Sao khi lượn thêm vài vòng thì đã tới chiều, hắn đành phải trở về học viện, trên đường đi Lý Tinh tìm một nơi thay lại bộ y phục tạp vụ sẵn tiện giấu luôn túi trữ vật như chưa có chuyện gì xảy ra nhưng vừa bước tới cổng thì đã bị mấy tên thanh niên chặn lại.
- Người có phải là Lý Tinh không ?
Lý Tinh nhìn mấy thanh niên trước mặt, từ trang phục trên người cho thấy bọn này không phải là học viên ở đây.
- Không lẽ là người của đổ phường ?
Hắn khẽ lùi lại, cẩn thận trả lời.
- Các người tìm Lý Tinh có chuyện gì ?
- Người không cần biết, chỉ cần trả lời phải hay không ?
- Ờ thì…
Đang lúc Lý Tinh suy nghĩ thì chợt có một đám người từ xa đi tới vỗ vai Lý Tinh.
- Lý Tinh lúc nãy người trốn đi đâu vậy ?
Tên thanh niên cầm đầu thấy vậy lập tức ra lệnh.
- Mang hắn đi.
Mấy tên sao lưng tiến lên bắt Lý Tinh, nhanh chóng khống chế hắn.
- Các người muốn làm gì ? đây là hoàng gia học viện đó, không phải nơi muốn làm gì thì làm.
Mấy tên tạp vụ muốn tiến lên thì bị một luồn khí tức chặn lại, cho dù Lý Tinh hét khàn cổ cũng không ai để ý đến hắn.
Lý Tinh thầm kêu không ổn nếu bị mang đi thì hắn chết chắc nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra đám người này không mang hắn rời đi mà là tới một căn phòng sang trọng bên trong học viện.
Tên cầm đầu cung kính hướng vào phòng lên tiếng.
- Chủ nhân đã mang người tới.
- Đưa hắn vào.
- Tuân lệnh.
Lý Tinh nghe được giọng nói bên trong là của một nữ nhân, trong lòng thầm nghĩ.
- Không lẽ có em nào thầm để ý lão tử ?
Cửa phòng mở ra, cảnh vật trong phòng hiện rõ trước mặt hắn, đúng như hắn dự đoán đây là căn phòng của một nữ tử, chỉ cần ngửi mùi hương cũng đã ghiền.
Lúc này một nữ tử từ sao bức màng bước ra, phong thái ngất người, uy nghiêm cao quý, dáng người yểu điệu, bộ lam y trên người cùng với mái tóc màu đen dài càng tô điểm thêm vẻ đẹp lã lướt động nhân của nàng.
Mấy tên vây bắt Lý Tinh vội quỳ xuống.
- Tham kiến chủ nhân.
- Các người lui ra đi.
- Tuân lệnh.
Đợi khi mấy tên hộ vệ rời phòng, ánh mắt nữ nhân chuyển tới trên người Lý Tinh, giọng nói uy nghiêm.
- To gan, gặp ta còn không quỳ.
Lý Tinh cảm nhận một áp lực khủng khiếp truyền tới khiến cho hắn đứng không vững phải ngã xuống nhưng hắn không quỳ mà ngồi trên đất.
- Ta không biết người thì tại sao ta phải quỳ?
- Vậy để ta nói cho người biết, ta là đương kim công chúa của Huyết Nguyệt hoàng triều, Đường Vân.
×
— QUẢNG CÁO —
Ánh mắt nàng từ trên nhìn xuống như đang nhìn một con kiến.
- Thì ra là công chúa điện hạ.
Lý Tinh lập tức hành lễ.
- Tiểu nhân Lý Tinh tham kiến công chúa.
- Ta đưa người đến là có một chuyện muốn hỏi, người có di ngôn gì không?
- Hả?
Đường Vân đi tới bên cạnh Lý Tinh, mỗi bước đi của nàng tạo thành một áp lực vô hình chèn ép lên cơ thể hắn.
- Người còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành thì mau nói.
Lý Tinh cảm giác bản thân như bị một bàn tay vô hình bóp chặc, ngay cả hít thở cũng không thông.
- Tiểu nhân… không… không biết đã… làm gì đắc… tội công chúa…
- Nếu người nói ra một đích tiếp cận Đường Hi, bổn công chúa sẽ tha cho người một mạng.
- Tiểu nhân… không có…
- Người đừng ngụy miệng, mưu kế của người sớm đã bị ta nhìn thấy, tốt nhất người nên ngoan ngoãn khai ra.
Đường Vân vừa nói vừa gia tăng thêm sức ép khiến xương cốt Lý Tinh muốn mềm nhũng ra.
- Nếu người không nói sẽ không còn cơ hội.
- Không… không… Á…
Đúng lúc này Đường Hi từ phía sao màn chạy ra ngăn nhị tỷ của nàng lại.
- Nhị tỷ đừng giết hắn.
Đường Vân nhìn Lý Tinh hôn mê trên đất, vẻ mặt lạnh lùng biến mất thay vào đó là nét cưng chiều vô hạn.
- Yên tâm tỷ sẽ không giết hắn, chẳng phải tỷ đã hứa rồi sao?
- Nhưng