Chuyện này quả nhiên là một chuyện vui cho cả nhà họ Hạ.
Việc Hạ Tuấn Khiêm chủ động chú ý đến một người con gái đúng là chuyện khó tin, nhưng hiện tại nó đã xảy ra.
Quản gia hết sức vui mừng, phu nhân nhà ông quả nhiên là lựa chọn không có sai, Cố tam tiểu thư này xuất thân tuy có điểm thấp, nhưng nếu có khiến cho cậu cả nhà ông không lạnh lẽo như băng nữa thì dù có là đứa nhỏ bình thường cũng chẳng có nửa điểm quan hệ, dù sao Hạ gia cũng chẳng quan tâm đến bối cảnh thế lực như những nhà khác.
Bởi vì nhà họ căn bản đã là một trong những thế lực không tầm thường ở thành phố này rồi.
Cho đến giờ phút này, quản gia ông mới cảm thấy may mắn, người cùng cậu cả nhà ông có ước định hôn ước chính là Cố tam tiểu thư chứ không phải là Nhị tiểu thư Cố Lan Chi nhà họ Cố, liền tính ông lúc đó cũng chỉ gặp qua cô ta một lần, nhưng đối với loại thiếu nữ kiêu căng, mắt cao hơn cả đỉnh đầu kia, ông thật sự chẳng có một chút hảo cảm nào.
Lúc đó ông lại còn có chút ít lo lắng trong lòng, rằng nếu phu nhân nhà ông thật sự chọn cái vị nhị tiểu thư kia để làm vợ cho cậu cả nhà ông, thì ông nên làm cái gì bây giờ?
Cũng may, phu nhân nhà ông rất chi là sáng suốt, người bà chọn lại là Cố tam tiểu thư vừa ngoan hiền, trong sáng đơn thuần.
Vừa nghĩ tới Cố gia nhị tiểu thư kia, trong lòng quản gia lại có chút không cho là đúng, Cố Lan Chi kia đối với cậu cả nhà ông né còn không kịp, đơn giản cũng chính là bởi vì lời đồn đại khó nghe về cậu chủ nhà ông, cho nên cô ta mới nhờ anh trai mình dùng mọi cách mà đá đổ cánh cửa hôn nhân này lên người Cố Miên, cô ta cho rằng người nhà họ Hạ đều là kẻ ngốc? Chẳng lẽ còn chẳng nhìn rõ thủ đoạn của anh em cô ta, lại chẳng biết rằng phu nhân nhà ông vốn là một người khôn khéo, sao lại có thể để hai anh em cô ta đùa giỡn xoay quanh?
Bất quá người đầu tiên mà phu nhân nhà ông chọn chính là Cố Miên, cho nên đối với việc mà Cố Bắc Viện và Cố Lan Chi làm, bà chỉ một mắt mở, một mắt nhắm mà cho qua, Cố Lan Chi vĩnh viễn cũng không biết rằng, dù cô ta không giở thủ đoạn khiến Cố Miên đáp ứng hôn sự này, kết quả cuối cùng Cố Miên vẫn sẽ là cô dâu được gả vào Hạ gia chứ tuyệt đối không phải là Cố Lan Chi!
Nhìn theo thân ảnh hai người đi vào gian phòng mù sương, trong mắt quản gia tràn ngập vui mừng.
Ông ở Hạ gia, cũng coi như là người nhìn Hạ Tuấn Khiêm lớn lên, tự nhiên là vô cùng hy vọng Hạ Tuấn Khiêm có thể tìm một người cùng anh sống cả đời, chứ không phải cứ cô đơn như vậy mà chết đi.
Hai người Hạ Tuấn Khiêm và Cố Miên đi vào phòng đương nhiên sẽ không biết ý nghĩ trong lòng quản gia, bởi vì ban đầu là chuẩn bị hai gian phòng, áo tắm linh tinh cũng là do người hầu tách ra chuẩn bị, đặt trong phòng mỗi người.
Bây giờ quản gia phải phân phó người mang tất cả đồ bên gian phòng kia đem qua bên này.
Nên ông đương nhiên vui mừng thay cho gia chủ nhà ông.
Phòng bên ngoài chính là nơi đặt những đồ vật này nọ, cách nơi ngâm suối nước nóng một khoảng, tiến vào phòng ngoài chính là phạm vi trong khả năng tha thứ của Hạ Tuấn Khiêm.
Mãi đến khi quản gia lui xuống, Cố Miên vẫn còn một bộ tỉnh tỉnh mê mê, cô căn bản chẳng biết Hạ Tuấn Khiêm đã mở bao nhiêu lần đèn xanh, nhưng đối với ánh mắt vui mừng của quản gia trước khi rời đi, cô liền cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cô cũng không có nghĩ nhiều, lực chú ý thực nhanh liền bị dời đi.
Gian phòng của Hạ Tuấn Khiêm thuộc loại kiến trúc phong cách cổ xưa, trang hoàng như thời cổ đại, ở giữa có một hồ nước có thể chứa hơn mười người, hơi nước nóng chậm rãi bay lên làm cảnh vật bốn phía như bị giam trong sương mù, đây là một thể nghiệm đặc biệt mới lạ đối với Cố Miên.
Cô từ bé đến giờ còn chưa có được ngâm suối nước nóng bao giờ, cô khi đó còn chưa hiểu chuyện thì mẹ cô đã giao cô cho bà ngoại nuôi dưỡng, đó là một lão bà cả đời kham khổ, có thể chăm lo cho cô ba bữa không đói đã là tốt lắm rồi.
Sau này bà ngoại sinh bệnh, cô lại được mẹ mang trở về, nhưng khi đó bà mới làm việc vài năm, công ty của bà còn chưa có niêm yết, chỉ là một tài vụ nho nhỏ, tiền lương mỗi tháng trừ tiền thuê nhà còn dư cũng chẳng còn bao nhiêu, ngày qua ngày cũng chẳng mấy tốt, mãi cho đến sau đó, cô được đưa về Cố gia, bắt đầu những chuỗi ngày tháng bản thân như không tồn tại, tuy rằng Cố lão gia tử thật chiếu cố nhưng cũng chưa bao giờ cho cô cái gì, sau này trưởng thành, không muốn dựa vào người khác cho nên tính tình của cô càng trở nên lãnh đạm, một ít thứ từng ái mộ, dần dà sớm không còn để ý nữa.
Ngược lại chưa từng nghĩ đến người đầu tiên bồi cô ngâm suối nước nóng lại chính là người mà cô chưa gặp qua mấy lần đang ở trước mắt cô đây.
Cô dương mắt nhìn Hạ Tuấn Khiêm đứng đối diện, bốn phía sương mù, có một chút nhìn không rõ vẻ