Gần nửa giờ đồng hồ trôi qua, rốt cuộc nhà thiết kế do Hạ phu nhân đặc biệt mời tới cuối cùng cũng buông tha cho Hạ Tuấn Khiêm.
Nhìn khuôn mặt lãnh đạm không đổi sắc nhưng lại thoáng nhẹ nhàng thở ra của anh, Cố Miên không tránh khỏi có chút buồn cười.
“Đến cô dâu!” Nhà thiết kế gọi lớn.
Nhịn xuống ý cười nơi đáy mắt, Cố Miên sau khi bị gọi vào liền dựa theo yêu cầu của nhà thiết kế mà đứng bất động, nhà thiết kế một bên đi vuốt cằm đi quanh Cố Miên một vòng, một bên lại suy nghĩ loại váy cưới thật đặc sắc để hợp với dáng vẻ gầy nhỏ của cô.
Cố Miên trừng mắt nhìn người kia, tròng mắt chuyển động theo hướng đi của anh ta.
Lúc đo kích cỡ cho Hạ Tuấn Khiêm, nào có loại đi vòng vòng câu giờ như vầy chứ?
Sau khi đối phương đi thêm vài vòng, rốt cục cũng động thủ, thước dây trong tay anh ta vô cùng linh hoạt, đụng chạm như có như không, cũng chẳng biết là thước dây hay là bàn tay của anh ta nữa.
Tuy rằng Cố Miên không có bệnh sạch sẽ như Hạ Tuấn Khiêm, nhưng cô cũng chẳng thích thân cận hoặc để người khác tiếp xúc gần với cô cho lắm.
Huống hồ còn là một con người xa lạ? Hai chân mày lá liễu không hẹn mà hơi nhíu nhíu lại.
Bác quản gia nhìn thoáng Hạ Tuấn Khiêm sắc mặt lãnh đạm ngồi trên sô pha, con ngươi màu hổ phách cũng không hề chớp mà nhìn chằm chằm hai người trước mặt anh.
Quản gia bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt, xoay người lần nữa châm trà cho Hạ Tuấn Khiêm, tầm mắt trượt xuống dừng ở ngón tay của Hạ Tuấn Khiêm theo bản năng đang nhẹ nhàng gõ nhịp, không tiếng động mà mỉm cười, liền nhẹ giọng gọi: “Cậu cả, cậu dùng trà.”
Cậu cả nhà ông chính là một người có tính chiếm hữu vô cùng cao, nếu một người chỉ cần được anh nhận định là thuộc về mình, anh tuyệt đối sẽ không để người khác mơ ước đến, càng không chấp nhận người khác đến gần.
Xem ra, Cố Miên tiểu thư đã bị cậu cả nhà ông xem như người của cậu rồi.
Chính là…
“Haizz..” Quản gia không tiếng động mà khẽ thở dài.
Cái tính sạch sẽ của cậu cả nhà ông là chuyện khó giải quyết, nhưng mà sau này kết hôn thì phải làm thế nào đây? Cũng không thể nào mà không thân cận với bạn đời của mình chứ?
Chờ đến lúc nhà thiết kế thu hồi lại thước dây, liền có người hầu đến mời Hạ Tuấn Khiêm và Cố Miên, hai người vào bên trong trang viên vườn thượng uyển phía sau.
Hạ phu nhân đang chuẩn bị tốt buổi trà chiều chờ bọn họ qua.
Ba, bốn giờ chiều, nhiệt độ ở bên ngoài vẫn còn khá cao, nhưng cả vườn thượng uyển trong Hạ trạch lại vô cùng mát mẻ trong lành, thực vật xanh tốt hút đi tất cả những cái oi bức mùa hè.
Huống hồ ở bàn đá hoa viên phía tay phải còn đặt một cái máy điều hoà lớn, phạm vi điều tiết không khí khá xa, nên một thoáng không gian chỗ này vô cùng hài hoà, xanh mượt.
Mới vừa bước vào khu vườn, một trận khí tức mát mẻ liền phả vào mặt, kèm theo một chút hương thơm thoang thoảng của hoa hồng, Hạ phu nhân đang ngồi thoải mái trên một chiếc ghế dài, một người phụ nữ ở độ tuổi trung niên đang ngồi bên cạnh, khuôn mặt của bà ta được bảo dưỡng, trắng nõn mang theo ý cười điềm đạm, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng chỉ điểm.
Vừa thấy Hạ Tuấn Khiêm và Cố Miên đi đến, Hạ phu nhân cũng không có ngừng động tác trên tay, mà người phụ nữ trung niên kia ngược lại lại đứng lên, hơi khom người, hô một tiếng, “Cậu cả!”
Hạ Tuấn Khiêm thản nhiên “Ừ” một tiếng, cũng không nói thêm gì, lúc này người phụ nữ kia tên là dì Trịnh mới đem tầm mắt về phía Cố