Lúc ra khỏi nhà hàng, tài xế đã sớm chờ ở xe rồi mở cửa sẵn.
Trợ lý mở ghế lái chờ Hạ Tuấn Khiêm và Cố Miên lên xe rồi anh ta mới ngồi vào ghế phó lái với tài xế.
Mang dây an toàn vào rồi, anh ta lại mới không nhịn được mà quay đầu liếc nhìn Hạ Tuấn Khiêm một cái, trong lòng phần lớn là thấp thỏm và bất an.
Hạ Tuấn Khiêm nghiêng mặt nhìn cảnh sắc đang lao nhanh bên ngoài cửa sổ, tựa hồ đối với cái nhìn của trợ lý một chút cũng chẳng để tâm, không phát hiện.
Ánh sáng mặt trời nhu hòa bên ngoài chiếu lên từng đường góc cạnh của khuôn mặt anh, khiến anh thường ngày dù lãnh đạm cũng trở nên nhu hòa theo.
Ánh sáng màu vàng ấm áp thậm chí đem lông mi thật dài của anh chiếu đến rõ ràng.
Cố Miên ngồi bên cạnh, nhịn không được lại muốn nhìn anh nhiều thêm một chút, sự vật tốt đẹp có ai mà không thích, và cô cũng không ngoại lệ.
Từ ngoại hình, Hạ Tuấn Khiêm tuyệt đối có thể kiêu ngạo cho chính mình, dù sao những minh tinh trên truyền hình mà cô thấy có lẽ cũng chẳng đọ lại được anh, vẻ ngoài tuy họ có thể chỉnh sửa, quần áo, phẩm vị có thể bồi dưỡng từ từ.
Nhưng mà loại khí chất quý khí toát ra một cách thản nhiên như vậy của Hạ Tuấn Khiêm thì chẳng ai có được, cho dù có là diễn xuất cũng chẳng đạt được như vậy.
"Nhìn đủ chưa?" Thanh âm lành lạnh thản nhiên vang lên, Cố Miên trong lòng cả kinh, lúc này mới phát hiện bản thân chính mình đang nhìn chằm chằm Hạ Tuấn Khiêm đến thất thần mà chẳng biết, thật nhanh cô vội thu hồi tầm mắt, tuy thần sắc rất bình thường nhưng hai gò má đã bán đứng sắc mặt của cô, nó từ từ hồng đỏ lên như hai đóa hồng nhỏ một cách thản nhiên.
Hạ Tuấn Khiêm quay đầu nhìn Cố Miên, biểu tình của anh vẫn lãnh đạm như thường, anh hướng tới ánh mắt không chút sợ hãi của cô nhìn thoáng qua, trong mắt anh bất giác lại hiện lên một tia trêu tức nhợt nhạt, rất nhanh đã bay mất, không chút nào lưu lại dấu vết.
"Tôi...thấy trên mặt anh dính cái gì kìa." Cố Miên nghiêm trang chững chạc nói, "Kia kìa, ở đây này." Cô bình tĩnh mà chỉ chỉ vào cái má phải của cô để diễn tả.
Hạ Tuấn Khiêm, "..."
Trợ lý ngồi phía trước ghế lái, khóe miệng anh ta có chút co rút, loại lấy cớ vụng về này thật sự là...khiến người ta không nhẫn tâm để nhìn thẳng!
Xe chạy rồi dừng lại trước cổng trường, trợ lý thu thập lại biểu tình trên mặt xong, rất nhanh bước xuống giúp Cố Miên mở cửa xe, kính cẩn nói: "Cố tiểu thư, đã đến trường rồi."
Cố Miên ở lại ký túc xá là do cô không thích cuộc sống trong Cố gia, không chỉ bản thân cô lúc nào cũng trở nên trong suốt trong căn nhà đó, mà còn do nếu như ở Cố gia sẽ thường xuyên gặp phải Cố Lan Chi, thêm nữa ở ký túc xá đến lớp học cũng tiện rất nhiều, chẳng lo trễ giờ cho nên chỉ những tình huống quan trọng đặc biệt cô mới trở về Cố gia.
"Cảm ơn!" Nói xong lời cảm ơn, Cố Miên liền thu thập đồ đạc xuống xe, xoay người vừa định nói câu khách sáo với Hạ Tuấn Khiêm, chợt nghe Hạ Tuấn Khiêm thản nhiên nhắc nhở ngược lại cô: "Nhớ rõ, phải mở điện thoại 24/24 nhé, cô mau vào đi thôi."
Cố Miên ngơ ngác mà "À" một tiếng, xoay người đi thật xa rồi mới kịp phản ứng lại, vì cái gì mà cô phải nghe lời nha? Anh ta muốn cô mở điện thoại hai mươi bốn giờ luôn để muốn gọi liền có thể gọi được sao? Cô rõ ràng không thích mở máy lúc ngủ!
Nhìn theo hướng đó cho đến lúc không còn thấy thân ảnh của Cố Miên nữa, trợ lý lúc này mới đóng cửa rồi quay đầu lại xin ý kiến của Hạ Tuấn Khiêm, "Hạ tổng, bây giờ trở về Hạ trạch hay nhà riêng?"
Kế hoạch ban đầu là về công ty, bất quá vì mang Cố Miên đi ăn cơm nên mất một khoảng thời gian trong nhà hàng, giờ này trời cũng gần tối đen, không sai biệt lắm sẽ đến giờ cơm tối của Hạ gia.
Nếu chẳng phải tình huống đặc biệt, Hạ Tuấn Khiêm sẽ luôn trở về nhà dùng cơm với mẹ anh, cho dù là nhà riêng cũng vậy, anh vẫn chỉ một nguyên tắc đó là dùng cơm ở nhà.
Nghe được câu hỏi của trợ lý, Hạ Tuấn Khiêm liền nhìn thẳng anh ta, trong lòng trợ lý bất chợt căng thẳng, luôn có cảm giác chuyện mình làm Hạ Tuấn Khiêm đều biết hết, thật giống như chẳng có chuyện gì có thể che giấu được.
Đúng vậy, Hạ Tuấn Khiêm dù một cái liếc mắt cũng không nghĩ sẽ bỏ qua chuyện ở nhà hàng vừa rồi, anh lạnh lẽo nói: "Tôi không hy vọng