Chiều hôm sau, vì Hạ Tuấn Khiêm bận công việc, nên anh nhờ trợ lý qua đón Cố Miên đi qua nhà tổ của Hạ gia để gặp mặt Hạ lão gia tử.
Lúc tới Hạ trạch, Hạ phu nhân cũng đang ở cùng ông, hai cha con đang ngồi nói chuyện, chẳng biết là nói chuyện gì nhưng trông hai người rất vui vẻ, trên mặt cả hai đều tràn ngập tươi cười.
Vừa nhìn thấy Cố Miên, Hạ phu nhân và Hạ lão gia tử không hẹn mà dừng lại cuộc trò chuyện lại, Hạ phu nhân một bên thân thiết tiếp đón Cố Miên, một bên hướng ông nội Hạ nói: "Ba, đây là tiểu Miên, cháu dâu tương lai của ba."
Ông nội Hạ không giống trong tưởng tượng của Cố Miên lắm.
Hạ lão gia tử trước mắt đang mặc một thân tây trang màu trắng, thân hình tuy gầy nhưng lại mang theo uy nghiêm, dù vậy lại không giống như những gì thiên hạ nói rằng ông là người khiến người ta khiếp sợ, ông treo nụ cười lên nhìn qua rất thân thiết.
Lúc trước Hạ lão gia tử từng xem qua ảnh chụp của Cố Miên nên lúc này vừa nhìn liền có thể nhìn ra cô ngay.
Thời điểm Hạ phu nhân giới thiệu, ông đã không dấu vết mà đem Cố Miên cô cháu dâu tương lai này đánh giá hết một vòng.
Cố Miên rất đơn thuần xinh đẹp, khuôn mặt còn mang theo chút trẻ con, màu da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, người hơi gầy nhỏ nhưng tinh tế, từ ngoại hình, nhìn qua vô cùng có tướng phu thê với cháu đích tôn bảo bối của ông.
Bất quá điều mà khiến Hạ lão gia tử cảm thấy hài lòng chính là cố khí tức sạch sẽ và cặp mắt trong sáng trên người Cố Miên.
Ánh mắt đơn thuần giống như chỉ cần nhìn vào ánh mắt ấy là có thế thấy rõ được nội tâm của cô.
Quả nhiên ánh mắt của Hạ phu nhân con dâu ông rất tinh tường.
Cố Miên không hiểu lắm giao tiếp cùng người khác, nhất là các bậc trưởng bối, nhưng may là Hạ lão gia tử dường như cũng không để ý lắm, ông vẫn luôn thân thiết trò chuyện cùng cô.
Phần lớn đều là Hạ lão gia tử hỏi, sau đó cô trả lời, mà Hạ phu nhân ngồi bên cạnh đôi lúc sẽ tiếp lời, không khí ngược lại dần ấm áp hơn.
“Mấy ngày nữa con cùng Tuấn Khiêm theo lão già này đi du lịch ở cao nguyên một chuyến.”
Thời điểm Hạ Tuấn Khiêm trở về, vừa lúc nghe thấy ông nội của anh nói những lời này, mà Hạ phu nhân mắt sắc vừa nhìn thấy anh đầu tiên, cười nói: “Chuyện công ty đã xử lý ổn thoả chưa? Ông nội đang định bảo mẹ gọi điện cho con đây.”
Hạ Tuấn Khiêm hơi hơi vuốt cằm, chậm rãi đi qua, Hạ lão gia tử khẽ hừ một tiếng, nói: “Nếu còn chưa trở về ta còn định phái người đi tiếp con rồi, đem vợ ném ở chỗ này nửa ngày không xuất hiện, một chút tự giác của nghĩa vụ người làm chồng cũng không có!”
Nghe vậy, Hạ Tuấn Khiêm liếc mắt nhìn Cố Miên một cái, phát hiện đối phương cũng đang nhìn chính mình, tầm mắt hai người đều không hẹn mà chạm nhau, trong nháy mắt, Cố Miên liền đem ánh mắt của cô dời đi thật nhanh.
Hạ Tuấn Khiêm dừng một chút, ánh mắt mới dời đi chỗ khác, thản nhiên nói: “Xin lỗi.”
Hạ lão gia tử bất mãn nói: “Không có được, vài ngày tới công việc ở công ty để qua một bên, cháu phải cùng tiểu Miên lên cao nguyên du lịch bồi ta.”
Tính tình Hạ lão gia tử là loại nói một thì không có hai.
Ông nói Hạ Tuấn Khiêm cùng Cố Miên phải theo mình lên vùng sơn du nghỉ dưỡng liền tuyệt đối không cho bọn họ có cơ hội thoái thác.
…
Đến sáng ngày hôm sau, khi mọi người đã cùng ngồi xe lên núi, cuối cùng Cố Miên cũng hiểu rõ được tính khí này của Hạ lão gia tử.
Lẽ ra xế chiều hôm nay cô còn có một tiết học, rõ ràng rất muốn cự tuyệt lời mời của ông đi núi nghỉ dưỡng của ông cụ, nhưng căn bản lại chẳng thể nào cự tuyệt được, giờ khắc này có mặt trên