Đại học A là một trường đại học quý tộc nổi tiếng ở Vân Hải.
Tại đây hầu hết đều là các cậu ấm cô chiêu, con ông cháu cha tại thành phố Vân Hải vào học.
Tuy nhiên, bất luận là ở đâu cũng không có khả năng sinh viên chỉ toàn là con cháu quý tộc.
Đại học A cũng không ngoại lệ.
Vì muốn có thêm danh tiếng nên trường học hằng năm cũng sẽ tiếp nhận một số sinh viên điều kiện gia đình tuy bình thường nhưng có thành tích học tập xuất sắc, các sinh viên này được xếp chung vào một lớp.
Được gọi là lớp chiêu sinh đặc biệt.
Người ta nói rằng những sinh viên xuất thân từ lớp chiêu sinh đặc biệt này sau khi tốt nghiệp sẽ không phải lo lắng về chuyện tương lai sau này, chỉ cần vừa tốt nghiệp xong sẽ có khối công việc xếp hàng cho bọn họ lựa chọn.
Thế cho nên dù tranh nhau đến kịch liệt, những gia đình bình thường kia cũng cố phải giành một vé để con trai hay con gái mình được vào học.
Nhưng chuyện đâu có đơn giản như vậy, cho dù bọn họ có cho con mình vào học, để gặp gỡ làm quen con cháu của cái giới thượng lưu xa xa kia, nhưng làm sao có thể nói dung nhập là dung nhập được.
Cái gọi là xã hội thượng lưu phân biệt giai cấp, chính là đối với những người có gia cảnh bình thường sẽ trực tiếp kì thị bài xích, có thể không tiếp xúc thì sẽ tận lực né xa, né càng xa càng tốt.
Những sinh viên thuộc lớp chiêu sinh đặc biệt này cũng không ngoại lệ, dù có thể tiếp cận được những người là con cháu quý tộc đấy, nhưng việc trước tiên để làm quen được với họ chính là phải biến mình thành chân sai vặt, sai làm cái này cái kia.
Căn bản là không có sự ngang hàng.
Trần Cảnh Thiên cũng là một sinh viên trong lớp chiêu sinh đặc biệt này.
Lần đầu tiên đặt chân đến ngôi trường này, cậu ta đã phải hứng chịu biết bao nhiêu ánh mắt xem thường và xa lánh của đám sinh viên quý tộc.
Cậu ta cũng có tức giận đấy, nhưng lâu dần lại xem như chẳng có gì.
Nói là nói vậy, nhưng mỗi ngày đi rồi lại về chỉ có một mình khiến cậu ta không ít lần cảm thấy cô đơn.
Mãi cho đến kỳ học thứ hai của năm học đầu tiên, có một nữ sinh viên mới chuyển đến ban này, chính là cô ba nhà họ Cố, Cố Miên.
Tuy nhà họ Cố cũng không tính là danh môn quý tộc, nhưng cũng có chút địa vị, theo lẽ thường có lẽ cũng sẽ được hoan nghênh, nhưng cuối cùng lại không như vậy, Cố Miên cũng giống như Trần Cảnh Thiên, đều bị xa lánh ghét bỏ, đặc biệt là đám nữ sinh trong lớp, bởi vì ghen tị với sự xinh đẹp của Cố Miên, nên lại càng kỳ thị cô hơn.
Sau này mới biết, cô ba nhà họ Cố lại là con riêng của Cố lão gia, năm tám tuổi mới được mang về nuôi dưỡng.
Đây được xem là bí mật không ai không biết ở Vân Hải.
Cô hai Cố gia Cố Lan Chi đối với Cố Miên chính là một dạng thù ghét bao nhiêu đều nổi hết lên trên mặt, thật là phải mù rồi mới không thấy được sóng ngầm trong đó.
Vì vậy, ở trường này, nếu bất cứ một nam sinh hay nữ sinh nào mà lui tới làm quen hay tiếp xúc kết bạn với Cố Miên thì chính là trực tiếp đối đầu với cô ta.
Dĩ nhiên đám sinh viên trong trường rất am hiểu về cái việc như vậy, cho nên là chỉ có mấy đứa ngu mới tự chuốc phiền toái vào thân.
Ở Vân Hải, dù Cố gia so địa vị với Hạ gia và những gia thế khác, có phần kém hơn một chút, nhưng lực ảnh hưởng của Cố gia cũng không nhỏ, vì vậy bọn sinh viên thà đắc tội với một đứa con riêng như Cố Miên, còn hơn là đụng vào huyết thống chân chính của Cố gia là Cố Lan Chi.
Những sinh viên kia tự cho rằng Cố Miên khi bị xa