Thu hồi lại suy nghĩ trong lòng, Cố Miên lễ phép mà xa cách chào hỏi Trịnh Dịp Sa.
Ánh sáng trong mắt Trịnh Dịp Sa hơi hơi lạnh đi, lập tức lại mỉm cười, nhìn nhìn bốn phía, như vô ý mà hỏi: "Lúc mới vào cổng có nhìn thấy xe của anh Tuấn Khiêm ở hầm xe, sao bây giờ không thấy anh ấy?"
Hạ Tuấn Tường không tiếng động mà mỉm cười, ánh mắt xuất ra một tia trào phúng, khóe miệng bỗng gợi lên một độ cánh cung, "Chị Sa, mục đích chị tìm anh trai tôi có phải quá rõ ràng rồi không? Đừng quên chị dâu tương lai của tôi còn đứng ở đây nha!"
Tâm tư của Trịnh Dịp Sa đối với Hạ Tuấn Khiêm tất cả mọi người đều rõ ràng, nhưng đều ra vẻ như không biết, mà hiện giờ lại bị cậu ta Hạ Tuấn Tường nói huỵch toẹt ra như vậy, dù Trịnh Dịp Sa lớn mật cũng khó tránh khỏi cảm thấy xấu hổ.
Cô ta biết Hạ Tuấn Tường chính là cố ý, sắc mặt không khỏi có hơi hơi chút khó coi.
"Tuấn Tường, lời này là có ý gì? Chúng ta coi như lớn lên cùng nhau, đã lâu không gặp hỏi một chút thì có sao?"
"Vậy coi như tôi nói bậy bạ đi nhỉ?" Hạ Tuấn Tường cười cười nói.
Trong lòng Trịnh Dịp Sa tức đến muốn ói máu, nhưng lại ngại Hạ phu nhân đang ở nên không thể làm gì Hạ Tuấn Tường chỉ có thể cố nuốt cơn tức vào bụng.
Tuy Hạ Tuấn Tường không phải con ruột của Hạ phu nhân, nhưng cậu ta chính là được bà nuôi bên người từ tấm bé, chẳng khác thân sinh là bao nhiêu.
Hạ Tuấn Tường vui vẻ nhìn Trịnh Dịp Sa tức giận khó nén trên mặt nhưng vẫn làm bộ một dạng như chẳng có chuyện gì xảy ra, tâm tình cậu ta nháy mắt cũng vì vậy mà tốt lên.
"Chị dâu, công ty có việc gấp nên anh cả mới phải đi xử lý, lát nữa chị cho cậu em chồng này có cơ hội đưa chị về nhá."
Hạ Tuấn Tường mở miệng là "Chị dâu" càng khiến Cố Miên cảm thấy ngại ngùng, hai má có chút nóng lên, mặt khẽ phiếm hồng mà gật gật đầu, khách khí nói: "Vậy, làm phiền anh rồi."
Ý cười trong mắt Hạ phu nhân càng thêm sâu sắc, có một loại cảm giác càng nhìn lại càng vừa mắt, thấy thế nào cũng khiến người ta yêu thích nha, lên tiếng muốn giữ lại, "Tiểu Miên muốn đi thì cũng phải ở lại ăn với ta một bữa cơm chứ?"
Cố Miên lắc đầu uyển chuyển từ chối: "Con còn có chút chuyện liền phải đi, vẫn là lần sau lại đến quấy rầy phu nhân ạ!"
Hạ phu nhân có chút thất vọng nhưng lại không có cưỡng ép, gật gật đầu nói: "Vậy thì lần sau con tới đấy nhé!"
Cố Miên gật đầu đáp ứng, Hạ phu nhân mới hài lòng để cô ra về.
Trịnh Dịp Sa đứng một bên thấy đến rõ ràng, trong lòng liền có chút không thoải mái, cô ta đến Hạ trạch nhiều lần như vậy, cũng chưa từng thấy qua Hạ phu nhân nhiệt tình với người bên ngoài như vậy! Cô ta hoàn toàn chẳng rõ Cố Miên lại có điểm gì đáng giá để người khác phải quý mến?
Xuất thân thì chẳng cao, là con riêng, hiện tại còn là sinh viên, ra trường còn chẳng biết có làm nên trò trống gì hay không, vậy mà chẳng hiểu tại sao Hạ phu nhân lại chọn Cố Miên làm con dâu?
Trước kia Hạ phu nhân ghét bỏ xuất thân của cô ta, cô ta chấp nhận, hiện tại bà lại chọn Cố Miên, cũng lại là một người xuất thân chẳng hơn cô ta bao nhiêu, chỉ là một đứa con ngoài dã thú.
Tâm tư cô ta thật sự một chút cũng không phục, không lẽ từ mọi phương diện, cô ta cũng không bằng một con nhóc sinh viên miệng còn hôi sữa sao?
Hạ Tuấn Tường nhìn đồng hồ, "Thời gian cũng chẳng còn sớm lắm, chúng ta đi thôi chị dâu."
"À, vâng." Cố Miên gật đầu.
Hai người cùng Hạ phu nhân chào tạm biệt, liền xoay người rời đi.
Đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của hai người nữa, Hạ phu nhân mới thu lại ánh mắt chuyên chú, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhợt nhạt, chẳng chút để ý mà nói với dì Trịnh, "Duyên phận từ đôi mắt thật kỳ lạ, có những người không quản ở chung rất lâu cũng chẳng cách nào sinh ra cảm giác thân thiết được, mà lại có vài người chỉ vừa nhìn thấy thôi đã là thích ngay được, như người trong một nhà ấy, bà nói xem có kỳ quái không?"
Trong lòng dì Trịnh căng thẳng, ánh mắt bay nhanh