẹt xe, nên về trễ."
"Là vậy." Cố lão gia không chút để ý đáp lại, cũng không quan tâm lý do và đáp án của Cố Miên cho lắm, ông nói sang chuyện khác: "Nghe anh và chị con nói, con đã ký đơn thỏa thuận hôn ước với cậu cả nhà họ Hạ bên kia?"
Nghe Cố lão gia nhắc tới mình, Cố Bắc Viện và Cố Lan Chi theo bản năng nhìn về phía Cố Miên, Cố Lan Chi nhìn Cố Miên rất sâu, nhưng lại phát hiện đối phương một ánh nhìn cũng không nhìn cô ta, sắc mặt không khỏi có chút khó coi, đang định làm khó dễ thì lại nghe Cố Miên thản nhiên đáp, "Vâng, đúng vậy."
"Nửa tháng nữa là sinh nhật của Hạ phu nhân, hôm qua đã đưa thiếp mời đến, con là con dâu tương lai của Hạ gia, đến lúc đó con cùng ta qua đó một chuyến." Cố lão gia nói.
Cố Miên ngừng một chút mới ngẩng đầu nhìn về cha cô, mà Cố lão gia vẫn một bộ dạng không chút để ý, ánh mắt đều không chuyển, tựa như chỉ tùy ý nói ra.
Cố Miên áp chế cảm giác phức tạp nơi đáy lòng, cúi đầu bình thản đáp, "Vâng."
***
Thoáng cái hai tuần trôi hết, ngày cuối cùng của tuần thứ hai, cũng là ngày Hạ phu nhân tổ chức tiệc sinh nhật.
Lúc trước Cố lão gia nói mang theo Cố Miên đến yến tiệc, có lẽ ông sợ Cố Miên quên mất, thế nên còn đặc biệt phái trợ lý gọi điện thoại nhắc nhở con gái.
Trước khi nhận được cuộc gọi nhắc nhở của trợ lý, kỳ thật Cố Miên đã đem chuyện kia ném ra sau đầu từ lâu.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, cô đờ đẫn mà cầm điện thoại hồi lâu, mãi cho đến khi tiếng chuông nhắc nhở học tập trong điện thoại vang lên, cô mới hoàn hồn phục hồi tinh thần.
Tắm xong, Cố Miên mặc một bộ đồng phục sạch sẽ rồi đi xuống lầu, vừa vặn nhìn thấy Cố lão gia từ bên ngoài đi vào, trợ lý đi theo phía sau, trên tay còn cầm một cái hộp vuông lớn, khi vừa nhìn thấy Cố Miên, trợ lý liền khẽ gật đầu xem như là cùng cô chào hỏi.
Cố Miên gọi một tiếng "Ba" xong liền rơi vào trầm mặc, cũng không lên tiếng tiếp.
Cố lão gia "Ừ " một tiếng, tầm mắt dạo lại một vòng trên người Cố Miên, liền nói với trợ lý phía sau, "Mau đưa đồ vật cho cô ba đi."
"Vâng." Trợ lý liền đem cái hộp to trên tay đưa cho Cố Miên: "Cô ba, đây là váy dự tiệc do chính chủ tịch đặc biệt chuẩn bị cho cô."
Cố Miên còn chưa kịp mở miệng, Cố lão gia đã lên tiếng trước, "Lần này sinh nhật Hạ phu nhân, người tới đều là nhân vật có tiếng, Cố gia chúng ta tuy rằng không tính là danh môn vọng tộc, nhưng thể diện tốt xấu vẫn phải có."
Đúng là như vậy, nếu Cố gia bọn họ hiện giờ lấy thân phận làm thông gia với nhà họ Hạ mà tham dự, thì càng không thể khiến người khác chê cười.
Cố lão gia nói mãi làm Cố Miên ngậm miệng, cô cúi đầu nhìn bộ đồ trên người mình, một bộ váy đồng phục quy củ một cách máy móc.
Tuy mặc nó để tham dự bữa tiệc cũng chẳng có cái gì mà mất thể diện, nhưng lại thiếu phần đặc sắc, nếu cô đứng giữa một đám cậu ấm cô chiêu, có lẽ sẽ chẳng thấy đâu.
"Cô ba, thời gian không