Sau bữa trưa ở căn tin, buổi chiều đáng ra còn có một tiết học nữa, nhưng lúc trưa do Cố Miên được thông báo là giáo sư có việc đột xuất phải về nhà, mà lại cũng chẳng có giảng viên dạy thay, thế nên một tiết học kia được đổi thành tiết tự học.
Cố Miên liền đơn giản không đến phòng học, mà cô ôm thẳng cặp vở tới thư viện của trường.
Ngồi vào bàn ở thư viện, Cố Miên nghiêm túc đọc sách, nhưng mới lật được vài trang, điện thoại bên cạnh ở chế độ im lặng chợt rung mạnh, cô nhìn vào một cái, là một dãy số lạ, chợt nghĩ đến ngày hôm qua Hạ Tuấn Khiêm có nói hôm nay sẽ đón cô đi xem nhẫn cưới, vì vậy Cố Miên liền cầm điện thoại ra ngoài nghe.
Điện thoại vừa kết nối, một thành âm lạnh lùng truyền tới: "Cô đang ở đâu?"
Cố Miên trả lời: "Đang ở Thư viện."
Bên kia trầm mặc an tĩnh một lát mới truyền đến một câu thản nhiên: "Tôi sẽ nhanh đến."
Cố Miên nghĩ nghĩ lại nói: "Vậy tôi ra ngoài chờ anh." Khoảng cách từ thư viện đến cửa trường cũng chẳng xa lắm, bây giờ cô đi qua chắc cũng không sai biệt thời gian, "Tôi ở cửa phía Nam chờ anh."
Hạ Tuấn Khiêm thản nhiên nói: "Được." Sau đó liền dập máy, Cố Miên cầm điện thoại đứng trước cửa thư viện phát ngốc một hồi, cho đến khi cảm nhận được ánh mắt kỳ quái của nhưng người đi ngang qua mới phục hồi lại tinh thần, trở vào thu thập sách vở rời đi.
Hai mươi phút sau, Cố Miên vừa đi tới cổng phía Nam, cô cũng không nhìn thấy Hạ Tuấn Khiêm như trong dự đoán, người cô trông thấy là một người đàn ông trẻ tuổi, vừa nhìn thấy Cố Miên thì anh ta liền tiến lên tiếp đón, khóe miệng hơi cong, mang theo một tia cung kính, "Cố tiểu thư, Hạ tổng đang chờ cô trong xe, mới cô theo tôi."
Tầm mắt Cố Miên dừng trên người kia một khắc, rồi mới nhẹ nhàng gật đầu, "Làm phiền anh."
"Cố tiểu thư khách khí rồi, đây là bổn phận của tôi." Người kia vẫn cúi đầu thái độ cung kính trước sau như một.
Chiếc xe hơi màu đen giản dị lặng lẽ dừng ở một chỗ ngoặt không khiến người khác chú ý, Cố Miên đi bộ tới chỗ xe đậu, khi đến gần không tự giác mà dừng một chút, mà bên kia người đàn ông mang kính râm lại một thái độ cung kính mở ra cửa sau xe, "Cố tiểu thư, mời."
Vậy nên Cố Miên cũng chẳng còn lý do gì mà do dự chần chừ, đành xoay người chui vào hàng ghế sau xe.
Bất giác, "Tinh!" một tiếng, hàng ghế sau bỗng chốc trở thành một không gian kín, cả xoang mũi đều là hương vị thanh thoát, khí tức vô cùng dễ chịu.
Mà người đàn ông mang kính râm khi nãy đã an vị tại ghế phó lái phía trên, khởi động xe, chiếc xe màu đen chậm rãi lăn bánh, lúc này tầm mắt Cố Miên không sao kiềm chế được mà dừng lại trên khuôn mặt người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi